Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 206: Quả nhiên là vậy!



Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không còn áp lực về tâm lý nữa, cô đưa hộp kim chỉ qua, nói: “Vậy những việc tiếp đó tôi giao cho các bạn. Tôi có việc phải đi đây một chuyến, chiều nay mới về được.”

Một trong những trợ lý trả lời: "Vâng, cô Nguyễn cứ yên tâm giao cho chúng tôi."

Nguyễn Quỳnh Anh ậm ừ một tiếng, yên tâm đi xuống lầu.

Sau khi dùng bữa sáng xong, cô gọi tài xế, đi đến tập đoàn họ Nguyễn.

“Thư ký Diêm.” Vừa bước vào phòng làm việc, cô liền lấy ra một tập tài liệu: “Anh có thể giúp tôi kiểm tra xem tài liệu này có vấn đề gì không?”

“Đây là cái gì?” Thư ký Diêm đặt bút xuống, tò mò lật nó lên, sau đó trợn tròn hai mắt: "Di chúc?"

“Ừ” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Thư ký Diêm nghiêm túc nhìn cô: "Cô còn trẻ như vậy, tự nhiên lập di chúc làm gì? Hơn nữa, người thừa kế trong di chúc là con của cô. Cô đang mang thai sao?"

“Ừ, được hai tháng rồi”. Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ bụng, trên mặt mang theo nụ cười đầy tình thương của người mẹ.

Ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt của Thư ký Diêm lóe lên: “Của giám đốc Hải à?”

Nguyễn Quỳnh Anh lại gật đầu.

Thư ký Diêm cũng là một trong những người trong cuộc biết rõ mối quan hệ của cô và Vĩnh Hải.

“Giám đốc Hải có biết không?” Thư ký Diêm hỏi.

Môi Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy: “Tôi không nói cho anh ấy biết, nhưng tôi đã thử thăm dò anh ấy rồi. Anh ấy không muốn, nhưng tôi muốn.”

“Cô cũng đã nói giám đốc Hải không muốn, vậy cô làm sao có thể giữ lại đứa bé được?” Thư ký Diêm thở dài.

Nguyễn Quỳnh Anh cười với anh ta: "Yên tâm đi, tôi sẽ rời khỏi anh ấy và sẽ không để cho anh ấy biết sự tồn tại của đứa trẻ."

Đợi sau khi đứa trẻ lớn rồi, cho dù Vĩnh Hải có biết thì mọi việc cũng đã rồi.

Khi ấy, đứa con của anh và Hồng Yến có lẽ cũng đã lớn.

Anh ấy đã nói sẽ không thừa nhận con ngoài giá thú, Hồng Yến lại càng không thể, nên cô nghĩ rằng dù anh ấy biết mình có một đứa con ở bên ngoài, thì anh cũng sẽ không nhận nó đâu.

“Được rồi, đây là việc riêng của cô, tôi chỉ là cố vấn thôi, có điều là cô lập di chúc quá sớm, di chúc sau khi cô chết mới có hiệu lực, cũng phải mấy chục năm nữa đấy." Thư ký Diêm đọc di chúc, dở khóc dở cười.

Nguyễn Quỳnh Anh lại không thể cười nổi: " Tôi sống không được bao lâu nữa."

Bàn tay đang lật di chúc của Thư ký Diêm chợt ngừng lại, anh nhìn cô: "Sao có thể chứ, không phải cô mới phẫu thuật chưa đầy hai tháng sao?"

“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Trái tim bị kích thích, đã bắt đầu hoại tử rồi, tôi chỉ còn sống được vài năm nữa thôi”. Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng nói.

Vì lí do này, cô sợ mình không thể đợi được, vì vậy cô muốn làm một điều gì đó cho con.

Tất cả những gì trong di chúc là món quà duy nhất mà cô có thể dành cho đứa con của mình.

Sau khi biết mình có thai, cô mới bắt đầu có suy nghĩ về việc lập di chúc, trong khoảng thời gian này cô đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều rồi mới lập được bản di chúc này, nếu Thư ký Diêm xem xong, cảm thấy không có vấn đề gì thì cô sẽ đi tìm luật sư công chứng.

Cổ họng Thư ký Diêm thắt lại, mãi một lúc lâu sau mới thở dài: “Cô gái, số cô thật là khổ.”

“Biết sao được, có thể là kiếp trước tôi đã gây ra tội ác tày trời nên kiếp này tôi phải nhận hậu quả.” Nguyễn Quỳnh Anh hơi cụp mắt xuống, nửa đùa nửa thật nói.

Mặc dù cô ấy giả vờ như không quan tâm, nhưng sự chua xót khổ sở trong giọng nói của cô ấy không thể giấu được Thư ký Diêm.

Thư ký Diêm đọc kỹ di chúc, sau khi đọc xong liền ngẩng đầu nói: “Di chúc không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt rồi, cũng trễ rồi tôi phải đến phòng làm việc một chuyến.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười an tâm, cất di chúc đi, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Thư ký Diêm: “À còn nữa, Thư ký Diêm anh đừng để một ai khác biết về chuyện di chúc này.”

“Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực.” Thư ký Diêm gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh không nói nhiều nữa, đi theo anh ta để tiếp tục học cách quản lý công ty.

Đến chiều, ăn cơm trưa ở nhà ăn xong, cô cầm di chúc đi tìm một công ty luật, sau khi tìm hiểu kĩ về luật di chúc mới nhất, cô đã công chứng di chúc.

