Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 212: Nhưng giờ anh thế này…



"Tôi chỉ không muốn tự dưng bị người khác lừa gạt mà thôi!" Trần Vĩnh Hải cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói.

"Anh Hải, ý của anh là sao?" Bảo Quốc vẫn không hiểu lắm.

Trần Vĩnh Hải hạ cửa kính xe xuống một chút, gió nhẹ nhàng thổi tóc mái của anh làm gương mặt lạnh lùng nghiêm túc ấy nhu hòa đi chút ít. Anh nói: "Nguyễn Quỳnh Anh kia nói trong tổ tình báo của tôi có gián điệp."

"Anh Hải, anh tin tưởng cô ấy sao?" Bảo Quốc bất giác nói to lên với vẻ khó tin.

Bấy giờ anh ta mới hiểu ra tại sao Trần Vĩnh Hải lại đột nhiên hoài nghi đội tình báo có vấn đề.

Trần Vĩnh Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: "Tôi không tin cô ta, cơ mà quả là nên rà soát đội tình báo lại một lần. Tôi nghe nói tháng trước có người chưa được cho phép mà đã tự ý nhận đơn điều tra ở bên ngoài, có chuyện này không?"

"Đúng là có chuyện này. Khi tôi phát hiện, tôi đã phạt người đó ba tháng tiền thưởng." Bảo Quốc vừa chuyển tay lái vừa trả lời.

"Những chuyện như thế này chắc chắn không phải số ít. Việc kiểm tra lại đội tình báo giao cho cậu vậy." Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng gõ vào đầu gối.

Bảo Quốc gật đầu: "Rõ, tôi sẽ đi xử lý. Vậy còn về cô Quỳnh Anh thì sao, có cần điều tra nữa không?"

"Có chứ!" Trần Vĩnh Hải khẽ mở đôi môi mỏng: "Có điều lần này không cần để đội tình báo làm, cậu hãy tìm văn phòng thám tử tư tốt nhất trong nước, yêu cầu họ đi điều tra đi!"

Anh muốn xem kết quả tra được cuối cùng có phải thật sự giống như Nguyễn Quỳnh Anh nói không. Đồng thời, anh cũng muốn xem rốt cuộc là cô có tật giật mình hay là đội tình báo của anh có gián điệp!

“Được, lát nữa tôi sẽ liên hệ với văn phòng thám tử tư ngay khi đến công ty.” Một tia sáng lóe lên trong mắt Bảo Quốc, anh ta nhìn thẳng về phía trước, nhẹ giọng trả lời.

Trần Vĩnh Hải hơi khép mắt, không nói gì nữa.

Đến Tập đoàn Vĩnh Phát, Trần Vĩnh Hải tiến vào văn phòng, nhìn thấy Tô Hồng Yên đang đứng rót cà phê trước bàn làm việc của mình.

Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên quay đầu lại, mỉm cười và nói: "Anh Hải, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, sao hôm nay em tới sớm thế?" Trần Vĩnh Hải cởi áo khoác, thuận miệng hỏi.

Tô Hồng Yên bưng cà phê qua cho anh, đáp: "Em lo cho anh lắm đấy. Năm nào đến ngày giỗ của bác gái, anh cũng uống rượu nhiều đến mức ngày hôm sau tinh thần chẳng tốt chút nào nên hôm nay em cố ý tới sớm xem sao. Quả nhiên em đoán không sai, mặt anh nhìn trắng tái ghê luôn. Nói thật cho em biết đi, hôm qua anh uống mấy chai?"

"Không uống bao nhiêu đâu." Trần Vĩnh Hải cầm lấy tách cà phê rồi ngồi xuống.

Tô Hồng Yên rướn cổ ngửi mùi trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại: "Thế mà bảo là không uống bao nhiêu đó hả? Em còn ngửi được mùi rượu đây này."

Tốt. Trần Vĩnh Hải đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô ấy ra và nói: "Đi làm việc đi."

"Hứ!" Tô Hồng Yên chu môi, ôm lấy xấp văn kiện trên bàn rồi đi ra ngoài.

