Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 188: Rời đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Phó Hàn Tranh anh thức dậy, anh kéo Mộ Vi Lan dậy thắt cà vạt cho anh.

Mộ Vi Lan chân trần đứng trên thảm, không đeo giày cao gót, chiều cao của cô cũng chỉ đến ngang xương quai xanh của Phó Hàn Tranh. Khi cô giúp Phó Hàn Tranh thắt cà vạt, chiều cao này rất nhỏ bé và khép nép.

Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn cô chằm chằm, Mộ Vi Lan cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đầu mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, sau khi thắt cà vạt xong, cô thu tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt: “Tối nay đừng đến muộn, rõ chưa?”

Mộ Vi Lan cong môi nói: “Em biết rồi. Em nhất định sẽ đến, không gặp không về."

Sau khi nhìn Phó Hàn Tranh lái xe rời đi, Mộ Vi Lan đứng ở cửa biệt thự, nhìn đuôi chiếc xe ô tô xa dần và chỉ còn một điểm đen.

- Hàn Tranh, em xin lỗi, em phải thất hẹn rồi.

Cô đã mua vé xe rời khỏi Bắc Thành vào ngày hôm nay. Cô cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đem sự tồn tại của Kiều Tang nói cho anh biết.

Mộ Vi Lan gửi một tin nhắn đi.

Sau khi Kiều Tang nhận được tin nhắn, cô mở ra xem

"Tối nay, sân thượng khách sạn Banyan Tree, Phó Hàn Tranh sẽ đợi cô."

Kiều Tang hơi nhíu mày, không hiểu, cô gọi điện thoại tới: “Cô Mộ, rốt cuộc cô có ý gì?”

“Chính là ý mặt chữ. Tối nay, Phó Hàn Tranh sẽ đợi cô trên sân thượng của khách sạn Banyan Tree. Tôi chỉ có việc nói chuyện này cho cô biết, còn về việc cô có đi hay không, đó là quyết định của cô."

Nói xong, Mộ Vi Lan cúp điện thoại.

Mộ Vi Lan không phải là người quá rộng lượng. Cô cũng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, cô đích thân đem người đàn ông mình yêu thương đến bên một người phụ nữ khác.

Nếu Phó Hàn Tranh biết Kiều Tang vẫn còn sống, vậy những nút thắt và sự trầm cảm của anh trong những năm qua chắc sẽ được giải tỏa phải không?

Cô làm như vậy, là kết quả tốt nhất cho tất cả mọi người.

Sau khi ăn sáng xong, Mộ Vi Lan đến trường mẫu giáo để xem Tiểu Đường Đậu.

Tiểu Đường Đậu đang chơi cầu trượt với đám bạn, cô bé chơi rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy Mộ Vi Lan tới, cô bé mừng rỡ chạy về phía cô ấy.

"Mộ Mộ! Sao Mộ Mộ lại đến đây!” “Mộ Mộ bỗng nhiên nhớ Đường Đậu nên đến đây."

Tiểu Đường Đậu nô đùa, tóc tai ướt đẫm mồ hôi. Mộ Vi Lan lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cô bé.

“Đường Đậu, bây giờ con với các bạn nhỏ thế nào rồi?"

Cô nhớ lần đầu tiên khi cô gặp Tiểu Đường Đậu, cô bé không thể vui chơi và hòa hợp với các bạn khác.

Tiểu Đường Đậu vỗ ngực tự hào nói: “Các bạn nhỏ rất thích Tiểu Đường Đậu, Đường Đậu làm quen được rất nhiều bạn tốt! Mộ Mộ, cuối tuần con có thể kêu các bạn đến nhà chúng ta chơi được không?"

“Được chứ, chỉ cần con vui, thế nào cũng được hết.”

Nhưng cô bé lại cau mày, buồn khổ nói: “Nhưng mà...bố không thích ồn ào, nếu như bố nổi giận với con thì phải làm sao? Còn có bao nhiêu bạn ở đó, nếu bố hung dữ với con, chẳng phải con sẽ rất mất mặt sao?"

"Con yên tâm đi, bố sẽ không mắng con đâu. Mộ Mộ sẽ giúp con nói với bố."

"Thật không Mộ Mộ?"

Mộ Vi Lan gật đầu: “Đương nhiên là thật."

Ở đằng xa, có một đứa trẻ gọi Tiểu Đường Đậu: “Phó Mặc Trành! Cậu đang làm gì thế! Mau lại đây chơi với chúng tớ!"

Mộ Vi Lan xoa đầu cô bé, mỉm cười nói: “Mau đi đi, các bạn đang đợi con đấy."

“Mộ Mộ, vậy con đi chơi trước đây!" Cô bé vẫn ôm cổ Mộ Vi Lan và hôn lên má cô.

Mộ Vi Lan nhìn bóng dáng nhỏ nhắn vui vẻ của cô bé, đôi mắt cô hơi ươn ướt.

Sáu giờ tối, Phó Hàn Tranh vừa tan làm, anh liền gọi điện thoại cho Mộ Vi Lan.

"Anh tan làm rồi, em đi taxi đến khách sạn Banyan Tree đi. Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến."

Mộ Vi Lan nghe giọng nói nam tính trầm thấp trong điện thoại, cô cảm thấy có chút luyến tiếc, không nói gì một hồi lâu.

Thấy đầu dây bên kia điện thoại quá yên tĩnh, Phó Hàn Tranh cau mày gọi cô một tiếng: "Tiểu Lan?"

“Ừm, em biết rồi. Em xuất phát rồi, em chỉ bất chợt muốn nghe giọng nói của anh.”

Phó Hàn Tranh không để ý lắm, anh trêu chọc cô: "Nhớ anh rồi à?"

“Ừm, nhớ một chút."

Khi nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng Phó Hàn Tranh khẽ cong lên.

Ba giờ chiều, Mộ Vi Lan đã lên xe khách.

Cô nhìn khung cảnh rời xa Bắc Thành dọc đường đi, nước mắt cô rưng rưng.

Khi cô cúi xuống nhìn ngón áp út trống rỗng, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Chiếc nhẫn kim cương mà Phó Hàn