Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 323



Ngay tức khắc, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều biến mất không thấy tăm hơi.

Gió nhẹ lay động, trên đỉnh Ly Sơn, mọi thứ bình yên trở lại.

Hắc quang ngừng dung nạp, mang theo Thập Phương đỉnh và mấy người Cửu Thiên biến mất, cuối cùng biến thành một viên màu đen rơi trên mặt đất, tản ra ánh sáng u ám.

Không có nguyên khí của Trúc lão quỷ gây trở ngại, đại trận của học viện Võ Đạo bắt đầu khôi phục toàn bộ Ly Sơn về nguyên dạng.

Những tảng đá nứt vỡ hợp lại, ngọn núi sụp đổ được khôi phục, tất cả những điểm khác thường đều hoàn toàn biến mất.

Đỉnh núi trống trơn, chỉ còn lại tiếng gió rít.

Không ai biết mấy người Cửu Thiên đi đâu, cũng không có ai biết mấy người Trúc lão quỷ còn sống hay không.

Mọi chuyện như thể chưa từng xảy ra.

Một số học viên của học viện Võ Đạo chạy tới sau chỉ có thể ngơ ngác nhìn đỉnh núi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Trong bóng tối, Cửu Thiên mở mắt.

Một màu đen kịt, dường như muốn ngấm tận vào xương cốt. Trong không gian đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng thở dốc nhè nhẹ.

Cửu Thiên kêu lên thành tiếng: “Hàn Liên sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh.”

Lập tức sau lưng phát ra tiếng kêu của Hàn Liên sư huynh. Đồng thời Trường Thiên kiếm lóe lên ánh sáng xanh biếc thắp sáng không gian bốn phía.

“Đây là nơi quái quỷ gì thế?”

Hàn Liên sư huynh kêu lên.

Gương mặt Sở Chính được phản chiếu trong ánh sáng xanh biếc, hắn ta nói: “Chắc không phải chúng †a lạc vào phủ đệ hư không của một vị cường giả nào đó đâu nhỉ”

Ba người đám Cửu Thiên cùng quay đầu nhìn về phía Sở Chính, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Sở Chính nhanh chóng nói: “Chính là nơi mà mà ngày cường giả nghỉ ngơi và ẩn thân đó. Thường là do vật hư ảo luyện hóa, biến không gian bên trong thành phủ đệ của mình, chứa các loại trận pháp cấm chế, cất giữ bảo vật. Bình thường đó có thể là một miếng ngọc bội, một chiếc nhẫn, thậm chí một món binh khí đeo trên người. Tới thời khắc quan trọng sẽ trốn vào trong, không chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà có thể kéo dài thời gian. Lúc chết đi sẽ biến phủ đệ thành nơi truyền thừa, để lại cho hậu thế. Đó chính là phủ đệ hư không.”

Sở Chính dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Trong này có thể ẩn chứa vô số nguy hiểm, bởi vì dù sao cũng là thứ mà cường giả để lại. Trận pháp cấm chế, con rối, hoang thú đều có thể xuất hiện, phải cẩn thận. Nhưng nó cũng có thể cất giữ cơ duyên cực lớn, có được một bảo vật của cường giả còn hơn cả việc cực khổ tu luyện mười năm.”

Mắt Hàn Liên sáng rực lên, hắn ta không để ý đến những lời Sở Chính nói trước đó, chỉ dừng lại ở bốn chữ cơ duyên cực lớn.

Hàn Liên xoa tay rồi nói: “He he, nói như vậy nghĩa là lân này chúng ta sắp phát tài rồi hả? Ta thích nhất là phát tài đó.”

Cửu Thiên bất lực lắc đầu, Sở Trực thì thở dài.

Bốn người bước đi về phía trước, bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng giọt nước rơi.