Cô ấy vừa đi thì Bảo Quốc gõ cửa vào văn phòng. Anh ta nói: "Anh Hải, tôi đã kiểm tra lại tổ tình báo, đúng là còn có một số người tự ý nhận đơn bên ngoài."

"Xem tình hình mà xử lý đi." Trần Vĩnh Hải phất tay, thản nhiên nói.

Bảo Quốc gật đầu đáp: "Vâng, cơ mà còn một chuyện nữa."

"Chuyện gì?" Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu lên.

Bảo Quốc chần chờ mấy giây rồi mới nói: "Vừa rồi ông cụ gọi điện thoại tới hỏi tối nay anh có về nhà họ Tăng thăm hai ông bà không."

"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt của Trần Vĩnh Hải lập tức tối đi, cả người toát ra hơi lạnh đáng sợ.

Bảo Quốc run lập cập lặp lại câu nói vừa rồi.

Trần Vĩnh Hải nghe xong thì nở một nụ cười đầy lạnh lẽo: "Hai người đó còn có mặt mũi muốn gặp tôi à!"

Bảo Quốc rụt cổ lại, không lên tiếng.

Trần Vĩnh Hải gõ cây bút máy xuống, hỏi: "Ông già kia có nói vì sao lại đến Hà Nội không?"

Không có, nhưng tôi tự điều tra thì phát hiện ra gần đây Tập đoàn Tăng Thùy gặp chút vấn đề về mặt tài chính, cho nên…"

"Cho nên đến đây để đòi tiền?" Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch mép.

Bảo Quốc cúi đầu: "Có lẽ là vậy."

"Hừ, anh nói cho ông già đó biết, tôi sẽ không gặp hai người, hai người kia đến từ đâu thì về lại nơi đó đi. Tiền thì tôi có đấy, nhưng tôi sẽ không cho!" Trần Vĩnh Hải khoát tay ra hiệu anh ta ra ngoài.

Bảo Quốc hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn nói: "Anh Hải, vậy có phải hơi thẳng thừng quá rồi không? Nhỡ đâu hai ông bà nhà họ Tăng làm ầm ĩ lên thì sao?"

"Vậy thì đưa hai người đó đến cục cảnh sát đi, tôi muốn xem xem hai người họ sẽ làm gì. Tuổi đã cao rồi, họ không muốn bị mất mặt mũi đâu." Trần Vĩnh Hải khinh thường cười nhạo, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Bảo Quốc không dám nói gì thêm nữa, đáp một tiếng rồi cung kính lui xuống.

Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay dài mảnh dùng sức xoa huyệt Thái Dương thật mạnh, trong lòng thấy vô cùng nực cười.

Hai ông bà nhà họ Tăng kia là ông bà ngoại của anh, là hai người mà cả đời này anh đều không thể tha thứ, giống như Trần Tây Minh vậy.

Vào năm đó, mẹ anh bị Trần Tây Minh phản bội, luôn muốn ly hôn, nhưng hai ông bà nhà họ Tăng không muốn mất đi mối quan hệ thông gia với nhà họ Trần nên kiên quyết không cho phép mẹ anh ly hôn, thậm chí còn dọa mẹ anh rằng sẽ cắt đứt quan hệ nữa.

Bệnh trầm cảm của mẹ anh càng ngày càng nặng. Sau này, bà bị đứa con riêng của Trần Tây Minh hại chết, nhưng hai ông bà nhà họ Tăng chẳng những không hận Trần Tây Minh mà còn lo lắng về sau Trần Tây Minh không còn đề bạt nhà họ Tăng nữa. Thật sự là quá nực cười, loại ông ngoại bà ngoại thế này, có còn không bằng không có!

Nghĩ vậy, vùng giữa hai đầu lông mày Trần Vĩnh Hải giật lên, trong lòng tràn đầy cảm giác bực bội điên cuồng. Anh mở choàng hai mắt, phất tay gạt toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất.

