Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 174: Chỉ là bạn bè mà thôi 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

: Chỉ là bạn bè mà thôi.



Con đàn bà Kiều An này, chẳng lẽ cũng biết Hoa Hiền Phương trở về Giang Thành, không có mặt ở nhà họ Lục, nên tới đây trước chặn cô ta sao?



Khi nghe mẹ hỏi câu này, trong lòng Hoa Hiền Phương đang rất hỗn loạn, không nghĩ gì nhiều, chỉ đành nói theo bản năng với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm, con và Nhã Thanh chỉ là bạn bè thôi.”

“Nếu chỉ là bạn bè bình thường, vì sao cậu ta lại giúp đỡ con hết sức như thế chứ?” Bà Hoa cầm tay con gái mình: “Hiền Phương, tuy rằng mỗi lần con gọi điện về nhà, đều nói rằng mình sống rất tốt, nhưng mẹ biết, con sống không tốt chút nào. Nếu thực sự Lục Kiến Nghi đối tốt với con thì sẽ không để Hoa Mộng Lan đến quấy rầy, còn có cả con rồi.”

“Mẹ…” Hoa Hiền Phương vội nhìn xuống, ánh mắt khó che giấu nổi bi thương.

Bà Hoa biết rõ là như vậy: “Con gái, mẹ cảm thấy Hứa Nhã Thanh là một người tốt, hiền lành, tốt bụng, lại luôn đối tốt, quan tâm, chăm sóc con. Nếu Lục Kiến Nghi yêu cầu ly hôn, vậy con hãy ly hôn đi, để Hoa Mộng Lan trở thành mợ chủ của nhà họ Lục, nhà chúng ta không cần.”

Hoa Hiền Phương thở dài, cô sao lại không nghĩ tới chuyện ly hôn chứ, nhất là thời điểm bây giờ. Ly hôn là phương pháp tốt nhất giúp cô có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Cô có thể mang đứa bé cao chạy xa bay, cho dù là Lục Kiến Nghi, hay là Hứa Nhã Thanh thì cô đều sinh đứa trẻ ra một cách thuận lợi.

Nhưng mà, Lục Kiến Nghi sẽ không bỏ qua cho cô, anh luôn muốn có cả vợ và tình nhân ở bên ngoài, chung sống hòa hợp với nhau.

“Mẹ, hiện tại việc quan trọng nhất chính là Phi tỉnh lại, về chuyện của con, chờ mọi người trở lại rồi nói sau.”

Lục Kiến Nghi là ma vương Tu La, muốn thoát khỏi địa ngục của anh, cô sẽ không thể dễ dàng như thế được.

Buổi tối, cô bắt đầu gặp ác mộng.

Lục Kiến Nghi bế cô lên, đặt cô lên bàn, trói tay chân cô lại.

“Lục Kiến Nghi, tôi xin anh, xin anh hãy tha cho con của tôi, tôi van xin anh…”.

Cô tuyệt vọng mà khóc, tuyệt vọng van xin anh, khóc khô cả nước mắt, giọng lạc cả đi, nhưng mà Lục Kiến Nghi vẫn như vậy, không thả cô ra.

Bốn phía trong phòng đều treo đầy những dao, kìm sắt và kéo, mỗi một thứ đều có thể dễ dàng giết chết đứa trẻ.

Lục Kiến Nghi đặt những ngón tay thon dài ở bụng dưới của cô mà vuốt ve, bỗng giống như hóa sói, ngón tay mọc ra những móng vuốt dài, đầy sắc nhọn.

Khẽ dùng lực, những móng vuốt đó đâm vào bụng cô, máu tươi trào ra khỏi bụng, bao phủ toàn bộ bụng cô.

“Không, đừng, cứu tôi… Cứu tôi với…” Cô gào lên khàn cả giọng, toàn thân run rẩy đến cùng cực, tựa như sắp chết vậy.

Móng vuốt sắc nhọn bỗng nhiên lại tăng thêm lực, toàn bộ đều đâm vào trong bụng cô, đứa trẻ còn chưa thành hình cứ như vậy mà bị lấy ra ngoài.

Một khối thịt đỏ được lấy ra, máu tươi chảy đầm đìa, trông vô cùng dữ tợn…

Cô nằm trên giường, hét chói tai bật dậy.

Trong phòng, bốn phía đều chỉ có một màu đen, không có thêm thứ gì.

