Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 102: Vậy đêm nay, anh có trở về không?



Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Vĩnh Hải hơi bực bội. Anh đi đến hai bước ngồi xuống, chân bắt chéo, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối, vẻ mặt rất thâm trầm.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh một cái, anh nhìn cô với đôi mắt thâm sâu: "Nhìn cái gì?"

"Không có gì."Cô lắc đầu.

Cô chỉ tò mò, anh bực bội cái gì chứ.

Dường như những chuyện này không liên quan đến anh mà.

Thấy Nguyễn Quỳnh Anh dời mắt đi, Trần Vĩnh Hải không để ý tới cô nữa, môi mỏng khẽ nhếch lên, bắt đầu suy nghĩ những chuyện liên quan.

Nếu như dựa theo suy nghĩ vừa rồi của anh, trong những chuyện này còn có người khác tham gia vào. Người kia và người đàn ông đeo khẩu trang hợp tác với nhau, trộm cắp điện thoại của Lê Diệu Ngọc, sử dụng điện thoại gửi tin nhắn, lừa gạt Nguyễn Quỳnh Anh ra ngoài. Người đàn ông đeo khẩu trang lại sắp xếp ba người bắt cóc Nguyễn Quỳnh Anh, lại đem chuyện này giá họa cho Lê Diệu Ngọc.

Nhất định người kia đều hận Lê Diệu Ngọc và Nguyễn Quỳnh Anh. Còn con của Lê Diệu Ngọc nữa, vì sao người kia tìm mọi cách để Lê Diệu Ngọc sinh non, bởi vì đứa bé kia uy hiếp đến lợi ích hoặc là địa vị của người đó chăng?

Người có thể bị một đứa bé còn chưa thành hình đe dọa, chỉ có một người!

"Là cô ta!" Trần Vĩnh Hải cong cong khóe môi, trong đôi mắt sâu thẳm là vẻ lạnh lùng sâu không lường được.

Đúng là anh không nghĩ tới, người phụ nữ kia lại có bản lĩnh lớn như thế, giấu sâu như vậy, đến mức lâu như vậy, khiến anh không hề nghi ngờ gì cô ta.

Mà chính cô ta cũng không để lại chút dấu vết nào.

Sau khi Trần Vĩnh Hải cười lạnh một tiếng. Trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy ngẩn người: "Cô làm gì thế?"

Nghe thấy giọng của anh, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên tập trung, tỉnh táo lại, thả tờ giấy trong tay xuống, trả lời: "Đang suy nghĩ vài chuyện."

Trần Vĩnh Hải nhìn cô đặt tờ giấy lên bàn trà, cầm lên nhìn thoáng qua: "Quản lý Lưu này là ai?"

"Là một quản lý chi nhánh của công ty chúng ta." Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, vẻ mặt buồn bã: "Lúc đầu tôi nghi ngờ anh ta chính là người đàn ông Lê Diệu Ngọc che giấu, nhưng sau đó thì không phải..."

"Vì sao cô lại cảm thấy tất cả những điều này là do người đàn ông của Lê Diệu Ngọc làm?" Trần Vĩnh Hải bỏ tờ giấy xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô.

"Bởi vì lúc trước ngoài người này ra, tôi không nghĩ đến những người khác." Nguyễn Quỳnh Anh xoắn ngón tay, khẽ trả lời: "Người đáng giá để Lê Diệu Ngọc bao che, chắc chắn là người quan trọng nhất với bà ta. Ngoại trừ Nguyễn Trâm Anh ra thì chỉ có người đàn ông kia."

Cũng bởi vì như thế, cho nên cô vẫn luôn tin tưởng rằng người lừa bán cô, cùng với người bày mưu muốn mạng của cô trong những ngày trước là người đàn ông kia.

Sự thật chứng minh, chuyện xảy ra mấy hôm trước đều là do gã ta làm.

