Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 453: Lách một cái là được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vân Hân im lặng giả chết, không ngờ đường đường là Mục Lâm Kiên mà lúc chia tay lại muốn phân chia tiền bạc rõ ràng như thế.

“Tôi chưa bao giờ nuôi không bạn gái người khác” Mục Lâm Kiên tà mị nở nụ cười, đôi môi mỏng nhích lại gần, khẽ chạm lấy mối cô như có như không.

"Tôi...tôi còn chưa nói muốn chia tay mà” Vũ Vân Hân véo đùi mình cố nói ra câu này.

“Vậy có gì mà không thể ở chung chứ?”

Mỗi câu nói của Mục Lâm Kiên đều giống như đang đào hố, quả thực chỉ chực chờ để đẩy cô vào trong.

"Nhưng mà....như vậy không tốt lắm đâu! Chỗ này của tôi nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ khiến anh phải uất ức đấy!”

“Chỉ cần lách người một cái là được mà”.

Nói xong, thân hình to lớn kiêu ngạo của anh xích tới gần, trực tiếp chen người cô vào trong góc, đến khi không có chỗ nào lùi được nữa mới thôi.

Vũ Vân Hân phiền muộn nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Sao người đàn ông này lại chạy đến chỗ cô!

Vậy mà đến giờ ba nhóc con kia cũng không báo một tiếng với mi.

Nhìn thấy dáng vẻ Vũ Vân Hân không biết làm sao, Mục Lâm Kiên đột nhiên đưa tay ra, chưa đợi anh hẳn ra thì đã bị Vũ Vân Hân ấn chặt: “Không được đâu! Lỡ bọn nhỏ nhìn thấy thì không tốt.”

Gì mà để bọn nhó nhìn thấy thì không tốt...

Mục Lâm Kiên thú vị nhướng mày: “Gì mà không tốt chứ?” Vũ Vân Hân lúng túng cúi thấp đầu.

Sợi tóc bị người kia nhẹ nhàng vuốt ra sau tai cô, ngón tay thon dài bắt đầu dời xuống.

Mục Lâm Kiên thấy tóc cô rồi nhìn rất vướng nên mới giúp cô vuốt ra sau thôi.

“Nói đi nào!”.

“Không có” Vũ Vân Hân mất mặt muốn chết, đầu óc không biết nghĩ gì nữa.

“Ăn cơm thôi.”

Mục Lâm Kiên đột nhiên vỗ tay một cái.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người giúp việc thay nhau bưng bữa tối vô cùng phong phú ra, mỗi lần đều là những món Vũ Vân Hân thích ăn nhất.

Trên bàn rất nhanh đã ngập tràn thức ăn.

“Mời tổng giám đốc Mục và cô Vũ từ từ dùng bữa”

Mục Lâm Kiên cầm chén đũa để trước mặt cô.

Người đàn ông này hình như thật sự xem đây là nhà mình rồi.

"Ăn nhiều một chút!” Mục Lâm Kiên gắp một miếng thịt kho tàu cho cô.

Chuyện này giống như Hồng Môn Yến vậy, sao Vũ Vân Hân có thể mở miệng được chứ.

“Có phải con trai tôi bị anh dẫn đi rồi không?”

Nhất định là do Mục Lâm Kiên biết rõ thân thể của bọn nhóc nên thừa dịp cô đi làm đã mang chúng đi.

“Bị thiểu năng sao? Có tay có chân cả mà, sao chúng không tự đi được chứ? Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói một câu, suýt nữa khiến Vũ Vân Hân sặc cả cơm.

Sao có thể nói con trai ruột mình như vậy chứ, anh ta có thể đừng nói mấy cậu độc ác như vậy được không.

Vũ Vân Hân cầm đũa đâm đâm vào bát cơm: “Vậy có phải bọn nhóc không ở đây không? Sau này tôi sẽ không được gặp chúng nó nữa?”

“Bọn nhóc quan trọng hơn tôi sao?”

Giọng điệu nghiêm túc vậy, Vũ Vân Hân mấp máy môi.

Một người đàn ông cao lớn như vậy mà còn đi so mình quan trọng hơn, hay bọn nhóc quan trọng hơn làm gì chứ.

Không phải anh đang làm khó cô sao?

“Nói nhanh!”

Mục Lâm Kiên kẹp một miếng gà để vào trong chén Vũ Vân Hân. Rõ ràng anh đang nói cho cô, lúc nói chuyện nên động não một chút, suy nghĩ kĩ càng rồi mới nói. Vũ Vân Hân cũng có xúc động muốn khóc, mẹ nó vì sao lúc trước lại chọc phải tên ác ma này cơ chứ.



Hiện tại khó khăn lắm hai người mới cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình, sao anh có thể dễ dàng buông tha chứ. Vũ Vân Hân kẹp một miếng tim heo lên.

“Không ăn nội tạng”.

Vũ Vân Hân đành phải buông xuống, nhưng hầu hết các món ăn trên bàn ăn này đều được làm từ nội tạng.