Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 150: Chỉnh sửa nhan sắc?



“Tôi tên Nguyễn Quỳnh Anh.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay ra bắt lấy tay cô

Hai người nói chuyện suốt đường đi, rồi đi về phía nhà họ Cao.

Giữa đường, Nguyễn Quỳnh Anh biết được thân phận của Ngô Bảo Ngọc, thì ra là cô chủ nhỏ của nhà họ Ngô ở Tiêu Thành.

“Tại sao lại chậm như thế vậy?” Tô Hồng Yên ngồi trên ghế sô pha ở nhà hi=ọ Ca, biểu cảm không hài lòng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh để túi đồ trên tay xuống nói: “Xin lỗi, trên đường đã bị trì hoãn một thời gian.”

“Nhưng cũng trễ quá đó, tôi đã uống hết một ly cà phê rồi đó.” Tô Hồng Yên oán trách.

Nguyễn Quỳnh Anh cau mày lại, nhưng không nói gì.

Nhưng Ngô Bảo Ngọc thì lại nhìn không quen mắt, cô vẩy vẩy cổ tay rồi đứng ra nói giúp cô: “Ê, con người của cô làm sao thế, em gái cô xách nhiều đồ như thế, cô cũng giúp gì hết, còn chê bai cô ấy đến trễ.”

“Em gái?” Tô Hồng Yên cau có, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy ẩn ý nói: “Cô Quỳnh Anh, cô nói với cô gái này cô là em gái tôi hả?”

“Không có.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc đầu, sau đó cười có ý xin lỗi Ngô Bảo Ngọc nói: “Xin lỗi cô Ngọc, vừa rồi tôi không nói rõ, thật ra tôi với cô Yên không phải là chị em gái.”

“Không phải chị em gái? Vậy hai người trong cũng giống nhau quá đó.” Ngô Bảo Ngọc chậc lưỡi chỉ về phía hai người.

“Đúng là rất giống…” Nguyễn Quỳnh Anh cười phức tạp.

Cô đến tận bây giờ cũng nghĩ không thông, rõ ràng hai người không hề có quan hệ máu mủ, tại vì sao lại trông giống nhau đến như vậy.

“Hoặc đây có lẽ là duyên phận.” Tô Hồng Yên nói tiếp một câu, sau đó nhìn Ngô Bảo Ngọc rồi đánh giá nói: “Tôi chưa kịp hỏi cô đây là ai vậy?”

“Tôi tên gọi là Ngô Bảo Ngọc.”

Ngô?

Tô Hồng Yên nheo mắt lại, thăm dò hỏi: “Họ Ngô rất ít, xin hỏi cô Ngô đây có quan hệ gì với nhà họ Ngô ở thành phố Hồ Chí Minh không ạ?”

“Không có quan hệ gì hết, tôi lớn lên từ viện phúc lợi của dòng họ Ngô, đa số những đứa trẻ ở đó đều mang họ này.” Ngô Bảo Ngọc cười dịu dàng đáp.

Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên một ánh nhìn nghi hoặc, không hiểu sao Ngô Bảo Ngọc lại phải nói dối.

Nhưng cô cũng không ngu đến mức vạch trần Ngô Bảo Ngọc ngay tại chỗ.

“Hóa ra là như vậy.” Tô Hồng Yên khẽ nâng cằm xuống, cũng không biết là tin hay là không tin, rồi lại nhìn Ngô Bảo Ngọc khẽ gật đầu, tự mình giới thiệu nói: “Tôi tên Tô Hồng Yên.”

“Xin chào cô Yên.” Ngô Bảo Ngọc cười đáp lại, ý cười có chút xa cách, không nhiệt tình như đối với Nguyễn Quỳnh Anh.

Tô Hồng Yên cũng không để tâm, cô ta đặt ly ca phê xuống: “Đúng rồi cô Quỳnh Anh, có một tin tức xấu tôi phải nói với cô là nhà hôm nay thiết kế Địch Lan có show biểu diễn, không có ở trong tiệm, cho nên rất có khả năng là cô sẽ không thể gặp được đâu.”

Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, miễn cưỡng cười: “Vậy sao, thật là đến không đúng lúc.”

“Lần sau vậy, lần sau tôi lại giới thiệu giúp cô.” Tô Hồng Yên lại nói một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh lơ đãng uhm một tiếng.

“Cô muốn gặp nhà thiết kế Địch Lan hả?” Ngô Bảo Ngọc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh rồi đột nhiên hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa trả lời, Tô Hồng Yên đã giành mở miệng nói: “Cô có cách sao?”

