Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 181: Rốt cục tìm được anh



Tại Newyork đi khắp nơi tìm kiếm, dùng rất nhiều quan hệ, chính là tìm không thấy Đường Hạo Nam người này.

Cô vốn là nôn nghén lợi hại, thêm nữa mấy ngày này bôn ba cùng mệt nhọc, gần như không làm sao ăn cơm, nghỉ ngơi.

Thân thể càng ngày càng tiều tụy.

Có đôi khi đi ở đầu đường, thường thường sẽ đột nhiên quay đầu, cho rằng anh sẽ đi phía sau cô, lén lút nhìn chính mình.

Đường Hạo Nam, anh thấy được không?

Vì tìm anh, em đều phải mệt chết rồi!

Bỏ lại hai đứa nhỏ mặc kệ không quản, mỗi ngày ở bên ngoài bôn ba...

Anh nếu nhìn đến, có thể xuất hiện gặp mặt em hay không?! Chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?!

Cô nhìn bầu trời xám mờ, ở trong lòng đau khổ hò hét, thật hy vọng anh xuất hiện tại góc đường kế tiếp...

Hai người chân chính yêu nhau, không phải là cùng nhau đối mặt mưa to gió lớn, đồng cam cộng khổ sao?

Tại sao, anh gặp chuyện không may liền trốn đi?!

Đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ không phải làm tổn thương sao? Tổn thương như vậy, so với không có nỗi khổ càng sâu!

Anh cho rằng, không có anh, Hạ Nhất Nhiễm cô có thể sống tốt sao? Thật sự lại có khả năng tìm người đàn ông khác sao?

Không có khả năng!

Sự thực chứng minh, cô đời này đều khó có khả năng lại yêu người đàn ông khác!

Trước mắt đột nhiên tối đen, cô choáng váng ngã xuống đầu đường thành phố xa lạ này...

Hạ Nhất Nhiễm bị đưa đến một bệnh viện gần đó, bác sĩ nghiêm chỉnh cảnh cáo cô, cô cần phải nghỉ ngơi cho tốt, đứa nhỏ này cực kỳ có khả năng giữ được!

Cô nằm ở trong phòng bệnh, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, một chút không sợ đứa nhỏ sảy mất, hiện tại, đối với cô mà nói, dù người nào đều đã so ra kém Đường Hạo Nam quan trọng.

Nhưng cái tên đàn ông khốn kiếp nhẫn tâm kia, vẫn lại là không xuất hiện.

"Anh nếu không xuất hiện, em chết cho anh xem!" Cô run giọng nói, lầm bầm lầu bầu, cảm giác chính mình điên rồi, cô nói như thế, anh làm sao có thể biết được.

...

Tại bệnh viện nghỉ ngơi hai ba ngày, cô sẽ xuất phát đi nước Pháp rồi.

Dựa theo tư liệu Hứa Thành cung cấp, cô đi trạm thứ nhất là Paris, đi tới nơi lúc ly hôn, Đường Hạo Nam chuẩn bị đưa cho cô, một dãy biệt thự tại vùng ngoại thành Paris.

Biệt thự có quản gia đang trông coi.

"Đường Hạo Nam! Anh ở đâu?! Anh cái tên khốn này! Anh đi ra cho em!" Vừa mới vào tới, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của quản gia, cô liền rống to, biệt thự trống không, đâu nào có bóng dáng của anh!

Là cô đang vọng tưởng, cho rằng anh sẽ đến những nơi này.

Sự thực chứng minh, anh không ở đây.

Trạm tiếp theo, Provence.

Nhớ rõ Đường Hạo Nam nói qua, anh hàng năm đều đã đến lâu đài cổ tham gia tiệc tối, cho rằng lại ở chỗ này gặp được cô, nhưng nhiều lần thất vọng.

Hiện tại, đến phiên cô tìm đến anh rồi.

Thật đáng tiếc, vẫn lại là không có.

Cỏ Lavender còn không có nở hoa, trái lại mùa xuân về hoa vào mùa, những hoa cỏ khác đã nở rộ, Provence, vẫn như cũ đẹp như bức hoạ tuyệt đẹp.

Cô một người, đi trên con đường nhỏ kia, đứng ở trạm xe buýt, lúc quay đầu lại, không có bóng dáng quen thuộc kia.

