Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 208: Phù...



Quản gia Hoàng vốn nghĩ rằng Nguyễn Quỳnh Anh sẽ dỗ Vĩnh Hải, hoặc sẽ tự tay đút canh giải rượu cho Vĩnh Hải, ông ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cách làm trực tiếp này của cô: “Cô Quỳnh Anh, cô làm như vậy không được đâu, e rằng cậu Vĩnh Hải... "

Quản gia Hoàng đang nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì ông ấy nhìn thấy Vĩnh Hải thật sự bưng bát canh giải rượu trong tay Nguyễn Quỳnh Anh và uống.

“Chú Hoàng, chú vừa nói gì?”, Nguyễn Quỳnh Anh quay lại nhìn quản gia Hoàng.

Khóe mắt quản gia Hoàng hơi giật giật: "Không có gì”.

Cậu Vĩnh Hải đã uống canh giải rượu rồi, thì những lời vừa rồi mà ông ấy muốn nói, dù có nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Thấy quản gia Hoàng không muốn nói, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ép buộc ông ấy, gật đầu, rồi nhìn sang chỗ khác.

“Được rồi, cô Quỳnh Anh, cô hãy đỡ cậu Vĩnh Hải trở về phòng nghỉ ngơi đi”, nhận lấy cái bát trống không, quản gia Hoàng suy nghĩ một lát rồi nói.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không phản đối, đồng ý theo ông ấy.

Ngay từ đầu cô cũng dự định quay về phòng rồi, đỡ thêm Vĩnh Hải trở về phòng cũng coi như là tiện đường mà thôi.

“Đi thôi cậu Vĩnh Hải”, Nguyễn Quỳnh Anh vỗ lên vai Vĩnh Hải và nói.

Vĩnh Hải cũng phối hợp với cô, đứng dậy và đi phía sau cô, bước chân lảo đảo đi về phía thang máy.

Nhìn thấy anh uống rượu xong, ngay cả đi đường thôi cũng lảo đảo nhếch nhác như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cô cắn môi, cố nén cười: “Cậu Vĩnh Hải, có cần tôi đỡ anh không?”

Vĩnh Hải dừng lại, nhìn cô chằm chằm, châm chọc nói: "Tôi không giống cô, không yếu đuối như vậy”.

Nghe câu nói châm chọc quen thuộc này, mắt Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lóe lên, há miệng, ngập ngừng hỏi: “Cậu Vĩnh Hải, anh đã tỉnh rượu rồi?”

“Ha ha”, Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch khóe miệng, không có trả lời, đi tới thang máy.

Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, đã hoàn toàn nhận ra rằng anh đã thực sự tỉnh táo.

Nhưng nhìn cái lưng đung đưa của anh, cô biết rằng mặc dù anh đã tỉnh rượu, nhưng lượng rượu trong người vẫn còn chưa vơi.

Nhìn thấy anh sắp đụng phải cửa thang máy, cô thở dài bước tới đỡ anh: “Cậu Vĩnh Hải, để tôi đỡ anh”.

Vĩnh Hãi nhíu mày liếc nhìn cô một cái, nhưng không hề đẩy cô ra.

Hai người dìu lên lầu.

Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa phòng của Vĩnh Hải ra, sau đó lại đỡ anh vào trong, lúc đó mới chuẩn bị rời đi.

Vĩnh Hải kéo cô lại: “Tôi muốn đi tắm”.

Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ: “Cậu Vĩnh Hải, anh muốn tôi tắm giúp anh?”

“Nếu không tôi kéo cô lại làm gì”, Vĩnh Hải cười khẩy, giọng điệu tràn ngập vẻ xem thường.

Nguyễn Quỳnh Anh há miệng muốn nói: “Nhưng...”

“Được rồi, cũng không phải là chưa từng tắm bao giờ, đầu tôi đang đau, nhanh lên chút!”, Vĩnh Hải không kiên nhẫn liền thúc giục.

