Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 236: Trần Vĩnh Hải bị thương



Trần Vĩnh Hải siết chặt cây bút trong tay: "Cô ấy bị sao vậy?"

“Tôi không biết. Người chăm sóc nói, đột nhiên cô Quỳnh Anh trở nên rất cáu kỉnh và cô ấy đang ném đồ đạc.” Vẻ mặt Hoàng quản gia vô cùng lo lắng.

Trần Vĩnh Hải thả bút xuống, nhặt áo khoác sau lưng rồi bước ra khỏi phòng làm việc.

Hoàng quản gia sờ mũi rồi đi theo.

Đến bệnh viện.

Đúng như lời y tá nói, tâm trạng của Nguyễn Quỳnh Anh thay đổi đáng kể và cô ấy đang rất cáu kỉnh.

Cô đang đứng trong góc. Trên tay cô cầm một cái bình rồi làm động tác phòng bị, cảnh giác nhìn các bác sĩ và y tá trước mặt.

“Đi đi, đừng qua!” Nguyễn Quỳnh Anh hoảng sợ run rẩy.

Có vẻ như trong mắt cô những bác sĩ và y tá này là ma quỷ.

"Cô Quỳnh Anh, cô hãy bình tĩnh trước và đặt cái bình xuống. Chúng tôi sẽ không làm cô bị thương." Một bác sĩ giơ tay lên rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Muốn xoa dịu cảm xúc của cô ấy.

Nguyễn Quỳnh Anh co rụt lại, không nghe lời bác sĩ nói. Thay vào đó, cô ôm chặt chiếc bình hơn: "Cút đi, cút đi!"

“Thôi! Mau ra khỏi đây! Cô Quỳnh Anh, cô không được đập vỡ chiếc bình đó, kẻo làm tổn thương chính mình.” Bác sĩ vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người kia lùi lại. Anh ta cũng lùi lại mấy bước rồi mới dừng lại..

Khoảng cách được dãn ra, cảm xúc của Nguyễn Quỳnh Anh không quá kích động. Nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm họ, tay thì cầm chiếc bình không chịu buông ra.

Bác sĩ cũng bất lực.

Họ không biết chuyện gì đang xảy ra với cô Quỳnh Anh này. Đột nhiên, cô ấy trở nên mất kiểm soát cảm xúc.

Họ chạy đến sau khi nhận được thông báo từ cô y tá. Đến nơi thì họ thấy cô đang đập phá đồ đạc trong khu. Suýt chút nữa là có thể đập nát mọi thứ nhặt được. Họ ngăn cản hành vi của cô và bị cô coi như người xấu mà la hét không cho bọn họ đến gần.

Vì sợ làm tổn thương cô nên bọn họ mới làm vậy nên mới xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Trần Vĩnh Hải không chịu nổi nữa ở ngoài cửa nên anh từng bước vào phòng. Ánh mắt anh rơi vào trên người Nguyễn Quỳnh Anh đang mất trí, giọng nói ảm đạm lạnh lùng: "Làm cái quái gì vậy?"

“Trần Vĩnh Hải!” Khi bác sĩ đang an ủi Nguyễn Quỳnh Anh thì nhìn thấy anh đến. Mắt anh ta sáng lên, nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại.

Nghe xong lời này, đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải lại có chút lạnh lùng: “Sao anh không khiến cô ấy bình tĩnh lại?"

"Chúng tôi không thể làm được. Cô Quỳnh Anh như thế này có thể tự làm tổn thương mình bất cứ lúc nào. Chúng tôi không thể đến gần được. Và những ngày này, cô Quỳnh Anh đều chống lại chúng tôi. Thậm chí, phải để khi cô ấy đang ngủ, chúng tôi mới dám đi kiểm tra.” Bác sĩ đau đầu.

Anh ta chưa từng gặp một bệnh nhân nào khó tính như vậy.

“Tránh ra!” Trần Vĩnh Hải nheo mắt thốt ra hai chữ.

Bác sĩ vội vàng tránh sang một bên hai bước, cùng những người khác nhường chỗ.

Anh bước đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh một cách thuận lợi.

Cô cúi đầu co chân trần trong góc. Toàn thân toát ra hơi thở u ám.

Tròng lòng Trần Vĩnh Hải chợt rung lên. Lần đầu tiên anh cảm thấy liệu mình có làm sai điều gì không.

Nhưng những suy nghĩ như vậy tan biến trong tích tắc.

Anh không làm gì sai cả. Anh chỉ vừa bỏ đi một đứa trẻ đáng ra không nên bỏ lại.

“Nguyễn Quỳnh Anh!” Trần Vĩnh Hải thấp giọng và nhẹ nhàng gọi Nguyễn Quỳnh Anh.

Nghe thấy giọng nói của anh, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên. Khi ấy, trong đầu cô chỉ hiện lên chữ ‘báo thù’. Sự tức giận vừa mới dịu đi một chút lại dâng trào.

“Là anh!” Nguyễn Quỳnh Anh bóp chặt cái bình trong tay, căm hận nhìn Trần Vĩnh Hải.

Anh hơi rũ mắt xuống: "Hãy đặt cái bình xuống."

Không những cô không làm mà ngược lại, cô còn ôm chặt hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy dần dần biến dạng.

Trần Vĩnh Hải cau mày.

Anh không thích biểu hiện của cô như thế này.

“Bảo bối, đặt cái bình xuống.” Trần Vĩnh Hải nói nhẹ nhàng hơn rồi nhìn chằm chằm chiếc bình trong tay cô, cố gắng nắm lấy nó.

Ngay khi anh đưa tay ra, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhận ra chủ ý của anh ta.