Đường Hạo Nam mặc đồ cao bồi toàn thân suất khí, anh ở đâu rồi?

Nước mắt lã chả rơi xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, cô bưng mặt, nghẹn ngào khóc rống.

"Đường Hạo Nam, em hận anh..." Có lẽ, người nhát gan kia đã tự sát, đây là suy nghĩ tệ nhất trong lòng, nghĩ đến khả năng anh đã chết, cô liền tuyệt vọng.

Anh chết rồi, cô phải làm sao đây?

Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới anh sẽ chết, trước đây anh bị súng bắn bị thương cũng là...

"Anh như vậy mà gọi là yêu em sao? Rõ ràng là ích kỷ! Quỷ ích kỷ!" Cô một người lầm bầm lầu bầu mắng, khóc, lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, đột nhiên ngẩng đầu, tim lập tức chấn động, tưởng rằng Đường Hạo Nam, cũng không nghĩ tới, vậy mà lại là Đổng Hưng Diễn.

Anh ta mặc đồ thoải mái, đã đi tới, "Đừng khóc hại thân thể!" Dứt lời, khom người đem cô kéo lên.

"Anh sao lại đến đây?" Cô lãnh đạm nói, hoạt động thân thể, né tránh anh ta đụng vào.

"Tôi thường xuyên tới nơi này, em thì sao? Tới tìm chồng trước của em sao?" Đổng Hưng Diễn híp con ngươi, nhẹ giọng hỏi.

Hạ Nhất Nhiễm vẻ mặt phòng bị, trên mặt còn chưa khô nước mắt, đây cũng là lần đầu tiên Đổng Hưng Diễn thấy cô khổ sở như thế. Ở trong lòng anh ta, cô chính là một người phụ nữ mạnh mẽ, rất lạnh lùng, toàn thân lại tản ra một hương vị phụ nữ nồng đậm.

Đó là bị năm tháng lắng đọng lại ý nhị.

"Anh thấy được anh ấy sao?" Hạ Nhất Nhiễm lắm miệng hỏi câu.

Đổng Hưng Diễn lắc đầu, cô thất vọng xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho lái xe.

"Lại bị anh ta tổn thương rồi hả?" Đổng Hưng Diễn nào biết đâu rằng Đường Hạo Nam nhiễm bệnh, không có người ngoài biết Đường Hạo Nam nhiễm bệnh, anh ta chỉ là tò mò, Đường Hạo Nam tại sao đột nhiên vứt bỏ cô lại.

Hoặc là, trong đó có cái bí mật gì không thể cho ai biết?

"Anh cả, tôi tôn kính anh, còn gọi anh một tiếng anh cả. Mời anh tự trọng, chuyện của tôi, không nghĩa vụ hội báo với anh, cũng cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng tôi không cần." Đôi khi sẽ nhớ tới chuyện Đổng Hưng Diễn uy hiếp cô gả cho anh ta, cảm thấy người này có phần có mưu đồ khác.

Nhưng về sau cô cùng Đường Hạo Nam hợp tác, Đổng Hưng Diễn liền không trở lại đi tìm cô.

Đổng Hưng Diễn khóe miệng giật giật rất nhỏ, giống như cười lại như chưa cười, Đường Hạo Nam rõ ràng cực kỳ yêu cô, đột nhiên rời đi , có phải có cái bí mật gì không thể cho ai biết hay không?

Rất nhanh, lái xe Hạ Nhất Nhiễm tới đón cô, cô lên xe, không cùng Đổng Hưng Diễn nói tạm biệt.

...

Rời khỏi Provence, trở lại Sùng Xuyên, hai đứa nhỏ nhìn thấy cô, cô lại giống không thấy được chúng, nhất là con trai.

Tô Tiểu Quả phát hiện Hạ Nhất Nhiễm có phần thay đổi, đối với các con rất lạnh lùng.

"Nhiễm Nhiễm, chị không thể buồn bực như vậy được! Tại sao đối với William không thèm để ý? Thằng bé là con trai của chị!" Tô Tiểu Quả trách cứ cô, lại yêu thương cô, cô mấy ngày qua đã gầy đi rất nhiều.

Hạ Nhất Nhiễm đang thu dọn quần áo, cô mới vừa nói, muốn dọn đến căn hộ ở.