Nghe anh nói đang đau đầu, Nguyễn Quỳnh Anh không còn do dự nữa, đỡ anh đến ngồi vào mép giường, sau đó cô đi vào phòng tắm bật nước.

Khi cô xả nước xong, nhìn thấy nét mặt của anh đang rất khó chịu, nhíu mày thật chặt, sắc mặt cũng tái nhợt tựa đầu vào thành giường.

Cô bỗng giật mình, vội vàng đi về phía trước: “Cậu Vĩnh Hải, anh sao thế?”

Vĩnh Hải mở mí mắt ra nhìn cô, không đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh thờ phào một hơi, đưa tay ra sờ vào trán của anh.

Nhưng cô còn chưa kịp chạm vào thì đã bị anh hất ra.

"Cậu Vĩnh Hải, anh...”

“Đừng chạm vào tôi!”, Vĩnh Hải mím môi mỏng, lạnh lùng nói.

Nguyễn Quỳnh Anh gãi lông mày: "Tôi không chạm vào anh, tôi chỉ muốn kiểm tra xem có phải anh sốt hay không”.

“Tôi không phải cô!”, Vĩnh Hải cười khẩy, đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Vừa đi chưa được hai bước, thì chân anh mềm nhũn, cả cơ thể như muốn đổ xuống.

Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt khi nhìn thấy vậy, cô vội vàng chạy đến kéo cánh tay anh, muốn kéo anh lên.

Bởi vì anh quá nặng, cô kéo được anh lên rồi, nhưng cơ thể anh lại không vững, cho nên lại đổ về phía cô.

Cô cũng không kéo nổi nữa, cứ như vậy, cả hai người liền đổ rạp xuống giường.

Vĩnh Huy đè lên Nguyễn Quỳnh Anh ở bên dưới.

Nguyễn Quỳnh Anh sợ anh đè lên bùng của mình, cô nghiến răng, liền đẩy anh ra.

Vĩnh Hải hừ một tiếng, âm thanh có vẻ như rất khó chịu.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy, cô vội vàng chống người lên, kiểm tra tình hình của anh, vừa liếc nhìn một cái liền sừng sờ.

Thấy anh nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, trên trán còn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, cho thấy anh đang bị bệnh.

“Cậu Vĩnh Hải, anh không sao chứ?”, Nguyễn Quỳnh Anh lay người anh, vội vàng hỏi.

Vĩnh Hải chỉ thở hổn hển, không hề đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ đầu anh, rất lạnh, không hề bị sốt, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, chắc chắn là có gì đó không đúng lắm, dường như đang rất đau đớn.

Không còn cách nào khác, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng xuống lầu, bảo quản gia Hoàng gọi bác sĩ.

Bác sĩ đến nhanh chóng đến nơi, cũng không hỏi tình hình như thế nào, mà trực tiếp kiểm tra cho Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt hai tay, lo lắng đứng ở bên giường.

Quản gia Hoàng vỗ vai cô: "Không sao đâu, cô Quỳnh Anh đừng lo lắng".

“Ừ”, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu lia lịa.

Làm sao cô có thể không lo lắng.

Anh như thế này, cô thực sự sợ sẽ có chuyện xảy ra.

Nghĩ đến điều này, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh càng lo lắng hơn, cô nhìn Vĩnh Hải vẫn còn đang đau đớn, lại nhìn Hoàng quản lý không hề có biểu cảm lo lắng lắm, cô liền hỏi: “Chú Hoàng, trước đây cậu Vĩnh Hải cũng từng có những tình trạng như thế này sao?”

“Đúng vậy, một năm có mấy lần”, quản gia Hoàng thở dài đáp lại.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”, cô cắn môi.

Quản gia Hoàng gãi đầu, đáp: “Vết thương này có liên quan đến chuyện bốn năm trước”.

"Bị thương?"

