Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 150: Chạy



Sau khi Lê Gia Tuệ rời đi, Lão Long Đầu với tập tài liệu kia bỏ vào một cái cặp số rồi đóng lại, xoay người đi về phía phòng tắm.

Từ ngoài thân hình nhỏ nhắn kia nhẹ nhàng đi vào, đi đến bên chiếc cặp số, đưa tay muốn mở ra thì trong phòng tắm cửa phòng bật mở.

Lão Long Đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt lóe lên hàn quang, nhếch khóe môi.

"Tìm cô thật vất vả...!Muốn lấy đồ trong tay tôi sao? Bằng cô cũng xứng, có phải quá coi thường Lão Long Đầu này rồi không? Haha...!để xem cô là người nào nào...".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Dứt lời liền đánh về phía cô gái.

Cô gái này chẳng ai khác chính là Trần Thanh Trúc, cô biết được thông tin về tập tài liệu bí mật của anh chị mình để lại đã bị người khác lấy đi, mà người này chẳng ai khác chính là Lê Gia Tuệ và Lão Long Đầu.

Theo thông tin nhận được, biết hai kẻ này hôm nay gặp nhau tại đây, liền tìm đến muốn lấy đi tập tài liệu kia.

Nhưng cô lại đánh giá thấp sự đề phòng và cảnh giác cùng năng lực của Lão Long Đầu này rồi.

Trần Thanh Trúc trong mắt ẩn chứa hàn băng, thân thể linh hoạt tránh thoát đòn kia, hai bên bắt đầu giao thủ, nhưng rất nhanh Trần Thanh Trúc bị dồn vào thế hạ phong, cô biết mình không phải đối thủ của Lão Long Đầu, dứt khoát trong ba mươi sáu kế liền nghĩ đến chạy là thượng sách.

Thân thể Trần Thanh Trúc linh hoạt luồn lách, xoay người đến bên cửa ngoài ban công, muốn từ đây nhảy xuống, Trên eo b ắn ra một sợi dây quấn đến bờ lan can.

Nhưng Lão Long Đầu đâu có dễ dàng để cô thoát ra như vậy, hắn nhanh chóng phi thân tới, tay phải chụp tới bóp lấy cổ của Trần Thanh Trúc.

Trần Thanh Trúc trúng đòn, trên cổ đau nhói, tay của Lão Long Đầu như cột cái kìm sắt càng lúc càng bóp chặt, cảm giác nghẹt thở cùng đau đớn lan tràn, Trần Thanh Trúc lúc này thấy mình như sắp đi chầu diêm vương luôn rồi.

Ánh mắt nhất thời lóe lên hàn băng lạnh lẽo, tay phải xuất hiện hai chiếc phi châm xoay ngược lại phóng tới Lão Long Đầu.

Tay trái cũng đồng thời xuất hiện một con dao nhỏ sắc lạnh đánh tới cắt ngang cánh tay của Lão Long Đầu.

Lão Long Đầu trúng chiêu đau đớn buông tay, hắn ngàn vạn lần không ngờ người trước mắt này thế nhưng tự đưa mình ra nhử hắn trúng chiêu.

Hắn đã quá sơ suất rồi, những tưởng đã bắt được nhưng lúc mấu chốt lại phản một đòn như vậy.

Vệ sĩ ở bên ngoài nghe động tĩnh xông vào, Trần Thanh Trúc thấy tình hình không ổn, ban nãy cô là liều mình giữ lại hậu chiêu, thừa lúc Lão Long Đầu sơ ý, khinh địch mà ra tay mới có thể thành công.

Bây giờ Lão Long Đầu trúng một chút thuốc của cô cũng chỉ là nhất thời không thể làm gì cô, nhưng những tên vệ sĩ kia thì khác...!Trần Thanh Trúc không để ý nhiều liền nhanh chóng nhảy xuống dưới...

Lão Long Đầu không thể làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cứ thế mà trốn thoát.

Khi thấy vệ sĩ chạy vào đến nơi liền phân phó người điều động người truy theo.

Trần Thanh Trúc thoát khỏi móng vuốt của Lão Long Đầu nhưng biết vẫn chưa an toàn, nhanh chóng đi vào một trung tâm thương mại gần đó, đến một cửa hàng thời trang, nhanh chóng chọn một bộ đồ mới, tóc cũng được tháo xuống xõa ra, trang điểm lại một chút, thanh toán tiền rời đi.

Lão Long Đầu trên tay cầm hai cái phi châm có tẩm thuốc kia trên tay, nheo nheo ánh mắt, nhìn người đối diện với mình.

"Cô chắc chắn đây là phi châm của Huyết Tử kia?"

"Chính xác..."

"Mẹ kiếp...!không phải Huyết Tử thật đấy chứ?.

Lại nói cô ta tính tình cổ quái, từ trước tới nay vẫn luôn là một mực ở ẩn không có bất cứ một hành động gì.

Tại sao giờ lại xuất thủ..."

Người ngồi đối diện với Lão Long Đầu khẽ nhăn mày, bộ dáng trầm tư suy nghĩ.

Nếu như lúc này có mấy người Trần Thanh Trúc ở đây sẽ nhận ra ngay người này chính là Vũ Thúy Loan.

"Huyết Tử bốn năm trước đã rút lui không vết tích, giờ lại xuất hiện...!Cháu thử nghĩ kỹ lại xem có phải cháu đã làm ra chuyện gì động chạm đến cô ta hay không?"

Lão Long Đầu vò đầu bứt tai không thôi, nghĩ nghĩ, nói.

"Cháu còn chẳng biết cô ta là ai thì động gì đến chứ, mà nếu có động đến thì cũng chẳng biết...Hừ...!Mà cô ta cũng không có gì là bản lĩnh cao cả, ban nãy giao thủ thấy cũng bình thường, tại sao mấy năm trước lại có thể trở thành nỗi ám ảnh như vậy chứ? Hay là không phải Huyết Tử..."

"Nhìn đến hai cái châm này thì không sai đâu.

Bốn năm trước Huyết Tử ra tay với một loạt lão đại trong giới luôn luôn để lại châm này...!Bất quá sau khi ra tay với Minh Âm của Hồng Thiên Địa liền yên lặng không dấu tích mà biến mất."

"Cái này cháu biết..."

"Ừ...!thôi được rồi, chuyện này từ từ điều tra tiếp...!Cháu nói đi bao giờ thì giúp cô xử lý người đây?"

"Sắp rồi...!"

"Được...!vậy cô chờ tin của cháu.

Mà dạo này ba cháu sức khỏe đã tốt hơn chưa? Cô bận quá không thường xuyên tới thăm được."

"Đã tốt hơn trước nhiều rồi..."

"Ừ...!Vậy thì tốt..."

(còn tiếp).