Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 145: Anh đã làm gì với cô ấy



“Buổi tối cô Quỳnh Anh về rất muộn, vừa về đã vào phòng tự nhốt mình trong đó, cũng không xuống ăn cơm tối, lúc nãy tôi tới gõ cửa còn nghe thấy tiếng cô ấy khóc trong đấy, khóc rất thương tâm.” Quản gia Hoàng nói.

Khóc?

Trần Vĩnh Hải mấp máy môi: “Cô ấy khóc bao lâu rồi?”

“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà tôi thấy giọng cô ấy khàn khàn, chắc là cô ấy đã khóc rất lâu.” Quản gia Hoàng thở dài, trả lời.

Trần Vĩnh Hải không nói gì, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.

Quản gia Hoàng hơi chần chừ: “cậu Hải, ngài có muốn quay về xem thử không ạ?”

“Nói sau đi.” Trần Vĩnh Hải không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó anh cất điện thoại, cầm chiếc bút máy bên cạnh lên phê duyệt phần tài liệu lúc nãy chưa làm xong, sau đó cầm ra khỏi văn phòng, đi tới văn phòng hỗ trợ đặc biệt ở ngay bên cạnh.

Toàn bộ quá trình chỉ mất hai ba phút.

“cậu Hải.” Bảo Quốc thấy Trần Vĩnh Hải đi vào thì lên tiếng chào hỏi.

Tô Hồng Yên nghe thấy thế thì vội vàng quay người lại.

Sau khi nhìn thấy anh, hai con mắt cô ta sáng rực lên: “Vĩnh Hải, anh làm xong rồi à?”

Trần Vĩnh Hải gật đầu rồi nhìn cô ta: “Trễ thế này rồi mà sao em còn chưa về?”

“Ông chủ như anh còn chưa tan làm thì người trợ lý như em sao lại không biết xấu hổ mà về trước được chứ, thế nên em bèn tới gặp Bảo Quốc tâm sự.” Tô Hồng Yên cười hì hì nói.

Bảo Quốc đỡ trán, vẻ mặt đau khổ: “Đúng vậy cậu Hải, cô Yên nói rất nhiều, giờ lỗ tai tôi bị ù hết rồi.”

“Bảo Quốc, anh chê tôi ồn ào đấy à?” Tô Hồng Yên siết nắm đấm, làm ra vẻ định đánh người.

Bảo Quốc vội vàng cười làm lành: “Sao lại thế được...”

“Được rồi!” Thấy hai người cãi nhau, Trần Vĩnh Hải nhíu mày.

Tô Hồng Yên lập tức quay lại dáng vẻ thục nữ, tao nhã đứng bên cạnh anh, không nói gì nữa.

Trần Vĩnh Hải đưa tài liệu cầm trong tay cho Bảo Quốc: “Đã giải quyết xong rồi, sáng mai đưa cho đối tác đi.”

Bảo Quốc mở ra nhìn thoáng qua: “Được, tôi biết rồi.”

“Vĩnh Hải, anh thật sự muốn tiến vào ngành trò chơi giải trí à?” Tô Hồng Yên chống cằm hỏi.

Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng xem như trả lời.

Sau đó anh giơ tay lên xem đồng hồ rồi lại dặn dò Bảo Quốc: “Được rồi, mọi người tan làm đi.”

“Cuối cùng cũng tan làm!” Tô Hồng Yên duỗi lưng một cái, con mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, anh đưa em về đi.”

“Tối nay không được, để anh bảo Bảo Quốc đưa em về.” Anh nói rồi nhìn Bảo Quốc.

Bảo Quốc gật đầu đồng ý.

Tô Hồng Yên mất hứng bĩu môi: “Sao anh không đưa em về được?”

“Anh có việc.” Trần Vĩnh Hải xoa đầu cô ta: “Nghe lời anh, mau về đi.”

“Vâng.” Tô Hồng Yên bất đắc dĩ gật đầu.

Ba người cùng đi xuống bãi đỗ xe, Trần Vĩnh Hải lái xe rời đi.

Chưa tới một tiếng anh đã về tới biệt thự.

Quản gia Hoàng tiến lên đón, nhận cặp tài liệu trong tay anh.

Trần Vĩnh Hải vừa kéo cà vạt ra vừa hỏi: “Cô ấy vẫn ở trong phòng à?”

“Vâng, cô Quỳnh Anh vẫn chưa hề đi ra khỏi phòng.”

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải trở nên lạnh lùng, tháo cà vạt ra rồi đi lên lầu.

Đến trước cửa phòng Nguyễn Quỳnh Anh, anh vặn tay nắm cửa nhưng không mở được.

Quản gia Hoàng đứng sau lưng anh, thở hồng hộc nói: “Từ lúc về tới giờ cô Quỳnh Anh vẫn khóa trái cửa, không mở ra được.”

Cô đang muốn bế quan đấy à?

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải Vĩnh Hải xuống đầy đáng sợ, đập cửa rầm rầm hai lần: “Nguyễn Quỳnh Anh, mở cửa!”

Không có phản ứng.

Quản gia Hoàng nghĩ nghĩ: “Hay là cô Quỳnh Anh ngủ thiếp đi rồi, có một lúc không nghe thấy tiếng cô ấy khóc.”

Trần Vĩnh Hải nghe thấy ông ta nói thế thì buông tay xuống: “Chú đi lấy chìa khóa dự phòng đi!”

“Được, để tôi đi.” Được cho phép, quản gia Hoàng vội vàng chạy tới phòng làm việc.

Chẳng mấy chốc đã lấy được chìa khóa tới.