"Ừ, bốn năm trước, khi cô và cậu Vĩnh Hải chia tay, khi đó là khi cậu Vĩnh Hải vẫn chưa trở về nhà họ Vĩnh, cậu ấy bị người ta đánh, đặt biệt là phần đầu đã bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ nói cậu Vĩnh Hải có khả năng sẽ không tỉnh lại...”

Nghe thấy Vĩnh Hải phải trải qua những chuyện này, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh chấn động, cơ thể khẽ run lên, mất mấy giây mới tìm được giọng nói: "Vậy sau này anh ấy tỉnh lại như thế nào?"

Quản gia Hoàng mỉm cười: "Cô Yên đã làm cho cậu Vĩnh Hải tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại thì cơn đau đầu vẫn kéo dài”.

"Ai đánh anh ấy?"

"Tôi không biết, cậu Vĩnh Hải không nói cụ thể chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, tôi cũng chỉ là biết một vài chuyện thông qua cô Yên mà thôi, có mấy người cùng nhau đánh cậu Vĩnh Hải, mục đích là muốn giết cậu Vĩnh Hải”.

"Chuyện này làm sao có thể...", Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ nhìn Vĩnh Hải, hai mắt đỏ hoe: “Các người không điều tra sao?"

“Cậu Vĩnh Hải cấm chúng tôi điều tra”, quản gia Hoàng đau đầu thở dài: “Cậu Vĩnh Hải có vẻ như đang che giấu cho người đứng đằng sau, tuy rằng Bảo Quốc có điều tra bí mật, nhưng sau đó cậu Vĩnh Hải phát hiên nên cậu ấy đã nổi cơn lôi đình”.

Có nghĩa là Bảo Quốc đã biết người đứng đằng sau sai người đánh Vĩnh Hải là ai?

Ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên một tia sáng, cô thầm đưa ra quyết định, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội để hỏi Bảo Quốc.

Cô muốn biết, chuyện liên quan đến bốn năm trước, ngoài chuyện này ra thì Vĩnh Hải còn gặp chuyện gì khác khiến cô phải không ngờ tới nữa hay không.

"Phù...", bác sĩ tháo găng tay đứng dậy.

Nguyễn Quỳnh Anh đi lên phía trước nhanh hơn quản gia Hoàng một bước, và hỏi: “Bác sĩ, cậu Vĩnh Hải sao rồi?”

“Đã tiêm thuốc giảm đau rồi, một lát nữa sẽ ổn thôi”, bác sĩ vừa viết đơn thuốc vừa trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng hơn một chút: "Không sao là tốt rồi, nhưng sao đột nhiên anh ấy lại đau đầu”.

"Uống quá nhiều rượu, vốn dĩ đầu của cậu ấy đã bị thương nặng rồi, lẽ ra phải bỏ rượu, tối nay cậu ấy uống quá nhiều rượu, chuyện này rất nghiêm trọng vượt quá tiêu chuẩn, có tác dụng kích thích tế bào đầu, không đau đầu thì mới là chuyện lạ”, bác sõ lắc đầu nói, giọng nói cũng có vẻ hơi bực bội.

Dù sao thì không có người bác sĩ nào ưa những bệnh nhân không nghe lời dặn.

"Sau này, cũng đừng để cậu ấy uống rượu, nếu cứ như vậy thì cơn đau đầu của cậu ấy sẽ càng nghiêm trọng hơn, rất có thể một ngày nào đó cậu ấy đột nhiên ngã xuống không tỉnh lại nữa", bác sĩ nói kết quả xấu nhất.

Mục đích là để cảnh báo với quản gia Hoàng, không được phép để Vĩnh Huy quậy phá.

Quản gia Hoàng cũng biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, ông ấy gật đầu lia lịa: "Được rồi, tôi sẽ chú ý."

Nguyễn Quỳnh Anh cũng muốn phụ họa theo, nhưng nghĩ đến thân phận bây giờ của bản thân, lại thêm việc hai tháng sau phải rời đi.

Cuối cùng thì cô cũng không nói gì nữa.