Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 227: Nhớ đến



Con vẫn ở đây.

Cô chỉ sợ sau khi ngất xỉu, Trần Vĩnh Hải trực tiếp bảo người phá đứa bé này, may mắn, anh chưa làm như vậy.

Có điều, anh biết cô mang thai rồi, anh chắc chắn sẽ làm điều gì đó.

Nghĩ như vậy, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi thấp thỏm.

Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, một người giúp việc nữ ló đầu vào, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên giường đờ ra, ngay lập tức vui vẻ nói:" Nguyễn tiểu thư, cô đã tỉnh rồi."

Nguyễn Quỳnh Anh thu lại suy nghĩ của nội tâm gật đầu:" Ừ, có chuyện gì sao?"

" Quản gia Hoàng bảo tôi lên xem cô đã tỉnh chưa, nếu đã tỉnh rồi, thì gọi cô xuống tầng ăn cơm tối." Giúp việc nữ đáp lại.

Nguyễn Quỳnh Anh tìm điện thoại di động, nhìn thoáng qua đồng hồ một cái:" Được, tôi xuống tầng ngay>"

" Vậy tôi đi xuống trước đây." Giúp việc nữ gật đầu, bèn chuẩn bị rời đi.

" Đợi một chút." Nguyễn Quỳnh Anh tự tay gọi cô ấy lại:" Cận thiếu có ở nhà không?"

" Có ạ, Cận thiếu đang ở dưới tầng mà." Người làm nữ trả lời.

Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh trầm xuống, cười miễn cưỡng:" Tôi biết rồi."

Anh ở nhà, cô có chút không dám xuống.

Cô không biết bây giờ đối mặt với anh như thế nào.

Nhưng không đi xuống thì không được.

Có chút nhức đầu than nhẹ một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa mặt, vẫn đi xuống giường đeo giày vào, chuẩn bị đi xuống tầng.

Bất luận như thế nào, cô đều phải đi xuống dưới tầng.

Trốn được một lúc, không thể trốn được cả đời!

Dưới tầng, Nguyễn Quỳnh Anh vừa đi ra khỏi thang máy, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía ghế sopha.

Không nhìn thấy dáng người của Trần Vĩnh Hải, cô nhẹ nhàng thở phào một cái.

Mặc dù lúc xuống tầng, đã chuẩn bị tốt tâm trạng gặp mặt Trần Vĩnh Hải.

Nhưng thật ra đến giờ khắc này, cô vẫn không tránh khỏi sợ sệt.

Cười khổ, Nguyễn Quỳnh Anh đi vào phòng ăn.

Quả nhiên ở trong phòng ăn, cô gặp Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải đang uống canh, phát hiện Nguyễn Quỳnh Anh đến, quay đầu nhìn cô một cái, đã thu lại ánh mắt, cả người một câu cũng chưa nói, bình tình giống như chẳng có chuyện gì phát sinh.

Lẽ nào anh không biết cô đang mang thai?

Trong đầu Nguyễn Quỳnh Anh hiện ra suy nghĩ này, rất nhanh đã bị cô bác bỏ.

Điều đó không có khả nang, lúc đó Trần Cận Phong nói lớn như vậy, đặc biệt nói cho anh nghe, anh không thể nào không biết chuyện cô mang thai, cô không rõ, anh không có chuyện gì muốn hoi cô hay sao?

Cô thậm chí đến tận lúc này vẫn đang suy nghĩ, nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

Suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống, chào Trần Vĩnh Hải một tiếng lí nhí như tiếng muỗi:" Trần thiếu."

Hình như cô ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng?

Trần Vĩnh Hải hình như không nghe thấy, yên lặng ăn đồ ăn của mình.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế, cũng thành thật ngậm miệng lại, chuyên chú ăn cơm trong bát cơm của mình.

Chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, không cảm thấy đói bụng, ăn một bát nhỏ, thì đã không ăn nổi nữa.

Cô mới đặt đũa xuống, chuẩn bị lau miệng, một bát canh đã đặt đến trước mặt cô.

" Uống!" Trần Vĩnh Hải ra lệnh.

Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ:" Trần thiếu, em không ăn nổi nữa."

Cô thật ra thì đã ăn khá no rồi!

" Tôi nói, uống!" Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, lặp lại một lần nữa, giọng nói không cho phép trái lại.

Môi Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, không dám trái lời anh, đành phải chấp nhận bưng bát lên, uống từng ngụm một nước canh gà trong bát.

Cũng không biết canh gà này hầm kiểu gì, lại có thể không có chút mỡ nào.

Cô uống, không có chút cảm giác buồn nôn nào.

Trong lúc không có ý thức, một bát canh gà, cứ như thế cạn đáy.

Nguyễn Quỳnh Anh buông bát, còn cố ý để cho Trần Vĩnh Hải nhìn thoáng một cái:" Trần thiếu, em uống xong rồi."

Ánh mắt của Trần Vĩnh Hải có một tia mềm nhũn, thản nhiên ừ một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không biết nói gì.

Không khí lại quay lại yên tĩnh như trước.

Hồi lâu, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi đánh vỡ trầm mặc:" Trần thiếu, anh... không muốn hỏi em cái gì sao?"

Anh biết chuyện cô mang thai, trái lại một câu cũng không nhắc đến.

Khiến cho lòng của cô, luôn luôn không thể bỏ xuống được.

Khôn còn cách nào khác, cô đành phải chủ động nhắc đến.

Nghe lời của cô, Trần Vĩnh Hải đặt đũa xuống, nhìn cô:" Em muốn tôi hỏi em cái gì?"

