Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 95: Tặng hoa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tầng 66, văn phòng tổng giám đốc.

Từ Khôn vừa sắp xếp tài liệu cho Phó Hàn Tranh, vừa dè dặt liếc trộm tờ báo đặt ở bên cạnh, trên tờ báo thình mình là bức ảnh Phó Hàn Tranh và ngôi sao nữ nổi tiếng hiện nay Ngôn Hoan đầu sát bên tai cử chỉ thân mật, tuy bức ảnh được làm mờ, ánh sáng tăm tối, nhưng cũng đủ khẳng định, cặp nam nữ trong bức ảnh chình là Phó Hàn Tranh và Ngôn Hoan.

Vừa sáng sớm, Phó Hàn Tranh đến công ty, toàn thân bao phủ bởi hơi lạnh, không giống với từ trong nhà đến đi làm, vì trên người anh có mùi thuốc lá và mùi nước hoa của phụ nữ.

Chắc là đã ở quán bar bên ngoài cả một đêm?

Phó Hàn Tranh không phải kiểu người ham chơi, cũng ít khi đến quán bar, lẽ nào là vì cãi nhau với cô chủ Mộ rồi sao?

“Cái đó, Boss, cái nhà báo này cũng thật là dám viết, có cần tôi đi xử lí một chút không?"

Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn vào tờ báo ở bên cạnh, giọng nói điềm tĩnh trả lời, “Không cần."

Từ Khôn đơ ra, đây là bằng lòng ngầm sao? Hay là nói, chuyện này là thật?

Nhưng dựa vào những gì anh biết, Ngôn Hoan chẳng phải là hoa đã có chủ rồi sao?

Hơn nữa còn là người phụ nữ trẻ tuổi, Boss đây là gặm cỏ non sao?

Phó Hàn Tranh mặt lạnh như băng, Từ Khôn im lặng một hồi lâu, do dự có nên đem chuyện Mộ Vi Lan nhảy xuống hồ cứu Giản Triết nói với anh hay không.

“Boss, buổi chiều hôm qua, một đoạn video ghi hình cô Mộ nhảy xuống hồ cứu người được người ta đưa lên mạng, lên men cực kì lợi hại, nhưung mà đương nhiên không phải là tin tức tiêu cực gì..."

Người đàn dặn dò ngắn gọn súc tích, “Lập tức xoá đi, kéo khỏi bảng tìm kiếm."

Từ Khôn đơ ra, ngay lập tức gật đầu, “Vâng, tôi đi làm ngay đây."

Trong bộ thiết kế, sau khi Hướng Nam Tây nhận một cuộc điện thoại, liền từ văn phòng đi ra, vỗ vỗ tay, nói với tất cả mọi người: “Bên phía phim trường cần tìm một thợ vẽ, trang phục của nữ chính cần thêm vài bộ, nhưng tìm cả ngày vẫn không tìm thấy thợ thiết kế trang phục, bảo phía chúng ta cho một thợ vẽ đến đó dựa theo yêu cầu của tổ đạo cụ để phác hoạ ra vài bộ trang phục. Mọi người ai đi đây?"

Có mấy người muốn đến phim trường để gặp người nổi tiếng, liền sôi nổi giơ tay muốn đi, “Tổng thanh tra, bản thiết kế của tôi vừa mới làm xong, bây giờ đúng lúc không có việc gì làm, chi bằng để tôi đi nhé?"

“Tôi cũng muốn đi, tôi đến Phó thị lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa được đến phim trường nữa."

Ầm ĩ một loạt những tiếng nói, cuối cùng, ánh mắt của Hướng Nam Tây đặt lên trên người Mộ Vi Lan từ đầu đến cuối không nói câu gì.

Sáng sớm cô vừa nhìn thấy tin tức của Phó Hàn Tranh và Ngôn Hoan, chắc chắn Mộ Vi Lan cũng nhìn thấy rồi, vai nữ chính đó không phải ai khác, mà chính là Ngôn Hoan, nếu lúc này cho Mộ Vi Lan tới đó, nói không chừng sẽ làm ầm ĩ lên, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua chứ?

