Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 342



Hắn thò tay lôi từng chiếc ngăn kéo ra, bắt đầu càn quét tủ dược liệu.

Rõ ràng số dược liệu được cất riêng này chắc chắn tốt hơn hẳn những dược liệu chất đống kia.

Tuy nhiên, những loại thảo dược này dường như đều được đặt cấm chế, mỗi lần Cửu Thiên lấy dược liệu ra, đều có thể cảm nhận được một sức mạnh tấn công vào tay mình.

Sử dụng canh kình khó khăn lạ thường, buộc phải dùng nguyên khí để hóa giải mới dễ dàng hơn một chút.

Tủ thuốc càng lên cao càng khó lấy. Đến cuối cùng, Cửu Thiên không còn cách nào khác đành phải tiến vào trạng thái như đang chiến đấu, canh khí tràn ngập khắp cơ thể, dồn toàn bộ sức lực kéo hết ngăn này đến ngăn khác.

Cùng với số lượng cấm chế càng lúc càng nhiều, càng lúc càng khó nhăn, dược liệu mà Cửu Thiên lấy được cũng càng lúc càng tốt hơn.

Bàn tay hắn đột nhiên lôi ra một ngăn kéo nhấp nháy tia sáng xanh mờ ảo. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ dược liệu là gì thì một lưỡi đao gió hình lưỡi liềầm đã lao ra, va ầm ầm vào canh khí của Cửu Thiên.

Cửu Thiên cầm dược liệu trong đó lên, tập trung quan sát thì ngỡ ngàng thấy một cây nấm vẫn đang uốn éo.

Trên đầu cây nấm có một gương mặt quỷ, nhe hàm răng trắng muốt, hệt như người đang say giấc.

Vừa nhìn đã biết cấp bậc của loại dược liệu này hơn hẳn đám linh dược bình thường.

Cửu Thiên ngẩn người, vì hắn nhận ra loại dược liệu này là nấm sinh mệnh, một nguyên liệu để chế ngũ hành đan.

Thông thường chỉ cần có một sợi rễ của nấm sinh mệnh làm thuốc dẫn là đã có thể luyện được ngũ hành đan cỡ nhỏ rất tốt rồi.

Nếu được dùng thân cả cây nấm sinh mệnh thì có thể thử luyện ngũ hành đan cỡ lớn. Vậy thì đúng là linh đan đích thực, loại linh đan thập toàn đại bổ.

Cửu Thiên nuốt nước bọt, cất cây nấm sinh mệnh đi. Cùng lúc cũng bẻ lấy vài mẩu gỗ phượng tê, ném cùng đống dược liệu vào trong chiếc nhãn.

Bên dưới, đám Hàn Liên vẫn đang càn quét. Nhặt xong hết dược liệu bình thường, họ cũng bắt đầu thử đến dược liệu trong tủ.

Tiếc thay, vì không có nguyên khí nên sau khi lấy được vài món đã không thể kiên trì tiếp tục được nữa.

Nhìn đống dược liệu nhiều vô số kể, họ chỉ đành bồi hồi tiếc nuối.

“Ôi, Cửu Thiên sư đệ ghê thật. Chúng ta không lấy nổi nữa mà đệ ấy vẫn có thể lấy thêm.”

Hàn Liên nhìn bàn tay bị cứa đầy máu tươi của mình, chậm rãi lắc đầu.

Sở Trực lắc đầu nói: “Sau này nếu nói Nhất Nguyên viện chúng ta có ai tiền đồ rộng mở thì chắc chắn là Cửu Thiên sư đệ rồi. Hàn Liên sư đệ, Sở Chính sư huynh, hai người nói xem, lần này chúng ta lấy được nhiều dược liệu như vậy, có nên cho học viên các viện khác một chút bất ngờ không?”

Cái đám con Hàn Liên nhe răng cười tươi rói cháu ấy phen này xui tận mạng rồi. Này thì thường ngày huênh hoang, này thì châm chọc Nhất Nguyên viện chúng ta. Huynh nói xem, lần này chúng ta dẫm đạp tất cả bọn chúng dưới chân liệu có quá đã không?”

Sở Trực cười đáp: “Huynh mong lắm đây.”