Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 231: Mộ Vi Lan, lấy được em là niềm vinh hạnh của anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Hàn Tranh trầm ngâm nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình, anh hơi nhíu mày, mím môi nói: “Tiểu Lan, có thể một ngày nào đó anh sẽ trở thành một người hoàn toàn xa lạ với em. Anh như vậy, em còn muốn tìm hiểu không?”

“Chính bởi vì như vậy, nên em mới muốn biết về anh nhiều hơn. Nếu một ngày nào đó, anh thực sự trở thành một người hoàn toàn xa lạ với em, em còn có tâm lý chuẩn bị.

Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu và nói: “Hàn Tranh, anh có biết hôm nay em gặp ai không?”

"Ai?"

Mộ Vi Lan vốn dĩ không muốn nói, nhưng cô cảm thấy giấu anh cũng không tốt: “Tiêu Á.”

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh khẽ nheo lại: “Tiêu Á? Sao em lại gặp cô ta?"

Tiêu Á này, hôm nay bị anh phũ phàng, cô ta lại dám đến tìm Mộ Vi Lan!

Mộ Vi Lan giải thích: “Em gặp cô ấy khi đến trung tâm mua sắm để mua đồ. Ví của cô ấy rơi xuống đất, em nhìn thấy ảnh của anh, vì vậy...Hàn Tranh, anh có thể nói cho em biết chuyện của anh và Tiêu Á không? Em không muốn mỗi lần em biết về quá khứ của anh lại đều là từ người khác mới biết được. Sớm muộn gì em cũng phải biết, tại sao anh không trực tiếp nói cho em biết chứ?”

“Tiêu Á là bạn gái cũ của anh. Năm năm trước, anh và cô ta có hẹn hò nửa năm.”

“Vậy...tại sao hai người lại chia tay? Anh có thể nói cho em biết không?”

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn cô, và nghiêm nghị nói từng từ một: “Tiểu Lan, tiếp theo đây, em phải nghe cho kỹ. Có thể sau khi em nghe xong, em sẽ thay đổi quyết định muốn đăng ký kết hôn với anh, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.

“Anh và Tiêu Á chia tay là bởi vì anh mắc một căn bệnh mà người khác không biết. Căn bệnh này rất hiếm gặp, khi nó phát bệnh, ý thức của anh sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, anh sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác. Những gì anh ta làm, anh không thể kiểm soát được, cũng không thể ghi nhớ được. Khi nhân cách thứ hai xuất hiện ngày càng nhiều, nhân cách và ý thức của anh sẽ ngày càng yếu đi, cho đến một ngày, anh sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Hoặc có thể, anh sẽ khống chế nhân cách khác đó để anh ta không thể xuất hiện trở lại.”

Mộ Vi Lan nghe anh điềm tĩnh nói, đôi mắt cô ửng đỏ: “Vì thế, Tiêu Á nói anh bị bệnh tâm thần, bỏ rơi anh?”

“Lẽ nào không phải sao? Bệnh này cũng thuộc một loại bệnh tâm thần. Tiểu Lan, bây giờ em có quyền chia tay với anh, anh không ngăn cản em, còn về đứa bé trong bụng...

Phó Hàn Tranh vẫn chưa nói xong, Mộ Vi Lan đã đưa tay lên cổ anh và hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Cô xót xa nói: “Em không cho phép anh chia tay với em, chỉ bởi vì anh bị bệnh tâm thần phân liệt, nên anh không cần em nữa sao? Em không đồng ý, Phó Hàn Tranh, anh nghe rõ đây…...bị bệnh không phải là lỗi của anh, em có thể cùng anh tiếp nhận điều trị, nhưng em không cho phép anh nói chia tay.

Anh tựa nhẹ vào trán cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và mỉm cười nói: “Em không sợ sao? Lúc đó Tiêu Á tránh anh như tránh tà vậy!”

Mộ Vi Lan cau mày nói: “Tiêu Á không hề yêu anh. Nếu thực sự yêu một người, sao có thể chỉ vì anh bị bệnh mà rời bỏ anh? Tiêu Á dựa vào đâu mà nói anh là bệnh nhân tâm thần, cô ta không xứng làm bạn gái của anh, cũng không xứng đáng nhận được tình cảm của anh.”

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên mũi cô và nói: “Tiêu Á chưa từng được anh thích.”

“Nhưng...chẳng phải cô ấy là bạn gái cũ của anh sao?”

“Đúng là anh đã có vài ba mối tình, nhưng đều nhạt nhòa kết thúc.

Mộ Vi Lan mừng thầm trong lòng: “Vậy...ý của anh là, thực ra anh không có nhiều tình cảm với những người bạn gái cũ đó?”

Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng vui mừng của cô, ánh mắt anh chợt thoáng qua một chút trêu đùa: “Em hình như rất vui vì Tiêu Á đã bỏ rơi anh.”

Mộ Vi Lan khẽ họ một tiếng, mặt cô hơi ửng đỏ và tự tin nói: “Nếu cô ấy không bỏ anh, làm sao mà đến lượt em chứ?”

Cô sà vào lòng anh, ôm cánh tay của anh và nói: “Em phải cảm ơn những người phụ nữ đã rời bỏ anh. Nếu không có họ, em sẽ không gặp được anh tốt như thế này.”

“Tiểu Lan, anh không tốt như em nghĩ đâu. Có lẽ một ngày nào đó, nhân cách thứ hai của anh xuất hiện và sẽ làm hại em.”