Cô lập tức nâng chiếc bình lên cao và hét lên: "Đừng nhúc nhích!"

Tay Trần Vĩnh Hải dừng trên không trung: “Cô muốn làm gì?"

“Tôi muốn trả thù.” Trong tiềm thức của Nguyễn Quỳnh Anh đã nói ra những lời quanh quẩn trong đầu.

Đồng tử Trần Vĩnh Hải co rút lại, nghiêm nghị nhìn cô: "Cô đang muốn báo thù ai?"

Cô im lặng, hai mi mắt rũ xuống tựa hồ đang suy nghĩ về vấn đề này.

Một lúc sau, cô trừng lớn đôi mắt đỏ tươi, lạnh lùng nhìn anh: "Anh giết con của tôi, tôi đương nhiên muốn tìm anh báo thù!"

Khi giọng nói rơi xuống, cô trực tiếp đập chiếc bình trên tay về phía Trần Vĩnh Hải.

Mặt mày Trần Vĩnh Hải trở nên ủ rũ, né tránh sang một bên.

Sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô và ôm cô vào lòng.

Nguyễn Quỳnh Anh mạnh mẽ giãy dụa. Cô vừa đá vừa đánh: "Buông tôi ra! Đồ sát nhân! Thả tôi ra!"

“Bình tĩnh!” Trần Vĩnh Hải khẽ cau mày.

Cô làm sao có thể ngoan ngoãn được.

Bây giờ, cô ấy ghét anh và chỉ cảm thấy ghê tởm khi tiếp cận với anh.

Làm sao cô có thể bình tĩnh được.

Vì vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đã phải đấu tranh khó khăn hơn.

Trên trán Trần Vĩnh Hải nổi gân xanh. Anh nắm tay cô để cô không thể cử động được nữa.

Vì không thể cử động nên trong cơn tức giận, cô đã cắn vào vai anh.

"Hừ..." Trần Vĩnh Hải thở dài một tiếng. Lông mày anh nhăn lại.

Nhưng dù vậy, anh vẫn không đẩy cô ra mà thay vào đó, anh lại ôm cô chặt hơn.

Thậm chí còn có chủ ý muốn để cô trút giận, anh đưa bàn tay đang ôm cô ra sau đầu rồi đẩy đầu cô vào vai anh.

Bằng cách này, Nguyễn Quỳnh Anh cắn dễ dàng hơn.

Cô cũng không hề tỏ ra thương xót. Dường như, cô đã trút tất cả những ân oán và đau đớn của mấy tháng qua vào kẽ răng và dùng hết sức lực trong cái miệng này để cắn đứt da thịt anh.

Nhưng vừa cắn anh, cô vừa rơi nước mắt.

“Trần Vĩnh Hải..." Quản lý Hoàng có vẻ lo lắng và muốn nói điều gì đó.

Anh khẽ quay mặt lại và nhìn Hoàng quản gia.

Hoàng quản gia chỉ thở dài và ngậm miệng lại.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Vĩnh Hải cảm thấy gần xong rồi nhưng cô vẫn không buông tha.

Anh rời bàn tay đang đè sau đầu cô ra khỏi đầu và tiến ra phía sau.

Bác sĩ hiểu ngay ý của anh liền lập tức yêu cầu y tá lấy thuốc an thần ra. Lúc này, trang thủ Nguyễn Quỳnh Anh đang bị Trần Vĩnh Hải ôm, một cây kim đâm vào cánh tay cô.

Cô ngất đi. Trần Vĩnh Hải bế cô lên đặt ở trên giường: "Chẩn đoán cho cô ấy đi rồi gọi bác sĩ tâm lý đến.”

“Tôi đi ngay.” Hoàng quản gia nhanh chân đi ra ngoài.

Ngay sau đó, bác sĩ tâm lý đã đến. Anh ta nhanh chóng kiểm tra.

Trần Vĩnh Hải đứng bên giường bệnh. Ánh mắt anh tập trung nhìn bác sĩ tâm lý đang thôi miên sâu cho Nguyễn Quỳnh Anh để kiểm tra tình trạng tinh thần của cô.

Nửa giờ sau, không đợi Trần Vĩnh Hải hỏi, bác sĩ tâm lý đã xoa xoa đầu rồi mệt mỏi nói: "Rối loạn cảm xúc của cô Quỳnh Anh không phải là ngoài ý muốn.”

“Anh nói cái gì?” Một tia nguy hiểm xẹt qua mắt Trần Vĩnh Hải. Tay anh siết chặt lại

Bác sĩ tâm lý nói: "Ai đó đã ám chỉ tinh thần cho cô Quỳnh Anh và gợi ý cô ấy trả thù anh. Chỉ cần cô Quỳnh Anh nhìn thấy anh hoặc ai đó nhắc đến anh với cô ấy. Cô ấy sẽ cáu kỉnh và suy nghĩ đến việc trả thù.”

“Ai đã làm vậy?” Khuôn mặt anh trở nên âm trầm, trong giọng điệu còn có sát ý.

“Tôi không biết.” Bác sĩ tâm lý lắc đầu: “Cô Quỳnh Anh không có chút manh mối nào trong trí nhớ. Hẳn là người đưa ra ý báo đã khiến cô quên đi. Buổi sáng, tinh thần của cô Quỳnh Anh có chút sa sút, cũng không có vấn đề gì khác. Tôi nghĩ người đó đã ở đây cách đây không lâu."

Trần Vĩnh Hải hơi hơi nheo mắt lại. Cả người anh toát ra một tia lạnh như băng: “Hãy đi kiểm tra máy giám sát, tôi muốn xem ai đã ở đây!"