Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 204: Tôi.....



"Biện pháp gì?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy cô, trong lòng cảm giác không ổn

Ngô Bảo Ngọc giơ ngón tay mềm mại chỉ "Cô đã quên phó chức đẹp trai? Hắn chính là thầy thuốc, còn là cao thầy thuốc cao cấp, hắn thôi miên để cô quên hết chuyện tình cảm tôi nghĩ hẳn là không khó."

"Tôi sẽ không làm như vậy." Nguyễn Quỳnh Anh không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của cô.

Ngô Bảo Ngọc hoang mang, "Vì cái gì?"

"Không cần phải... Mà thôi." Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một hơi, ánh mắt nhìn xuống đứa nhỏ trong bụng, "Vì đứa nhỏ, hai tháng sau tôi sẽ rời khỏi Vĩnh Hải."

Huống chi, cô cũng chỉ có vài năm để sống.

Tình cảm đối với Vĩnh Hải chết đi, cuối cùng vẫn chỉ là hi vọng xa vời.

"Cái gì? Hai tháng sau cô phải rời khỏi hắn?" Ngô Bảo Ngọc kinh hô.

Nguyễn Quỳnh Anh che miệng mình, nhìn thoáng qua hướng cửa, thấy cửa đóng chặt, cô mới nhẹ nhàng thở ra, "Đúng vậy, không rời khỏi, này đứa nhỏ, tôi làm sao có thể bảo vệ đây."

"Bảo cái gì, hắn đối với cô như vậy, cô cần gì phải sinh cho hắn đứa nhỏ đâu." Ngô Bảo Ngọc tức giận xem thường

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, trong mắt hiện một tia đau đớn, "Không phải sinh cho hắn, là sinh cho chính mình, ngay từ đầu hắn đã nói sẽ không nhậnbất kì đứa con nào, cho nên tôi sẽ không cho hắn biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, hơn nữa trước đó tôi cũng từng có một đứa nhỏ, lại bị tổn thương tử cung, đứa nhỏ này bất luận như thế nào, tôi đều phải sinh ra!"

"Tôi hiểu được ý tứ của cô, cô là lo lắng về sau cũng sẽ không có đứa nhỏ đúng không, vậycô cần gì phải chờ đến hai tháng, hiện tại có thể rời khỏi hắn, cái kia chỉ là hợp đồng tình nhân, căn bản không có hiệu lực pháp luật." Ngô Bảo Ngọc thở dài, nói.

Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, "Tôi biết, tôi chỉ là theo ước định của Tô Hồng Yên, hai tháng sau đi mà thôi."

"Đến lúc đó cần tôi hỗ trợ không?" Ngô Bảo Ngọc hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh suy nghĩ một chút, "Tạm thời chưa có, nếu có, tôi sẽ liên hệ cô."

"Được” Ngô Bảo Ngọc gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì, có chút buồn bã hít vào một hơi, "Kỳ thật tôi rất bội phục cô, vì công ty dứt khoát bán đi chính mình, không phải ai cũng có thể làm được điều đó."

"Nếu không phải đây là lựa chọn tốt nhất, tôi căn bản sẽ không lựa chọn làm như vậy." Nguyễn Quỳnh Anh hạ mí mắt, cô đơn nói.

Bởi vì trái tim có vấn đề, cô mới lựa chọn bán đi chính mình, nếu trái tim không có việc gì, cô sẽ lựa chọn đám hỏi.

"À đúng rồi, tôi thiếu chút nữa đã quên." Ngô Bảo Ngọc đột nhiên vỗ cái trán, sau đó l từ trong túi lôi ra di động, "Trước,Trần Cận Phong kêu ta đi đến đâu cũng phải báo cáo, ta còn chưa nói với hắn."

Nói xong, nàng liền cùng Vĩnh Hải gọi điện thoại.

Điện thoại rung lên, cô rõ ràng bắt tay cơ nhét vào Nguyễn Quỳnh Anh trong tay, "Chính cô cùng Trân Cận Phong đẹp trai nói đi, hắn chính là vẫn thực lo lắng cô đấy”

"Tôi thì có gì để lo lắng." Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.

Trần Cận Pho âm thanh ôn nhu, truyền vào mang tai, mang theo sự quan tâm không che dấu, "Quỳnh Anh, thân thể cô không có sao đi?"

"Đã không có việc gì." Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.

"Không có việc gì là tốt rồi, bất quá cô gần nhất vẫn là chú ý bản thân, đừng nữa làm cho chính mình bị kích động, ngày hôm qua cô bị đánh một quyền, đứa nhỏ tuy rằng không có việc gì, nhưng đã bị ảnh hưởng."

"Được, tôi biết, tôi sẽ chú ý." Nguyễn Quỳnh Anh cầm di động cam đoan.

Từ sau khi biết mình mang thai, nàng vẫn rất để tâm đến đứa trẻ trong bụng, chính là tối hôm qua mở tiệc lớn, nàng thật sự thật không ngờ, nữ nhân chanh chua kịa, đột nhiên đánh nàng một quyền.

May mắn đứa nhỏ vẫn thực kiên cường, bằng không nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Biết là tốt rồi, còn có này thuốc Đông y, cô nhất định phải ăn đúng hạn!" Trần Cận Phong nghiêm túc nhắc nhở.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, "Tôi nhớ kỹ."

"Vậy là tốt rồi, tốt lắm, tôi còn có ca giải phẫu thai nhi, không tiện trò chuyện bây giờ." Trần Cận Phong nói xong, liền đem điện thoại cúp.