“Tôi thì có thể có cách gì, tôi chỉ là tò mò nên hỏi chút thôi.” Ngô Bảo Ngọc xòe cánh tay ra cười nói.

Ánh mắt của Tô Hồng Yên lấp lánh.

Lúc này, trưởng quầy mang theo mấy bộ lệ phục chạy đến: “Cô Yên, đây đều là do đích thân nhà thiết kế Địch Lan tạo thiết kế ra đó.”

“Giao qua phòng thử đồ, tôi qua đó liền.” Tô Hồng Yên vung tay dặn dò.

“Được thôi.” Gương mặt trưởng quầy cười tươi như hoa nở.

Tô Hồng Yên đứng dậy, nói với Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Quỳnh Anh, Anh Hải nói cô cũng chọn một bộ lệ phục mà mình thích, có cần tôi giúp cô hay không?”

“Không cần đâu, tôi muốn tự mình nhìn.” Nguyễn Quỳnh Anh xua xua tay từ chối.

“Cũng được, vậy thì thôi tôi đi thử áo trước nha.” Tô Hồng Yên cũng không miễn cưỡng, rồi đi đến phòng thử đồ.

Sau khi cô ta đi, Nguyễn Quỳnh Anh bèn đi đến một kế áo phía trước chọn lựa lễ phục.

Ngô Bảo Ngọc đi theo sau lưng cô, nhịn rất lâu rồi những vẫn không nhịn được, vẫn là chịu không nổi nên mở miệng hỏi: “Hai người thật sự không phải là chị em hả?”

“Không phải, cô ta là lá ngọc cành vàng của nhà họ Tô, còn tôi là người nhà họ Nguyễn.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa lựa chọn lễ phục, vừa trả lời.

Ngô Bảo Ngọc cũng chọn lấy một bộ rồi đặt lên phía trước thân mình so sánh: “Người không có quan hệ máu mủ, lại giống nhau đến như thế, tôi thậm chí còn nghi ngờ, hai người có phải là dựa theo hình ảnh của đối phương mà đi chỉnh sửa nhan sắc không.”

Động tác trên tay khẽ dừng lại, Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc nói: “Chỉnh sửa nhan sắc?”

“Xin lỗi, tôi không có nói cô, tôi nói cô ta.” Ngô Bảo Ngọc tưởng là Nguyễn Quỳnh Anh không vui khi nói bản thân cô đi chỉnh sửa nhan sắc, vội vàng giải thích.

Đôi môi của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ động: “Tại sao cô lại nói cô ta đi chỉnh sửa nhan sắc?”

“Nói như thế nào nhỉ…” Ngô Bảo Ngọc treo lại lễ phục lên kệ, ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh: “Trực giác thôi, gương mặt của cô hoàn mỹ hơn cô ta, với lại gương mặt của cô ta, tuy là nhìn rất tự nhiên, nhưng nếu nhìn tỉ mỉ chút, cô sẽ phát hiện ra, ngũ quan của cô ta cùng với khuôn mặt của cô ta có chút không khớp nhau, cảm giác có hơi không hài hòa, giống như là cố gắng ghép lại với nhau vậy.”

Nguyễn Quỳnh Anh há hốc mồm, nói không nên lời.

Cô chưa bao giờ tỉ mỉ nhìn kỹ Tô Hồng Yên.

Sự tồn tại của Tô Hồng Yên, mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhỡ cô, cô là một thế thân, cho nên cô cũng không có hứng thú đi quan sát đến nhân vật chính có vẻ ngoài giống mình.

Chẳng lẽ gương mặt của Tô Hồng Yên, có thật giống như Ngô Bảo Ngọc nói hay không đây?

Ý nghĩ vừa mới vụt qua trong đầu cô, một giây sau cô đã quyết liệt phủ nhận.

Cô lắc đầu: “Chắc là không phải chỉnh sửa nhan sắc đâu, cô Tô Hồng Yên là cô gái ấm áp đẹp nhất Hà Nội, từ nhỏ đã xuất hiện ở rất nhiều buổi tiệc lớn, nếu như cô ta đi chỉnh sửa sắc đẹp, vậy thế giới bên ngoài không thể không có chút đồn thổi nào.”

“Cho nên tôi cũng chỉ là suy đoán thôi, không dám to gan đưa ra kết luận, dù sao trên thế giới này, hiện tượng kỳ quái gì cũng có thể có, hoặc là thật sự hai người có duyên với nhau.” Ngô Bảo Ngọc sờ cằm dưới, gương mặt rất do dự nhìn những lễ phục nói, rồi cô lại suy nghĩ không biết nên chọn bộ lễ phục nào.