Nhưng bây giờ, lá thư đe dọa này nói cho cô biết người làm Lê Diệu Ngọc sảy thai không phải là gã ta.

Trái lại gã ta cảm thấy chính cô làm Lê Diệu Ngọc sảy thai, nên muốn tìm cô báo thù, có thể thấy được rất mong chờ đứa bé kia.

Đã như vậy, chắc hẳn gã ta sẽ không làm chuyện gì hãm hại Lê Diệu Ngọc.

Vì thế có thể thấy được, người lừa bán cô và người làm Lê Diệu Ngọc sảy thai là một người khác.

Trần Vĩnh Hải nhìn dáng vẻ càng lúc càng rầu rĩ của Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt không hề che giấu vẻ ghét bỏ: "Cô đã nói là người quan trọng nhất, Nguyễn Trâm Anh cũng là người quan trọng nhất, vì sao Lê Diệu Ngọc không thể bao che cô ta?"

"Không thể nào!" Nguyễn Quỳnh Anh không hề suy nghĩ mà nói: "Cô ta là con gái của Lê Diệu Ngọc, cô ta không thể đối xử với mẹ ruột của mình như thế."

Cô thật sự không thể tưởng tượng được, một đứa con gái sẽ làm ra chuyện hại mẹ ruột của mình, đồng thời khiến cho mẹ mình sảy thai.

Trần Vĩnh Hải đứng lên, đứng ở trên cao nhìn xuống cô: "Không có cái gì là không thể cả, con gái và đàn ông ai quan trọng hơn? Cô cảm thấy dựa vào tính cách của Lê Diệu Ngọc, người đàn ông kia hãm hại bà ta, còn làm bà ta sảy thai, bà ta sẽ bao che sao?"

"Nói thì nói như thế, nhưng mà... tôi cảm thấy không thể tin được." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi.

Điều này thật sự quá bất hợp lý.

"Không tin, vậy cô tự mình điều tra đi." Trần Vĩnh Hải nhìn thoáng qua điện thoại, trong mắt lóe lên vẻ dịu dàng, thoáng cái đã biến mất.

Anh bỏ đi động vào trong túi, vẻ mặt lạnh lùng đi lên lầu.

Nghe tiếng anh đi lên lầu, Nguyễn Quỳnh Anh ôm đầu, trong lòng rối loạn, không thể bình tĩnh được.

Cô đang tự hỏi, suy nghĩ tiếp tục, cán cân trong lòng dần nghiêng về phía anh.

Giống như có người mở băng gạc trước mắt cô, lúc đầu cô không thấy rõ đồ vật, bây giờ lại lập tức thấy rõ.

Thảo nào lúc đầu, khi ở cục cảnh sát, lúc cô nghi ngờ tất cả mọi chuyện đều do người đàn ông kia làm, cũng cảm thấy là lạ, nhưng không nói ra được là chỗ nào.

Đó là bởi vì cô dùng góc độ bình thường suy nghĩ vấn đề, cảm thấy là con gái, Nguyễn Trâm Anh không thể nào làm như vậy với Lê Diệu Ngọc được.

"Mình thật ngốc, chuyện này cũng không nghĩ đến!" Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giễu cợt mình, hận không thể tát mình một cái.

Ngày ấy, từ miệng của Trần Cận Phong cô biết được Lê Diệu Ngọc và Nguyễn Trâm Anh cãi nhau. Nếu cô suy nghĩ nhiều một chút, cũng sẽ không chờ đến lúc này mới suy nghĩ rõ ràng.

Về phần Lê Diệu Ngọc vì sao lại muốn bao che Nguyễn Trâm Anh, cô cũng biết rõ ràng.

Rốt cuộc cũng là con gái ruột, dù sau này có chỗ để dựa vào, thì vẫn phải dựa vào Nguyễn Trâm Anh giàu mãi không suy, Lê Diệu Ngọc cũng sẽ không để Nguyễn Trâm Anh có chuyện gì xảy ra.

