Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 466



Nhưng e là rất ít người biết rằng, khi đối phó với người luyện Thần Tâm Canh Kình, nếu không ra tay trước thì phần thắng thật sự rất nhỏ.

Từ cơ thể của Ngọc Cần toả ra những tia canh kình khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường và lan ra xung quanh.

Một tia canh kình đều có thể đánh động một mảnh thiên địa chỉ lực, tuy rất nhỏ nhưng nếu là người đã đạt tới cảnh giới nhất định thì vẫn có thể cảm nhận được.

Ví dụ như Cửu Thiên.

Cửu Thiên hơi cau mày, hắn có thể nhìn thấy thiên địa chỉ lực xung quanh chuyển động theo hơi thở của Ngọc Cần.

Từng tia canh kình toả ra thật giống như những mắt trận trong trận pháp, tích hợp tất cả năng lượng có thể sử dụng xung quanh.

Bằng cách này, đối thủ của cô ta không chỉ phải đối mặt với canh kình của một mình cô ta mà còn phải đối mặt với sức ép từ thiên địa chỉ lực xung quanh.

Một loại võ kỹ không tệ!

Mắt Cửu Thiên loé lên. Hắn thầm cảm thấy mình có thể làm được loại phương pháp lợi dụng canh kình này.

Tuy không biết nguyên lý của Thần Tâm Canh Kình là gì nhưng canh kình của hắn hút thiên địa chỉ lực như vậy cũng không vấn đề gì.

Điều Cửu Thiên cần làm chính là nhớ rõ trình tự phát ra canh kính. Hắn có thể cảm nhận được, những canh kình trông như toả ra một cách vô trật tự này vẫn có một quy luật nhất định.

Cửu Thiên tập trung cao độ và bắt đầu quan sát kỹ.

Đồng thời, canh kình trong cơ thể hắn cũng vận hành theo một cách khác.

Đó là những gì hắn lĩnh ngộ được từ đạo vực, nếu ai đó có thể nhìn thấy đường đi của canh kình trong cơ thể Cửu Thiên ngay lúc này thì họ sẽ phát hiện ra, mỗi con đường canh kình vận hành chính là từng chữ cái rất rõ ràng.

Từng chữ cái bất tận!

Dựa vào cách vận hành này, kinh mạch trong cơ thể Cửu Thiên đang biến hoá với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Đến cả Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng có thể hưởng lợi từ sự biến hoá này.

Sự biến hoá này khiến cơ thể của hắn trở nên mạnh hơn, canh kình cũng hùng hồn hơn, chỉ hơi tốn thời gian thôi.

Đây cũng là lý do thực sự khiến Cửu Thiên không thể hành động ngay lúc này.

Trên sân, Sở Trực vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hắn ta vẫn lặng lẽ đợi Ngọc Cần ra tay trước.

Những đệ tử nữ ra tay trước là phép lịch sự cơ bản, hắn ta cũng không muốn mất phong độ.

Nhưng Sở Trực không biết rằng, hôm nay, chỉ vì hai chữ phong độ này mà hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt.

Khi tia canh kình cuối cùng được giải phóng khỏi cơ thể Ngọc Cần, chúng dừng ở xung quanh như tinh hà, trên mặt Ngọc Cần hiện lên một nụ cười rạng rỡ.

Một nụ cười có thể lay động con tim, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Nụ cười của Ngọc Cần khiến Sở Trực sững người tại chỗ.