Nhắc đến nhân cách thứ hai, Mộ Vi Lan không ngừng suy nghĩ, cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhân cách thứ hai như thế nào?”

“Tiêu Á từng nhìn thấy và khiến cô ta sợ hãi bỏ chạy sang Mỹ.

Nhưng Phó Hàn Tranh có chút khó hiểu. Lần trước khi ở thành phố S, vào cái đêm anh không hề có chút kí ức nào cả, nhân cách thứ hai của anh chắc là đã ở bên cạnh Mộ Vi Lan cả đêm. Nhưng sau đó, Mộ Vi Lan miêu tả về nhân cách đó hoàn toàn khác so với nhân cách mà Tiêu Á từng miêu tả.

Nhân cách mà Tiêu Á từng thấy là một nhân cách tàn bạo, máu lạnh và không có tính người. Nhưng Mộ Vi Lan lại nói rằng anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

“Đúng rồi, Hàn Tranh!” Hai mắt Mộ Vi Lan chợt sáng lên: “Anh còn nhớ cái đêm trước khi chúng ta trở về ở thành phố S không? Đêm đó anh trở nên rất khác, giống như thể là một người hoàn toàn khác. Ngày hôm sau em hỏi anh, anh đều không nhớ gì hết. Lúc đó em còn nổi giận với anh nữa. Vậy người ở cùng em đêm hôm đó, liệu có phải là nhân cách thứ hai của anh không?”

“Đúng.”

Mộ Vi Lan đỏ mặt nói: “Nhưng mà em và anh ta ở bên nhau rất tốt mà, anh ta còn gọi em...gọi em là “cục cưng”.

“Sao thế, em hình như rất quyến luyến anh ta?”

Giọng nói trên đầu cô đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Mộ Vi Lan ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh: “Chắc không phải anh ghen với chính mình đấy chứ?”

Mộ Vi Lan tiếp tục nói: “Phó Hàn Tranh của đêm đó rất dịu dàng, anh chưa từng dịu dàng với em như vậy

Phó Hàn Tranh nắm chặt lấy cổ tay cô và nói: “Em thích anh ta rồi à?”

Mộ Vi Lan chớp chớp mắt, cảm thấy vấn đề này hơi kỳ quặc.

Rõ ràng đều là anh ấy mà, chỉ là ý thức khác của anh mà thôi.

“Em không được phép thích bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh.”

Cô cố tình chọc tức anh: “Nhưng anh ấy là anh mà.”

Phó Hàn Tranh nghiến răng, buông cô ra và cố gắng bình tĩnh lại.

Mộ Vi Lan ghé sát lại gần, không đùa giỡn anh nữa, cô nghiêm túc nói: “Cho dù nhân cách ấy có dịu dàng thế nào đi chăng nữa, người em thích vẫn là anh. Đợi lần sau anh ta xuất hiện, em nhất định sẽ trừng trị anh ta, em sẽ để anh ta sau này đừng bao giờ xuất hiện quấy rầy cuộc sống bình thường của chúng ta.

Khóe môi Phó Hàn Tranh khẽ giật.

“Em nghĩ anh ta sẽ nghe lời em không?”

Mộ Vị Lan rất tự tin: “Có chứ, anh ta rất thích em, ôm em và gọi em là cục cưng. Nếu anh ta không thích em...

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô: “Mộ Vi Lan, em tự hào lắm sao?”

Không nhận được lời đáp của cô, giọng nói của Phó Hàn Tranh càng thêm lạnh lùng: “Em muốn ngoại tình à?”

Cô có nên nói cho Phó Hàn Tranh biết, đêm đó cô bị nhân cách thứ hai của anh ôm vào lòng rồi hôn thơm, và sau đó cô còn vô cùng hưởng thụ không?

Mộ Vi Lan nịnh anh và nói: “Anh nên biết ơn em và nhân cách thứ hai của anh ở bên nhau rất vui vẻ. Bất kể là nhân cách nào của anh, đó cũng đều là anh. Nhân cách thứ hai của anh khiến Tiêu Á sợ hãi bỏ chạy, nhưng lại đối xử em dịu dàng như thế. Hàn Tranh, anh nói xem, có phải chúng ta là trời sinh một cặp hay không?”

Nói xong, cô cảm thấy rất xấu hổ và ngượng ngùng, sắc mặt cô ửng hồng.

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh sâu thẳm tăm tối như mực, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn: “Em thực sự không sợ sao?”

Mộ Vi Lan duỗi tay ra ôm chặt lấy anh và lắc đầu nói: “Không sợ, cho dù nhân cách khác của anh có bạo lực như thế nào, đó cũng là một phần của anh, em sẽ không chán ghét bọn họ. Em sẽ cố gắng hòa hợp với nhân cách thứ hai của anh.

Bỗng nhiên, Phó Hàn Tranh cảm thấy hơi chua xót.

Phó Hàn Tranh ôm chặt lấy người cô và cảnh cáo: “Không được thích anh ta."

Mộ Vi Lan hôn lên cằm anh, gật đầu nghiêm túc và nói: “Ừm, em chỉ thích một mình anh. Nếu một ngày nào đó, anh ta không trả anh cho em, em nhất định sẽ liều mạng với anh ta.”

Sáng sớm hôm sau, Phó Hàn Tranh ngồi bên bàn ăn và dùng bữa sáng, Mộ Vi Lan ăn dở chừng rồi chạy vào trong phòng ngủ.

Khi cô ra ngoài, cô cầm trên tay chứng minh thư và sổ hộ khẩu của mình.

Cô đứng trong ánh ban mai ấm áp,