"Tiểu Quả, Đường Hạo Nam trước kia luôn cho rằng con trai ở trong lòng chị là quan trọng nhất, chị hiện tại đang chứng minh đó, chị muốn để cho anh ấy nhìn đến, tới cùng người nào mới quan trọng nhất với chị. Chị sau này đến căn hộ bên kia ở, nơi đó trước kia là tổ ấm của chị và anh ấy." Hạ Nhất Nhiễm hai mắt trống rỗng vô thần, vừa thu dọn, vừa nói.

Tô Tiểu Quả sửng sốt, cô sao lại có loại suy nghĩ này?!

Nhưng mà, ai cũng khuyên không được cô.

Cô cố ý dọn đến căn hộ, không mang theo người giúp việc nào, một người canh giữ ở kia.

Ngón áp út tay trái cô mang theo chiếc nhẫn kim cương kia, mỗi ngày đối với bộ áo cưới ngẩn người, có hôm lại vẫn tâm huyết dâng trào mặc nó lên, trang điểm cho chính mình, tự chụp rất nhiều tấm hình.

"Honey, để cho em mơ thấy anh đi..." Đi ngủ, cô ôm lấy gối đầu của anh, nhẹ giọng nói.

Đêm nay, cô thật sự nằm mơ rồi.

Mơ lại cảnh lúc bọn họ wor Bắc Kinh cùng cưỡi ngựa, khi đó chính mình, rốt cục chiếm được một tia sủng ái của Đường Hạo Nam, cái tên Đường Hạo Nam luôn đối với cô không bằng giẻ lau kia, vậy mà màng cô đi cưỡii ngựa.

Tỉnh mộng, cô ngồi bật dậy, lấy điện thoại di động, liền đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.

Đột nhiên phát hiện chính mình điên rồi.

Đứa con trong bụng cũng không biết thế nào rồi, gần đây cũng không quản, ăn liền nôn, ói ra lại ăn, hẳn là có thể hấp thu chút dinh dưỡng đi?

Cô quản không được nhiều như vậy, chỉ muốn khẩn trương tìm được Đường Hạo Nam.

...

Còn không có ra khỏi cửa, Lục Ngộ Hàn đến đây, cô cực kỳ bất ngờ, đối mặt Lục Ngộ Hàn, một nụ cười tươi tắn đều không có.

"Cậu, không cần người đi theo, anh Hạo Nam nhìn đến, sẽ ghen, sau này chúng ta không cần gặp mặt nữa thì hơn." Hạ Nhất Nhiễm rất lạnh lùng nói, cũng cực kỳ trực tiếp, không sợ tổn thương đến Lục Ngộ Hàn, chỉ hận chính mình trước kia không cùng Lục Ngộ Hàn cắt đứt thật triệt để, hại Đường Hạo Nam nếm qua dấm chua.

Lục Ngộ Hàn có phần sợ run, rõ ràng cảm giác Hạ Nhất Nhiễm thay đổi, trở nên cực kỳ không bình thường.

Chuyện gần đây, anh đều nghe nói.

"Nhiễm Nhiễm..."

"Cậu, con phải lên máy bay, con muốn đến Bắc Kinh tìm anh ấy, tạm biệt." Cô lãnh đạm nói xong, liền đi ra ngoài, hành lý cũng chưa lấy.

Lục Ngộ Hàn bất đắc dĩ, theo cô đi xuống lầu, nhìn cô lên xe.

Hạ Nhất Nhiễm rất nhanh đến Bắc Kinh, dựa vào trí nhớ, đi tòa Tứ Hợp Viện nằm trong góc khuất giữa phố xá sầm uất.

Cửa, là đang mở, cô đi vào.

Cây bạch quả trong sân đã đâm chồi mới, trên bàn đá, đặt một bộ cờ vua, bên cạnh còn có một ly trà, cô đi tới, nước trà lại vẫn bốc lên hơi nóng.

Lén lút vào nhà.

Nhưng mà, mỗi căn phòng, cô đều đi tìm, không có phát hiện bóng dáng của anh.

Cô ngã ngồi bên cạnh chiếc giường lúc trước từng cùng anh hoan ái kia, thất thần ngồi đó, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng "Két...", cô lén lút đứng dậy, xuyên thấu qua cửa sổ, thấy được người dadng đứng ở cửa lớn...

Khóe miệng, quỷ dị cong lên, ngược lại, trong đôi mắt đều ý cười lưu chuyển.