Tô Hồng Yên ở ngoài cửa nghe thấy nghe thấy tiếng "Ầm ầm" trong này, cô vội vàng mở cửa ra mà không gõ cửa trước, hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"

Nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất, Tô Hồng Yên hơi sững người rồi lập tức đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng sau bàn làm việc.

Người đàn ông ấy đang chống tay bên mép bàn, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống từ hai bên thái dương.

Con ngươi của Tô Hồng Yên co rút lại, cô ấy vội vàng đặt văn kiện trong tay xuống, chạy đến bên chỗ anh và hỏi: "Anh Hải, anh sao thế?"

"Anh không sao." Trần Vĩnh Hải hơi lắc đầu trả lời, giọng anh nghe khá khản đặc.

"Thế mà bảo là không sao à? Nhìn anh ra nhiều mồ hôi lạnh thế này, rốt cuộc là anh thấy không khỏe ở đâu?" Tô Hồng Yên sờ trán anh, vô cùng sốt ruột.

Trần Vĩnh Hải đẩy tay cô ấy ra, nói: "Chỉ là hơi nhức đầu thôi, nghỉ ngơi một lát là được, em đi ra ngoài trước đi."

"Đau đầu? Tô Hồng Yên thấy anh cố gắng nhịn cơn đau như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, bèn nói: "Không đâu, đau đầu cũng không ra nhiều mồ hôi lạnh như thế, chẳng lẽ bệnh nhức đầu của anh nặng hơn rồi?"

Trần Vĩnh Hải không nói gì, hơi khép mắt lại, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

Thấy anh như thế, Tô Hồng Yên tin chắc mình nói đúng rồi. Đôi môi đỏ thắm của cô mím chặt, trong đôi mắt là những cảm xúc phức tạp: có kinh ngạc, có đau lòng, còn có hối hận...

"Em sẽ gọi bác sĩ tới khám cho anh." Nói rồi Tô Hồng Yên bèn chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Vĩnh Hải giữ chặt tay cô ấy lại, không cho cô ấy gọi bác sĩ đến: "Không được!"

"Nhưng giờ anh thế này…"

"Em mát xa cho anh đi." Trần Vĩnh Hải ngắt lời, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào cô.

Dưới cái nhìn đầy chăm chú của anh, Tô Hồng Yên khẽ gật đầu, nghe theo anh. Tô Hồng Yên vừa xắn tay áo lên vừa đi đến sau lưng Trần Vĩnh Hải, đặt ngón tay lên huyệt Thái Dương của anh.

Mát xa được một lúc, đột nhiên cô ấy dậm chân nói: "Mát xa mà không kết hợp thuốc kiểu này thì chẳng có tác dụng gì với bệnh đau đầu của anh đâu. Em đi bệnh viện mua ít thuốc đây, chắc bệnh viện do Tập đoàn An Khánh đầu tư có bán đấy.”

Nói rồi Tô Hồng Yên tông thẳng ra cửa, Trần Vĩnh Hải muốn ngăn cản cũng không kịp.

Trên đường đi, Tô Hồng Yên gọi điện thoại cho Khánh Minh. Sau khi cô ấy nói rõ mục đích gọi của mình, Khánh Minh lập tức cho người đi chuẩn bị để cô ấy được lấy thuốc nhanh.

Đến bệnh viện lấy thuốc xong, lúc chuẩn bị ra về, Tô Hồng Yên liếc mắt nhìn thấy có một chiếc xe hơi quen thuộc đang đậu tại cổng bệnh viện.

"Không phải chiếc xe mà anh Hải cho Nguyễn Quỳnh Anh đây sao?" Tô Hồng Yên lẩm bẩm một câu, nhíu mày, không vội vàng trở về nữa. Cô ấy hơi tò mò, tự hỏi Nguyễn Quỳnh Anh đến bệnh viện là để làm gì.

Tô Hồng Yên nhìn xung quanh một chút rồi núp đằng sau một chiếc xe.

Một lát sau, Nguyễn Quỳnh Anh bước xuống xe, trong tay còn đang cầm điện thoại nói chuyện: "Cận Phong, tôi đến rồi đây."