Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng lại xuyên qua người bạch hổ, rơi xuống cánh cổng trấn giữ phía sau lưng.
Lập tức hoa văn trên cổng lại sáng lên một mảng, tiếng kẽo kẹt vang lên, có thể nghe thấy rõ đây là tiếng cổng trấn giữ mở ra một chút.
“Băng Chi Cực, Hàn Sương Thiên Địa.”
Đưa tay chỉ điểm, một tia sáng cực mỏng bắn ra, đáp xuống thân bạch hổ.
Tia sáng này không xuyên qua mà hóa thành mấy bức tường băng, lập tức nhốt bạch hổ vào trong.
Bạch hổ húc đầu vào tường băng, sức mạnh đáng sợ khiến đám người Cửu Thiên cảm thấy màn sáng dưới chân cũng run rẩy theo.
Tường băng dày xuất hiện vết nứt, cổng trấn giữ phía sau lưng lại chợt lóe sáng.
Khi quay người lại, đôi cánh trên lưng bạch hổ giống như lưỡi đao chém tan bức tường băng bên cạnh.
Tất cả mảnh băng vụn còn chưa rơi xuống đất thì đã hóa thành một luồng sáng xanh lam xuyên vào cổng trấn giữ.
Ngay sau đó, phía cổng trấn giữ lại truyền tới tiếng cửa mở rõ ràng.
Lúc này, Hàn Liên cũng đã hiểu.
Hắn ta gào lớn: “Cánh cổng này đang hấp thụ sức mạnh!”
Trúc lão quỷ cũng hét to: “Tên tiểu tử ngu ngốc, bây giờ mới nhận ra à? Mau tấn công đi.”
Cửu Thiên quay đầu, liếc nhìn Trúc lão quỷ bằng ánh mắt thâm sâu: “Phong Lịch lão tiên sinh, chẳng lẽ ông không nhận ra cánh cổng trấn giữ này đang hấp thu tất cả sức mạnh hay sao? Nếu như chúng ta cũng ra tay, sợ rằng kim long trên cửa cũng sẽ chui ra luôn đấy. Ông chắc chắn chúng ta có thể đối phó với hai con thú trấn giữ này chứ?”
Trúc lão quỷ hơi sửng sốt, quả thật ông ta không nhận ra điều này.
“Làm sao cậu biết nó…”
Trúc lão quỷ còn chưa nói xong, bạch hổ đã triển khai tấn công.
Nó há miệng phun ra một ngọn lửa màu trắng, trong nháy mắt đã bao vây lấy đám người Triệu Thường.
“ThủI”
Triệu Thường kinh hãi hét lên. Năm người đồng thời giơ pháp khí.
Thiên Địa Chỉ Lực ngưng kết tạo thành đại trận lấp lánh ánh sáng, lưu chuyển trước người bọn họ, chặn đứng con bạch hổ.