Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 182



Phất tay, bầu trời lại vang lên tiếng sấm, một đầu người cực lớn xuất hiện.

Một giọng nói như tiếng sấm truyền đến.

“Tỷ thí kết thúc, mười người còn lại bước lên, chọn lựa phân viện.”

Cửu Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cả mặt tươi cười.

Trên đảo nhỏ lúc này đã có tám người có được thắng lợi, vốn còn hai người phải chiến đấu, nhưng nghe thấy giọng Thiên Hoàn, cũng lập tức ngừng lại.

Trên mặt hai người cùng mang vẻ tươi cười, không ngờ liều mạng lâu như vậy thế mà có thể đồng thời lên cấp, thật không tệ.

Mười người đứng lại, mấy vì đạo sư đồng thời phóng ra canh kình, truyền vào phiến đá dưới chân.

Một luồng lại một luồng ánh sáng huyền kỳ trận pháp lóe lên, tiếng động ầm ầm bên trong, đảo nhỏ dưới chân lại lần nữa bắt đầu di chuyển, giống như là ghép hình, đảo nhỏ có chỗ tách ra lại lần nữa hợp thể.

Mặt đất trôi nổi lại lần nữa rơi xuống đất, rõ ràng xung quanh vì chiến đấu mà cảnh vật hoang tàn đất đá khắp nơi lúc rơi xuống này, thế mà tự mình hồi phục.

Những tân sinh đến học viện thấy như vậy đều sợ hãi than, học viên cũ ngược lại không có biểu cảm gì, dù sao bọn họ ít nhất cũng đã thấy một lần.

Trên bầu trời, chín sư tôn lớn và viện trưởng cùng chậm rãi bay xuống.

Mười cái bàn khổng lồ rơi xuống đất, tất cả đạo sư đều ngay ngắn đứng ở hai bên.

Viện trưởng đứng lên nói: “Người qua vòng thứ nhất, trước đứng một bên, chờ đạo sư chọn lựa. Trăm người đứng đầu bước lên mười bước, viết ra học viện mà các trò muốn bái nhập, đưa cho đạo sư, do các vị đạo sư cân nhắc chọn người. Hai mươi người đứng đầu, bước lên hai mươi bước, có thể chọn đạo sư bái nhập, trở thành đệ tử ký danh của đạo sư. Mười người đứng đầu, bước lên trăm bước, đến làm quen với các sư tôn của phân viện lớn.

Tất cả tân sinh nghe vậy, lập tức bắt đầu hành động.

Học viên bước vào hàng 100 người đứng đầu, chỉ là thắng hai trận mà thôi. Những học viên không bước vào hàng 100 người đều thầm hận, nếu như bản thân may mắn một chút, gặp được đối thủ yếu một chút, hoặc là thực lực của mình mạnh hơn một chút. Có thể lựa chọn học viện, mà không phải đợi đạo sư lựa chọn.

Đương nhiên, bọn họ so với những học viên đến vòng thứ nhất cũng không thông qua được, đến Tây Hương Các vẫn tốt hơn. Đám người kia, phải chờ đến bên này đã chọn xong hết, mới đến phiên bọn họ, đáng thương ngay cả cơ hội quan sát cũng không có.

50 học viên đứng đầu vô cùng hưng phấn, nhận giấy do mấy đạo sư đưa đến, bắt đầu viết xuống học viện mà mình muốn vào.

Đây là một câu hỏi khó, nếu như học viên chọn sai, chỉ định có thể vào được, nhưng mà như vậy, thì vất vả đi vào hàng 50 người cũng không có ý nghĩa.

Nếu như chọn quá tốt, người cạnh tranh nhiều thì làm sao bây giờ, vào không được thì phải làm sao.

Đám người này đang suy nghĩ vào học viện nam, ba mươi người đứng đầu lại suy nghĩ chọn đạo sư nào.

Có một số người trong lòng đã rõ, có chút hiểu biết về học viện, hoặc là từng nghe đến, trong lòng đã có chọn lựa. Nhưng có một số người, hoàn toàn không biết nên chọn ai, chỉ có thể nhìn xem ai có khả năng khá lợi hại, thì chọn người đó.

Mười người đứng đầu, thì gần như đều hưng phấn.

Bọn họ có cơ hội làm quen với chín sư tôn lớn, nếu như lúc này có thể được chín sư tôn lớn nhìn trúng, nhận được một cơ hội tự mình dạy bảo, vậy thì không thể tốt hơn nữa.