Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 460



Sở Chính hiếm khi đỏ mặt đáp: “Chị dâu gì chứ, đừng nói linh tỉnh.”

Đại sư huynh cũng cười ha ha, nói: “Điều này ta thấy được, niên tế năm nay thì dẫn về đi.”

Cửu Thiên cũng cười theo, lúc này lại phát hiện, ánh mắt của Linh Bối luôn dừng ở trên người hắn.

Ánh mắt của Cửu Thiên chạm với ánh mắt của Linh Bối, ngay lập tức, Linh Bối xấu hổ cúi đầu.

Linh Bối hôm nay ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại có loại khí tức thoát trần, một thân váy trắng, tóc vấn lên, cử chỉ ưu nhã tự nhiên.

Cửu Thiên hơi cảm thấy nhịp tim của mình có hơi nhanh, đây là cảm giác rung động sao?

€ó lễ vậy!

Trên sân, Hàn Liên thoải mái đứng sẵn.

Hai chân giạng ra, hận không thể giạng thẳng chân ra đất.

Đây là tư thế đứng bá vương của Hàn Liên sư huynh, đứng toát ra khí thế bá vương. Nghe Sở Trực sư huynh nói, vì tư thế đứng này, Hàn Liên đã luyện một ngày.

Nhưng theo đám người Cửu Thiên thấy, khí thế bá vương chắc chắn không có, giạng chân hình con rùa thì giống hơn.

Hai mắt trắng dã, Cửu Thiên cũng không biết nói như nào, để mặc hắn ta.

Dù sao Hàn Liên sư huynh có cảm giác bản thân tốt là được.

Hàn Liên cười ha hả, nói: “Ai tới đánh một trận với tôi.

Mấy học viên tinh anh còn lại của Minh Tâm viện tỷ nhìn muội, muội nhìn tỷ, tất cả đều không có ý lên sân.

Linh Bối cúi đầu, Ngọc Cần coi như không nhìn thấy Hàn Liên..

Mạn Tiên và Yên Hoài rõ ràng không muốn lên.

Đặc biệt là Yên Hoài, cô ta từng thấy Hàn Liên ra tay. Biết cô ta lên, có thể cũng không phải đối thủ của Hàn Liên.

Cuối cùng, Vô Sầu sư tôn lên tiếng.

“Mạn Tiên, trận thứ hai con lên đi.”

“Vâng, sư tôn.”

Mạn Tiên rất không tình nguyện mà đứng dậy, tay cầm một chiếc sáo ngọc, Mạn Tiên nhíu mày, nhìn Hàn Liên nói: “Xin chỉ giáo.”

Hàn Liên thoải mái xua tay nói: “Chỉ giáo thì không dám, cọ xát, cọ xát thôi. Mạn Tiên sư tỷ, ta nghe nói U Mộng Truy Hồn Khúc của tỷ lại tiến giai thêm một bậc, không bằng hôm nay chúng ta đấu văn đi. Tỷ thổi một khúc, ta nghe một khúc. Kết thúc một khúc, nếu ta vẫn đứng, vậy thì tỷ thắng. Nếu ta chống đỡ được mà không ngã xuống, coi như ta thắng, như thế nào?”

Ánh sáng trong mắt Mạn Tiên chợt sáng lên, nói: “Học viên Hàn Liên thật phí phách, như vậy cũng tốt, không tổn thương hòa khí. Vậy thì mời học viên Hàn Liên yên lặng nghe một khúc của tôi.”

Hàn Liên cắm Bích Thủy Trường Thiên Kiếm dưới đất, hai tay chống hông, ưỡn ngực ngẩng đầu.

Tư thế này, Cửu Thiên cũng không biết phải nói gì nữa, dù sao nhìn càng ngu hơn, đặc biệt là động tác chống hông này, nhìn kiểu gì cũng thấy lắng lơ. Nếu có nữ học viên nhìn trúng hắn ta, vậy mới là có quỷ.

Mạn Tiên để sáo ngọc bên miệng, canh y trên người xuất hiện, rõ ràng cũng có tu vi Ngoại Canh Cảnh.

Tiếng sáo lập tức vang lên, Cửu Thiên cũng cảm thấy canh khí trong cơ thể mình hơi dao động theo, võ kỹ thật bá đạo.