Xong xuôi, quả thật bề bộn nhiều việc.

Đưa điện thoại di động trả lại cho Ngô Bảo Ngọ, Nguyễn Quỳnh Anh nói cảm ơn.

Ngô Bảo Ngọc cất di động, "Cảm ơn cái gì, một chiếc điện thoại mà thôi, đúng rồi, hắn vừa rồi nói thuốc Đông y là có ý gì, tôi vừa mới tiến đến đã nghe đến trong phòng có vị thuốc đông y."

"Là cho tôi điều dưỡng cơ thể, tôi mới vừa không phải nói rồi sao, tôi mới làm giải phẫu, cơ thể không thích hợp mang thai, cho nên phải sinh hạ đứa nhỏ, nhất định phải điều trị thật tốt." Nguyễn Quỳnh Anh giải thích nói.

Ngô Bảo Ngọc giật mình nâng nâng cằm, "Thật ra tôi cảm thấy được, điều trị thân thể tốt nhất vẫn là dùng dược liệu."

"Tôi ăn nhờ ở đậu, sao dám nhờ bọn họ giúp mình chuẩn bị dược liệu được chứ." Nguyễn Quỳnh Anhcười cười.

Ngô Bảo Ngọc cảm thấy cũng đúng, liền không hề nói gì, chuyển sang một đề tài khác.

Hai giờ sau, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, có chút buồn ngủ.

Ngô Bảo Ngọc nhìn thoáng qua thời gian, biết chính mình ở lại lâu, liền chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra, Ngô Bảo Ngọc liền nhìn thấy Vĩnh Hải bưng cà phê đứng ở bên ngoài.

Nàng nhất thời sắc mặt không tốt xuống dưới, "Vĩnh tra nam!"

Mắng xong, nàng liền dùng bàn chân, mau chóng chạy nhanh.

Vĩnh Hải biểu tình trời u ám, trực tiếp cầm cà phê trong tay ném xuống đất.

Lạch cạch một tiếng, cà phê trong cốc màu đen đổ ra ngoài.

Có điều là....

Tra nam?

Hắn tra ai?

"Vĩnh Hải, sao lại thế này?" Hoàng quản gia nghe được hướng đi, vội vàng từ trong phòng đi ra.

Nhìn đến trên mặt đất một màn chật vật, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Vĩnh Hải rút ra một cái khăn tay từ trong túi tiền, chậm rãi laungón tay, "Không có việc gì, đem nơi này xử lí một chút."

"Dạ" hoàng quản gia gật đầu cúi người, đi lấy công cụ dọn dẹp.

Vĩnh Hải vào thang máy sau, lấy điện thoại di động ra, "Liên hệ chủ tịch một chút, bảo hắn quản giáo tốt nữ nhân của mình."

"Vĩnh Hải đã xảy ra chuyện gì?" Điện thoại kia đầu, Bảo Quốc cẩn thận hỏi.

Vĩnh Hải híp mắt, không có trả lời, ngữ khí rất là không kiên nhẫn, " cậu trực tiếp làm theo lời tôi nói, làm theo những gì trước đó là được."

"Được, tôi liền làm ngay." Bảo Quốc giật mình chạy nhanh nghe theo.

Vĩnh Hải thu hồi di động, đi ra thang máy, trực tiếp Nguyễn Quỳnh Anh vào cửa phòng.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa mới bắt đầu giấc ngủ, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên.

Cô khó khăn mở một con mắt, nhìn đến là Vĩnh Hải ở sau, ngây người một cái chớp mắt, theo sau nhẹ giọng hỏi: "Vĩnh Hải, có việc sao không?"

"Cô cùng Ngô Bảo Ngọc nói gì đó?" Vĩnh Hải đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống nàng.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó hiểu, "Tôi chưa nói cái gì."

"Chưa nói?" Vĩnh Hảicười lạnh, "Cô nếu không nói cái gì, cô tanhư thế nào bảo tôi là tra nam!"

"Tôi......" Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nghẹn lời ở.

Ở trong phòng, Ngô Bảo Ngọc đích xác kêu lên Vĩnh cặn bã tra nam.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Ngô Bảo Ngọc cư nhiên dám ở trước mặt Vĩnh Hải gọi hắn. như vậy

"Không nói chuyện?" Vĩnh Hải ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo, "Nói đi, cô rốt cuộc cùng cô ta nói ta nói bậy bạ gi?"

"Tôi không có......" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ánh mắt của hắn.

Cô cùng Ngô Bảo Ngọc nói chuyện, bọn họ trong lúc đó kể hết mọi chuyện mà thôi, cũng không nói gì bậy bạ.

"Không có." Vĩnh Hải đưa tay, nắm bắt của nàng cằm, lạnh lẽo lên tiếng, "Không có nói tôi như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh, cô cho tôi là thằng ngốc sao?"

"Tôi chưa từng coi anh là thằng ngốc, tôi với Ngô Bảo Ngọc chỉ là nói một chút chuyện trước kia thôi." Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, lớn tiếng giải thích.

Nhưng mà lời này vừa thốt ra, lại làm cho Vĩnh Hải càng thêm tức giận, tay bóp chặt cằm cô, dùng sức như là muốn đem xương cốt của cô bóp nát.

"Trước kia chuyện? Nguyễn Quỳnh Anh, cô không nên cùng người khác nói chuyện trước kia, để tôi đoán một chút, cô khẳng định không nói lời bừa bãi nhưng lại đem chính mình biến thành nạn nhân, đổi lấy sự đồng tình của Ngô Bảo Ngọc đúng hay không?"