Điều khó hiểu duy nhất chính là lý do Nguyễn Trâm Anh hãm hại Lê Diệu Ngọc, khiến Lê Diệu Ngọc sảy thai.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình một cái, lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Nguyễn Trâm Anh, xem có thể dụ cô ta nói gì hay không, để xác minh những suy đoán này.

Kết quả, vừa bấm điện thoại, điện thoại lại bị hết pin.

Cô cong khóe miệng, đành phải chống gậy lên lầu, chuẩn bị trở về phòng mình sạc pin.

Đang lúc muốn vặn khóa cửa phòng thì nghe được tiếng mở cửa ở sau lưng.

Nhìn lại, cô thấy Trần Vĩnh Hải kéo một vali đi ra khỏi phòng Tô Hồng Yên.

"Cậu Hải, anh đây là?"

Trần Vĩnh Hải nhìn nàng một cái, không trả lời, đóng cửa nhấc chân đi qua.

Mắt thấy anh sắp lướt ngang qua cô đi xuống lầu, Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhích người, vội đưa tay giữ chặt anh: "Chờ một chút!"

Trần Vĩnh Hải dừng lại, cúi đầu xuống nhìn tay cô, vẻ mặt đổi sắc, mặt lạnh như băng mà nói: "Buông ra!"

Biết mình vượt khuôn phép, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng rụt tay về giấu ở sau lưng, áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi kích động quá."

"Rốt cuộc cô có chuyện gì?" Anh nhíu mày, giọng nói rất không kiên nhẫn.

Tay Nguyễn Quỳnh Anh lại vội vàng nắm lấy tay anh: "Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn anh, cảm ơn anh nhắc nhở tôi."

Nếu không phải nhờ những lời nói kia của anh, có lẽ bây giờ cô cũng không biết kẻ đứng phía sau màn là ai, thật ra chính là Nguyễn Trâm Anh.

Hơn nữa, anh lại không nể tình mà vạch trần Nguyễn Trâm Anh, xem ra thật sự muốn hủy bỏ đính hôn rồi.

"Nói xong rồi sao?" Trần Vĩnh Hải lặng lẽ liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt: "Ừm, nói xong rồi."

Ngoại trừ nói lời cảm ơn ra, cô còn nói gì nữa chứ?

Mặc dù chính cô cũng biết nói cảm ơn quá nhiều sẽ chỉ khiến câu nói đó trở nên rẻ mạt, nhưng ngoài câu này ra, cô không biết nói gì với anh cả.

Chỉ cần anh có thể đáp lại một chút, cô cũng cảm thấy vui vẻ thỏa mãn rồi.

"Nói xong thì tránh ra đi!" Mặt Trần Vĩnh Hải không có chút cảm xúc, đôi mặt lạnh nhạt trong suốt: "Cô đang cản đường!"

"Sao?" Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng nhìn lại chỗ đứng của mình, quả nhiên là chiếm đường đi.

Cô dời hai bước sang bên cạnh, hành lang trở nên rộng hơn.

Trần Vĩnh Hải kéo vali đi ngang qua cô.

Lúc đến cầu thang, cô nghe được tiếng điện thoại di động của anh vang lên. Anh không dừng lại, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Chỉ qua một lát, cô đã không nhìn thấy bóng dáng của anh, nhưng vẫn nghe được giọng nói dịu dàng của anh quanh quẩn quanh đây: "Còn chưa đến công ty, buổi chiều sẽ đưa đồ đến cho cô..."

Người có thể để anh tỏ vẻ dịu dàng thế này chỉ có mình Tô Hồng Yên.

Dựa vào những lời cuối cùng cô cũng nghe được, cô nghĩ, chắc hẳn là anh nói buổi chiều tan việc, sẽ đưa hành lý qua cho Tô Hồng Yên.

Vậy đêm nay, anh có trở về không?