Trần Vĩnh Hải mở cửa đi vào, bên trong căn phòng tối đen như mực, cũng không bật đèn, yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Quản gia Hoàng bật đèn lên, Trần Vĩnh Hải nhìn lướt qua căn phòng một lần nhưng không thấy Nguyễn Quỳnh Anh đâu.

“Cô ấy đâu?” Mặt anh tối sầm lại, hỏi.

Vẻ mặt quản gia Hoàng cũng trở nên khó hiểu, nhìn xung quanh: “Để tôi đi tìm.”

Nói xong bèn bắt đầu tìm cô trong phòng.

Trần Vĩnh Hải đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng ánh mắt anh lại đang quét khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Cuối cùng, anh nhìn thấy rèm cửa của cửa sổ sát đất nhô lên, còn hơi nhúc nhích.

Anh híp mắt rồi đi tới và đứng trước cái rèm cửa, Trần Vĩnh Hải chợt kéo cái rèm cửa ra.

Bóng dáng Nguyễn Quỳnh Anh lập tức xuất hiện trước mặt anh, cô ngồi dưới đất, ôm chân, chôn vùi mặt vào giữa hai đầu gối, cơ thể thỉnh thoảng còn run lên, trông cực kỳ bi thương.

Trần Vĩnh Hải càng nhíu mày sâu hơn.

Cô chỉ đi ra ngoài có một chuyến mà đã gặp phải chuyện gì vậy?

“Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải khẽ gọi cô.

Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh run lên, nhưng cô không ngẩng đầu cũng chẳng trả lời.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải sầm xuống, định kéo cô lên.

Vừa giơ tay ra thì quản gia Hoàng chợt lên tiếng, giọng điệu hoảng hốt: “cậu Hải, tôi không tìm được cô Quỳnh Anh.”

Tìm từ trong ra ngoài rồi mà vẫn không tìm được.

“Không cần tìm nữa.” Trần Vĩnh Hải khẽ nói, từ đầu đến cuối vẫn không dời mắt khỏi Nguyễn Quỳnh Anh.

Quản gia Hoàng nghi hoặc đi tới, nhìn theo ánh mắt của anh, hoảng sợ nói: “Cô Quỳnh Anh!”

Không ngờ cô lại ở đây!

“Chú Hoàng, chú đi ra ngoài trước đi, bảo phòng bếp làm một chút thức ăn rồi lát nữa mang lên.” Trần Vĩnh Hải vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh.

“Được.” Quản gia Hoàng gật đầu.

Sau khi ông ta đi ra, Trần Vĩnh Hải ngồi xổm xuống và nói với Nguyễn Quỳnh Anh: “Ngẩng đầu lên!”

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chẳng phản ứng mà còn tự ôm mình chặt hơn.

Thấy cô như vậy, thái dương Trần Vĩnh Hải như muốn vỡ ra, chợt nổi cơn thịnh nộ trong lòng.

“Tôi đang nói chuyện với cô, cô không nghe thấy à?” Anh rống lên, dùng tay nâng mạnh đầu cô lên.

Anh chợt sửng sốt trong phút chốc sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô.

Đôi mắt cô sưng húp lên, trên mặt lộ ra vẻ vừa khóc vừa cười, mà ánh mắt của cô lại vô hồn như tro tàn.

Nguyễn Quỳnh Anh như thế khiến trái tim Trần Vĩnh Hải như bị bóp nghẹt.

“Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc là cô làm sao thế hả?” Trần Vĩnh Hải trầm giọng hỏi, bàn tay đang nắm cằm cô vội thả lỏng ra.

Con ngươi Nguyễn Quỳnh Anh chuyển động, nhìn anh một cái, vẫn không trả lời.

Trần Vĩnh Hải nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bảo cô nói chuyện!”

Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng, giọng khàn khàn nói hai chữ: “Không sao...”

“Gì mà không sao?” Trần Vĩnh Hải híp mắt, anh như rơi vào trong sương mù.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, ánh mắt lại trở nên ảm đạm, không nói gì.

Trần Vĩnh Hải tức giận, nhưng anh lại không thể gây khó dễ cho cô.

Nếu như là ngày thường thì anh sẽ ra lệnh cho cô phải mở miệng.

Nhưng thấy cô như thế này, anh lại không nỡ lòng làm như thế.

Mệt mỏi nhắm mắt lại, Trần Vĩnh Hải buông cằm Nguyễn Quỳnh Anh ra, nhìn cô lại vùi đầu vào giữa hai chân, trong lòng lập tức trở nên bực bội.

Anh đứng lên, lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi gọi điện thoại cho Trần Cận Phong.

Cô đi gặp Trần Cận Phong thì chắc hẳn Trần Cận Phong sẽ biết cô làm sao.

“Tổng giám đốc Hải, anh gọi điện cho tôi đúng là lạ thật đấy.” Giọng điệu cười như không cười của Trần Cận Phong vang lên trong điện thoại.

Trần Vĩnh Hải mặt không cảm xúc, chất vấn anh ta: “Anh đã làm gì với Nguyễn Quỳnh Anh?”

“Tôi làm được gì với Quỳnh Anh chứ?”

Trần Vĩnh Hải nghe thấy hai chữ “Quỳnh Anh” thì lập tức nổi giận.

“Anh không làm gì cô ấy mà cô ấy lại như vậy à?” Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh và khẽ rống.

Trần Cận Phong im lặng.

Anh ta đã từng là bác sĩ tâm lý của Nguyễn Quỳnh Anh, anh ta biết rõ tính cách cô không quả quyết, đối với cô mà nói, chuyện ban ngày đã tạo ra sự kích động quá lớn với cô, anh ta có thể đoán được đại khái cô trở nên như thế nào.

Nghĩ đến đó, Trần Cận Phong thở dài: “Tôi chỉ nói với cô ấy vài lời mà thôi.”

“Lời gì?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hỏi.