Nhìn ra được vẻ khó xử của Ngô Bảo Ngọc, Nguyễn Quỳnh Anh cười, lấy ra một chiếc váy ống màu vàng lông ngỗng từ trong kệ áo đưa cho cô ấy: “Chiếc váy này rất thích hợp với cô, hợp với màu da của cô, với lại thiết kế của nó có phong cách thuần khiết chân thân cũng rất bốc lửa, rất hợp với tính cách của cô.”

“Cô hiểu về thiết kế sao?” Ngô Bảo Ngọc ôm lấy lễ phục, kinh ngạc hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ mũi mình: “Có biết đôi chút, tôi là học thiết kế thời trang.”

“Chẳng trách cô muốn gặp nhà thiết kế nổi tiếng Địch Lan.” Ngô Bảo Ngọc chợt hiểu ra rồi gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh hối tiếc thở dài: “Đáng tiếc là không gặp được.”

“Tôi có thể giúp được cô đó.” Nói rồi, Ngô Bảo Ngọc đặt lễ phục ở một bên.

Sau đó, cô lấy ra một vé vào cửa từ trong túi xách của mình, đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh: “Ba ngày sau nhà thiết kế nổi tiếng Địch Lan vẫn còn một show biểu diễn nữa, đây là vé cửa, vốn dĩ tôi định tự mình đi xem, nhưng đột nhiên có một buổi dạ hội phải đi tham dự, cho nên cái vé này tặng cô đó.”

“Đây…” Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt cầm lấy tấm vé, chỉ cảm thấy có chút bỏng tay.

Có như thế nào cô cũng không thể ngờ được là vừa mới quen biết mà cô ấy đã hào phóng với cô như thế.

“Bao nhiêu tiền, tôi mua lại nha.” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi, cô thật sự rất ngại nếu cứ thế mà nhận lấy.

Ngô Bảo Ngọc không để tâm cười một cái: “Một tấm vé thôi, vừa rồi tôi đã định đưa cho cô, nhưng mà có cô Yên đó đang ở đó, nên tôi mới không mở miệng, cho nên cô cứ nhận lấy đi.”

“Nhưng mà…” Nguyễn Quỳnh Anh còn đang định nói gì đó.

Ngô Bảo Ngọc giả bộ tức giận cắt ngang lời cô: “Được rồi mà, tặng cô đó, cô cứ cầm lấy đi, trừ khi cô không xem tôi là bạn.”

“Bạn?” Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt.

Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Đúng rồi, không biết tại vì sao, tôi vừa gặp cô là đã muốn kết giao với cô, đây đại khái có thể xem như nhìn nhau thuận mắt!”

Nói đến đây, cô xua tay, lại tiếp tục nói: “Cô là người đầu tiền, còn giống như cái cô Yên vừa rồi, cảm giác của tôi đối với cô ta không tốt cho lắm, luôn cảm thấy cô ta không phải là nhân vật đơn giản, không muốn kết giao quá sâu với cô ta.”

Cho nên lúc cô ấy tự mình giới thiệu, cô ấy đã cố ý nói mình lớn lên từ viện phúc lợi.

Trong lòng đã vạch ra một ranh giới giữ khoảng cách, Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ tấm vé trong tay, ánh mắt lấp lánh.

Câu nói này của Ngô Bảo Ngọc, khiến cô rất cảm động.

Ngoại trừ Trần Cận Phong, cô thật sự không có bạn bè nào khác nữa.

“Cô Ngô Bảo Ngọc, cô thật sự nguyện ý làm bạn bè với tôi sao?” Ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh đầy hy vọng nhìn cô ấy.

“Cô không tin tôi hả?” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi.

“Không phải, là do tôi quá vui mừng.” Nguyễn Quỳnh Anh dụi dụi khóe mi, mỉm cười.

Sau đó, hai người trao đổi phương thức liên lạc, cầm lấy lễ phục đã được chọn xong, đi đến phòng thử đồ thử xem, sau khi cảm thấy lễ phục không tệ, bèn đi đến quầy lễ tân tính tiền.

Vừa mới đi đến lễ tân, Nguyễn Quỳnh Anh đã thấy gương mặt Tô Hồng Yên hí ha hí hửng đi đến nói: “Cô Quỳnh Anh, Anh Hải sắp đến rồi.”