Bước tiếp theo, cô phải nghĩ ra cách lấy lại tập đoàn họ Nguyễn một cách nguyên vẹn từ tay Vĩnh Hải vào hai tháng sau.

Nếu tập đoàn họ Nguyễn không còn nữa thì lập ra di chúc có tác dụng gì chứ?

Trở lại biệt thự, đã gần bốn giờ chiều.

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh chào quản gia Hoàng, cô đi lên lầu và quay trở lại phòng làm việc.

Hai người trợ lý thực sự không hổ danh là sinh viên tốt nghiệp trường Quốc tế, họ đã không làm cô thất vọng, những chiếc váy họ may ra đẹp hơn những gì cô tưởng tượng.

Chưa đầy vài giờ đồng hồ mà họ đã hoàn thành khối lượng công việc vượt xa dự kiến ​​của cô.

Theo tiến độ này, khoảng hai tháng nữa áo cưới sẽ hoàn thành.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên trở nên tốt hơn, đặt túi xuống và cùng họ làm việc.

Sau khi bận rộn đến chín giờ tối, Nguyễn Quỳnh Anh cho hai người họ tan làm về nhà.

“Cô Nguyễn, thuốc bắc của cô.” Quản gia Hoàng bưng chén thuốc đến.

Nguyễn Quỳnh Anh mới nhớ ra rằng mình vẫn chưa uống thuốc.

“Cảm ơn chú Hoàng, suýt nữa cháu quên luôn rồi.” Cô nhanh chóng nhận lấy.

Quản gia Hoàng cười tủm tỉm nói: “Không sao, tôi nhớ là được, nhưng cô đã uống liền mấy thang thuốc rồi, cứ uống tiếp như thế này có vấn đề gì không?”

“Không sao đâu, Cận Phong nhờ bác Phạm kê đơn. Tôi rất tin tưởng bác ấy”. Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu uống sạch chén thuốc.

Quản gia Hoàng cầm lấy cái bát và nói: “Cô Quỳnh Anh nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đi xuống bếp nấu canh giải rượu cho cậu Hải đã”.

Canh giải rượu?

Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: “Vĩnh Hải uống rượu à?”

“Cậu ấy vẫn chưa về, nhưng chắc chắn hôm nay cậu ấy sẽ uống rượu.” Không biết nghĩ đến chuyện gì, quản gia Hoàng lại thở dài xúc động.

Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm khó hiểu, cô nắm lấy cánh tay ông: “Chú Hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Thực ra, cũng không phải là chuyện to tát gì. Hôm nay là ngày giỗ của bà chủ. Mỗi năm cứ đến ngày này, cậu Hải sẽ uống rất nhiều rượu và sau đó sẽ say khướt trở về nhà, vì vậy tôi luôn chuẩn bị sẵn canh giải rượu trước khi cậu ấy trở về”, quản gia Hoàng nói.

Những gì chú ấy nói khiến cô nhớ đến một điều, vội vàng hỏi: “Chú Hoàng, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày 9”

“Thảo nào …” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi lẩm bẩm.

Bốn năm trước khi cô vẫn còn qua lại với Vĩnh Hải cũng đã xảy ra tình huống như thế này, lần đó anh ấy dường như đột nhiên biến mất, không cách nào liên lạc được, mãi đến hơn 11 giờ đêm mới xuất hiện, anh gọi điện cho cô, muốn cô ở bên cạnh anh.

Sau khi cô đến, cô nhìn thấy anh đang say khướt, hoàn toàn khác với mọi khi, rất bi thương, rất đau buồn, cô hỏi anh có chuyện gì xảy ra nhưng anh nhất quyết không nói.

Và vừa đúng hôm đó là mùng 9. Thì ra hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh nên anh mới kì lạ như vậy.

“Cô Nguyễn, thảo nào gì vậy?” Quản gia Hoàng trầm ngâm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, không khỏi có chút tò mò.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, không trả lời mà hỏi tiếp: “Không có gì đâu, khi nào thì Vĩnh Hải trở lại?”

“Chắc là khoảng hơn 11 giờ”

Quả nhiên là vậy!

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên: “Chú Hoàng, cháu về phòng trước.”

“Vâng” Quản gia Hoàng đáp lại và đi xuống lầu.

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng, cô tắm rửa rồi ngồi trên giường vẽ bản thiết kế, mỗi khi vẽ xong một bức lại kiểm tra điện thoại một lần.

Tới 11 giờ, cô đặt bút xuống và đi ra khỏi phòng.

Vừa tới phòng khách liền nghe thấy bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe.

Mười một giờ, Vĩnh Hải đã trở về.

Nguyễn Quỳnh Anh bước ra khỏi biệt thự, đúng lúc quản gia Hoàng đang đứng ở ngoài cửa đón Vĩnh Hải, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: “Cô Quỳnh Anh, sao cô lại xuống đây?”

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía nhà xe: “Cháu không ngủ được, với lại cháu hơi lo lắng cho Vĩnh Hải.”

Cô không thể nào quên được ngày này bốn năm trước, anh dựa vào vai cô, khóc như một đứa trẻ.

“Được rồi.” Quản gia Hoàng tin những gì cô nói, suy cho cùng thì tình cảm mà cô ấy dành cho cậu Vĩnh Hải ai ai cũng đều cảm nhận được.

Lúc này, Bảo Quốc dìu Vĩnh Hải đã say bất tỉnh nhân sự tới bên này.

Từ đằng xa, Nguyễn Quỳnh Anh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Rốt cuộc anh ấy đã uống bao nhiêu vậy chứ?