Không có việc mổ bụng lại thai, cũng không có Lục Kiến Nghi, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi…

Cô vỗ vỗ ngực như muốn lấy thêm hơi mà thở phì phò.

Tuy rằng chỉ là một giấc mơ, nhưng cô lại cảm thấy nó như dự báo trước tương lai.

Nếu đứa trẻ thật sự không phải con của Lục Kiến Nghi, anh nhất định sẽ làm như thế với cô.

Anh nhất định sẽ đem cô đặt lên bàn mổ, trực tiếp giết chết đứa trẻ, làm cho cô mãi mãi không bao giờ có thể sinh nó ra.

Cô nằm cuộn người lại.

Giờ cô phải làm sao đây?

Cô nên làm cái gì đây?

Cô không muốn quay trở về thành phố Long Minh, cũng không muốn quay trở về nhà họ Lục, càng không muốn gặp mặt Lục Kiến Nghi.

Định nằm ngủ một lần nữa, nhưng cô mãi trằn trọc mãi không ngủ được, nên lôi điện thoại ra tính ngày rụng trứng.

Cô nhớ rất rõ ràng, đêm ngày 12 tháng 5, kinh nguyệt của cô vừa mới hết được hai ngày, còn chưa đến ngày rụng trứng, nằm trong khoảng thời gian an toàn, khả năng có thể mang thai là rất thấp.

Mà khi cô đến nhà họ Lục, cô và Lục Kiến Nghi chỉ ở với nhau trong một buổi tối đầu tiên, lúc này, mới đúng là ở trong khoảng thời gian rụng trứng.

Vì vậy, đứa trẻ rất có thể vì đêm đó mà có.

Nghĩ vậy, lòng cô liền nhẹ nhàng hơn một ít.

Chỉ có một lần, lại còn không phải trong kỳ rụng trứng, nếu như vậy có thể có con, thì chỉ có thể nói, cô rất đen đủi, không may mắn chút nào.

Ngày chết của cô cũng đã đến, ông trời muốn giết chết cô!

Cô không thể chấp nhận được số phận mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Nhã Thanh đến. Bọn họ cùng nhau đi sang công viên ở đối diện.

“Hôm nay cô hãy bình tĩnh lại một chút.” Anh ta thấp giọng nói với cô.

Cô ôm lấy cánh tay mình, chà xát: “Cho dù bình tĩnh lại thì tôi vẫn cảm thấy do dự, không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ?”.

“Có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cô tính toán tất cả đường lui. Trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải bình tĩnh, không để Lục Kiến Nghi và nhà họ Lục biết cô mang thai. Chỉ như vậy mới có thể đi tiếp mà thoát ra khỏi hoàn cảnh này.” Hứa Nhã Thanh vỗ vỗ vai cô trấn an.

Cô cũng không mong nhận được sự an ủi quá lớn, đối với cô mà nói, chuyện duy nhất có thể khiến cô bình tĩnh trở lại, chính là kết quả xét nghiệm đứa bé là con của Lục Kiến Nghi.

“Anh có thể có cách gì chứ? Nếu thật sự điều đen đủi nhất xảy ra, tôi chỉ có thể chấp nhận số phận, chờ chết thôi”. Giọng của cô nhỏ lại, nhưng dứt khoát, kiên quyết nói.

“Điều đen đủi nhất chính là tôi đưa cô đi cao chạy xa bay”. Vẻ mặt Hứa Nhã Thanh khẽ tỏ ra đùa cợt: “Thật ra, đó cũng không phải là điều xấu, tôi sẽ là một người đàn ông tốt, cô đi theo tôi nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với Lục Kiến Nghi.”

Cô dở khóc dở cười: “Chuyện phía sau, anh nói thật hay đùa vậy?”

“Hai chúng ta có con mà lại không kết hôn, chẳng phải là vô trách nhiệm sao?” Anh ta giang hai tay ra, sắc mặt nhìn qua trông có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều.

Nếu như cô không chịu được sự tra tấn của Lục Kiến Nghi mà khai ra anh ta, chắc chắn Lục Kiến Nghi sẽ giết cô trước, sau đó sẽ truy lùng anh ta.

Cả hai người bọn họ đều sẽ không thể trốn thoát.

“Anh không sợ nếu Lục Kiến Nghi biết sự thật sẽ trả thù anh sao?”