Cô liền xông ra ngoài, nhanh chóng chạy tới, lúc ra phòng, không thấy được bậc cửa dưới chân, bị trượt chân.

Đường Hạo Nam mới vừa tháo xuống khẩu trang, chỉ thấy bóng người từ trong nhà lao tới, nháy mắt tiếp theo, nhìn đến một màn dạy anh hết hồn!

"Anh Hạo Nam..."

Anh nhíu mày, nhanh chóng chạy tới, vọt tiến lên, một tay tiếp được cô!

Lực quán tính, sau khi bị va chạm hướng ra sau lui lại mấy bước mới đứng vững thân thể.

Cúi đầu, đối diện một khuôn mặt tươi cười gầy yếu!

"Hạ Nhất Nhiễm! Em cmn nghĩ muốn ngã chết sao?!" Há mồm liền là trách cứ, đơn giản là, vừa rồi thiếu chút nữa bị cô hù chết, biết cô lại vẫn có thai...

Nháy mắt tiếp theo, trái tim cũng đang kịch liệt nhảy loạn!

"Ngã chết càng tốt, ngã chết, anh mới đau lòng!" Cô mặt dày, cười nói.

Đường Hạo Nam vung tay, liền muốn đánh cô.

Cô vẫn lại là cười ngây ngô, "Anh Hạo Nam, em rốt cục tìm được anh rồi! Thì ra anh thực sự ở trong này! Em tối hôm qua nằm mơ, mơ chuyện lúc chúng ta ở Bắc Kinh, tỉnh lại liền đặt vé máy bay, tới tìm anh rồi! Không nghĩ tới, anh thật sự ở đây!"

Lúc nói chuyện, cô cũng là vẻ mặt sáng láng, giống cái gì cũng chưa xảy ra một dạng.

Đường Hạo Nam sửng sốt một hồi, lập tức buông cô ra, lạnh lùng lùi ra xa, "Em cút đi cho tôi!"

"Em không cút!" Cô lớn tiếng phản bác, tầm mắt Đường Hạo Nam dời xuống, đi tới bụng cô, cô mặc áo gió, bụng vẫn lại là bằng phẳng, nhìn không ra bên trong lại đang mang thai một tiểu sinh mệnh.

Anh gắt gao trừng mắt nhìn cô, nắm chặt quả đấm, nhìn cô đã gây đi rất nhiều, liền biết, cô sống không tốt.

"EM đi khắp thế giới tìm anh, khổ khổ cực cực, đi vòng một vòng lớn, rốt cục tìm được anh rồi, sao có khả năng cút!" Cô nói tiếp, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh.

Anh cũng gầy...

Cũng không biết anh có phải thật sự bị nhiễm bệnh AIDS hay không.

"Hạ Nhất Nhiễm!"

"Đường Hạo Nam! Em đều biết rõ tất cả! Em biết rõ!" Cô đột nhiên bạo rống, dưới sự kinh ngạc của anh, xông lên trước, kiễng hai chân, bá đạo nâng chặt mặt anh, cường thế, hôn anh.

Anh ngơ rồi.

Cái lưỡi nóng hổi của cô làm càn ở trong miệng anh cắn mút, tuy hôn môi sẽ không lây bệnh, nhưng mà, anh vẫn đang sợ hãi!

"Ưm..." Vươn tay đẩy cô ra, nhưng lại bị cô quấn chặt, vậy mà điên cuồng ý đồ cắn rách môi anh!

"Hạ Nhất Nhiễm! Đủ rồi!" Anh mạnh lôi cô ra, bạo rống.

"Anh mới đủ rồi! Đường Hạo Nam! Mặc kệ anh sống hay chết, Hạ Nhất Nhiễm em sau này cũng không lại rời ra anh nửa bước! ANh cái tên khốn này! Em thiếu chút nữa sảy thai, anh có biết hay không? Em là người phụ nữ có thai! Lúc mang thai con trai, anh không chăm sóc em một ngày, hiện tại lại muốn không chịu trách nhiệm, không có cửa đâu! Em muốn anh chăm sóc em, từ giờ trở đi, đến lúc sinh con, đến khi ở cử!" Hạ Nhất Nhiễm cường thế rống lớn, dáng vẻ khí phách kia, nói ra những lời này, đều đã dạy Đường Hạo Nam chấn kinh, rồi sau đó, ngập tràn cảm động...