“Mộ Vi Lan, chi bằng cô đi đi, tôi thấy ở trong bộ người nhàn rỗi nhất chính là cô đấy, cô vừa mới nhận chức không lâu, trong tay một bản thiết kế cũng không có, chi bằng cô đi đi”

Mộ Vi Lan không ngờ rằng mình sẽ bị gọi đi, càng không ngờ rằng chuyện tồi tệ này lại rơi trúng đầu mình, chỉ cảm thấy Hướng Nam Tay sẽ không tốt bụng như thế, liền chối từ nói: “Tổng thanh tra, mọi người có nhiều người muốn đi như vậy, chi bằng để bọn họ đi đi."

Hướng Nam Tây lạnh lùng liếc nhìn những đồng nghiệp muốn đi, nói: "Mấy người bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cô đi đi, bây giờ đi.”

Mộ Vi Lan chỉ có thể dưới ánh mắt "ngưỡng mộ đố kỵ" của bọn họ, ôm lấy máy tính bước ra khỏi văn phòng, đi đến phim trường.

Đến phim trường, có mấy người nổi tiếng quen thuộc đang mặc những bộ đồ cổ trang để chuẩn bị quay phim.

Mộ Vi Lan ôm máy tính đi tìm đạo diễn, “Đạo diễn, tôi là thợ vẽ bên bộ thiết kế."

"Ồ, cô đợi một chút." Đạo diễn lập tức lên tiếng "Cắt", “Nghỉ ngơi một chút đi, Ngôn Hoan, cô đến đây, bảo thợ thiết kế đo cho cô, thợ vẽ bên đó đến rồi, mau phác hoạ phần thô, để mang đến xưởng làm, nếu không thì phần sau phải quay mấy cảnh liền, trang phục vốn dĩ không kịp đặt làm."

Ngôn Hoan?

Nữ chính của bộ phim này là Ngôn Hoan?

Mộ Vi Lan vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy cách đó không xa bước đến một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một bộ cổ trang màu tím hoạt bát, Mộ Vi Lan từng nhìn thấy Ngôn Hoan ở trong điện thoại, nhưng lúc này lại nhìn thấy Ngôn Hoan ở ngoài đời thực, còn bị đem đến chấn động lớn hơn.

Vẻ đẹp của Ngôn Hoan khiến cho cô rất kinh ngạc, da trắng môi đỏ, đôi mắt tinh tế, sự dễ thương lại không mất đi vẻ thanh toát, gọi cô là “nữ thần", không hề làm quá một chút nào.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao Hướng Nam Tây muốn cô đến phim trường, Hướng Nam Tây chắc chắn là đã nhìn thấy tờ báo sáng nay, cố tình bảo cô đến đây, để dùng Ngôn Hoan kích thích cô.

Ngôn Hoan bước đến lễ phép chào hỏi Mộ Vi Lan, "Chào chị."

Mộ Vi Lan gật gật đầu, “Chào cô.” Thợ thiết kế trang phục của tổ đạo cụ cầm thước đo đến đo cho Ngôn Hoan, đạo diễn đang ở bên này miêu tả cho Mộ Vi Lan về hình dáng và chi tiết của trang phục, Mộ Vi Lan mở máy tính ra, vừa thiết kế, vừa dựa vào màu sắc mà đạo diễn chỉ định lên màu cho trang phục.

Đo xong kích thước, Ngôn Hoan liền đi đến, nhìn vào tên được viết trên thẻ nhân viên đeo trên cổ của Mộ Vi Lan, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc, “Chị là Mộ Vi Lan?"

Cô đơ người ra, giơ mắt nhìn Ngôn Hoan, "Cô... cô biết tôi sao?"

“Được nghe qua từ miệng của tiểu Đường Đậu, không biết như vậy có được tính là biết không?"

Tiểu Đường Đậu?

Xem ra tiểu Đường Đậu rất thân với Ngôn Hoan, như vậy xem ra, quan hệ của Phó Hàn Tranh với Ngôn Hoan thực sự rất tốt?

Chuyện Phó Hàn Tranh có con gái, bên ngoài vẫn luôn không biết, nhưng Ngôn Hoan lại biết rõ như vậy, đủ để có thể nhìn ra, độ tin tưởng của Phó Hàn Tranh đối với Ngôn Hoan.

"Tiểu Đường Đậu rất thích chị, đứa bé này rất đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, chị phải đối xử với tiểu Đường Đậu tốt một chút đấy."

Ngôn Hoan mở chai nước lọc ra,