" Cũng không có gì, chính là việc em mang thai, anh cũng không muốn nói một câu hay sao?" Nguyễn Quỳnh Anh xoắn xuýt ngón tay.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên:" Không có gì cần nói cả, vì kết quả chỉ có một."

Tim đập loạn một cái, Nguyễn Quỳnh Anh vội hỏi:" Kết quả gì?"

Trần Vĩnh Hải không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại:" Nguyễn Quỳnh Anh, về chuyện đứa bé này, em nghĩ như thế nào?"

" Em..." Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh ảm đạm cụp xuống.

Ý của cô?

Cô đương nhiên muốn giữ con lại rồi.

Chỉ là anh có đồng ý hay không thôi?

Đáy lòng xẹt qua một đợt chua xót, Nguyễn Quỳnh Anh hít mũi một cái, cố gắng kìm nén bản thân không rơi nước mắt, hi vọng hỏi:" Trần thiếu, nếu như em nói, em muốn đẻ đứa bé ấy ra, anh có chấp nhận không?"

Nếu như anh đã biết cô mang thai, cũng có ý hỏi ý của cô.

Cô bất luận như thế nào, đều phải lại tranh thủ một cái.

Ngộ nhỡ anh đồng ý thì sao...

" Đẻ nó ra?" Trần Vĩnh Hải ý tứ hàm xúc không rõ cười ha hả một tiếng:" Thì ra em còn chưa biết em đang mang thai một thứ hả."

Trần Cận Phong nếu biết cô mang thai, anh cũng không tin, Trần Cận Phong không kiểm tra qua cho cô.

Như vậy thai nhi bị dị dạng trong bụng của cô, Trần Cận Phong chắc chắn đã biết.

Tại sao không nói cho cô biết?

" Trần thiếu, lời lúc nãy của anh, là có ý gì?" Hàng lông mày thanh tú của Nguyễn Quỳnh Anh nhíu chặt.

Cái gì mà:" Em còn chưa biết em đang mai thứ gì hả"?

" Em không cần phải xen vào." Trần Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng, âm thanh sẵng giọng:" Tôi chỉ hỏi em, tại sao không nói cho tôi biết?"

" Bởi vì anh từng nói, anh sẽ không nhận con ngoài giá thú." Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay, cười tự giễu.

Cho nên sao cô có thể nói cho anh biết được?

Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải giật cái, nhớ đến.

Anh chính xác đã nói như vậy.

Chỉ vì anh lúc đó, tại vì cô uống thuốc tránh thai, không coi sức khỏe của mình ra gì, trong cơn tức giận mới nói thế.

Không ngờ được cô lại tưởng thật!

Nghĩ đến điểm này, huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải đột ngột nhảy lên, nén lửa giận mở miệng:" Cho nên em mới một mực không nói với tôi, em mang thai, thì em muốn tự mình đẻ ra?"

Nguyễn Quỳnh Anh im miệng cúi đầu.

Trần Vĩnh Hải híp mắt:" Em thật là to gan, không nói cho tôi biết, còn muốn tự mình đẻ ra, em cho rằng em có thể lừa được tôi?"

Người con gái này, lẽ nào cũng không biết, bụng của cô sẽ dần dần to ra sao?

Ngón tay của Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm xoắn xuýt:" Em không muốn lừa gạt anh mãi đâu, em chỉ muốn lừa anh trong chốc chốc lát thôi."

" Em thật đúng là suy nghĩ kỳ lại!" Trần Vĩnh Hải khinh bỉ châm biếm cô một câu, lập tức nói tiếp:" Tôi coi như em có thể giấu giếm được đi, nhưng còn đứa bé, em đã nói tôi không nhận con ngoài giá thú, vậy sau khi em sinh xong thì định làm như thế nào?"

" Đưa đứa bé đi." Nguyễn Quỳnh Anh nhỏ giọng trả lời.

Đương nhiên, đưa đi là giả.

Sau hai tháng nữa, cô sẽ mang đứa bè cùng đi.

Trần Vĩnh Hải vừa nghe xong, lập tức tức giận đến mức đập bàn một cái:" Nguyễn Quỳnh Anh, đầu óc của em rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?"

Đưa đứa bé đi, mệt cô còn nghĩ ra được.

Con của Trần Vĩnh Hải này, cô có tư cách gì đưa đi?

Anh còn tưởng rằng, cô đang nghĩ sau khi đẻ con ra, sẽ thuyết phục anh tiếp nhận sự tồn tại của đứa bé này, kết quả cô lại...

Tức giận đến mức đầu có chút đau nhức, Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái, nhanh chóng bước chân rời đi.

Nếu như là một đứa bé khỏe mạnh, cô đẻ ra được, không biết chừng dạy thành cái dạng gì! . Truyện Full

Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải rời đi, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi im tại chỗ ngây người trong chốc lát, cũng đứng dậy rời phòng ăn.

Ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh xoa mi tâm, rửa ráy mặt mũi đi xuống tầng.

Không biết vì sao, sau khi rời giường, trong lòng cô cũng rất bất an.

" Đi theo tôi." Vừa ra khỏi thang máy, Trần Vĩnh Hải ngồi trên ghế sopha xuay đầu, lạnh như băng phun ra ba chữ với cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, mông lung đi theo lưng anh ra cửa.

Trên xe, cô nhìn thoáng qua phong cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt có chút khẩn trương hỏi:" Trần thiếu, anh muốn đưa em đi đâu?"

Trần Vĩnh Hải khô cằn nói, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô nói:" Bệnh viện!"