Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn

Chương 61: Vừa nhìn đã thấy đáng ghét



“Diệc Tâm, đi lối này!”, Diệc Tuấn Nam đi trước dẫn đường cho cô.

“Dạ.”

Hôm nay cả hai cùng nhau đến bệnh viện Phúc Khang của bác sĩ Tô Hiểu Đông tìm hiểu 1 chút. Diệc Tuấn Nam đã đặc biệt sắp đặt 1 cuộc hẹn để Diệc Tâm đến gặp người bạn thân này của mình càng sớm càng tốt để sau khi chuyển nhà xong thì cô có thể đến đây làm việc ngay.

Bệnh viện Phúc Khang không rộng lớn như những bệnh viện công khác nhưng nằm trong 1 khu phức hợp nhiều tòa nhà chức năng liền kề nhau xen giữa 1 khuôn viên trồng nhiều cây xanh rợp bóng xanh mướt mát, yên tĩnh. Những con đường dẫn đến các tòa nhà chính đều nằm dưới những góc hoàng lan lớn ngát hương, Diệc Tâm vừa nhìn thấy đã cảm thấy rất thư thái. Cô đột nhiên có cảm tình với nơi này.

Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.

Người ra đón cả 2 là bác sĩ phụ tá hiện tại của Tô Hiểu Đông – Văn Tư Nhã, một nữ bác sĩ xinh đẹp trẻ trung. Cô nghiêng người cúi chào Diệc Tuấn Nam, ánh mắt như hoa đào khẽ đong đưa trong gió.

“Xin chào, anh là Diệc Tuấn Nam, bác sĩ Tô ủy thác cho tôi ra tiếp đón anh ạ! Xin mời đi lối này.”

Nhưng ngay lúc đó Văn Tư Nhã liếc mắt sang phải vô tình nhìn thấy Diệc Tâm đứng bên cạnh Diệc Tuấn Nam, ánh mắt cô ta chợt tối sầm đi, cô ta cau mày hỏi.

“Xin lỗi, còn đây là….người đi chung với anh hay sao?”

“Đúng vậy, đây là Diệc Tâm, cháu gái tôi. Xin mời cô đi trước dẫn đường!”

Văn Tư Nhã thu lại ánh mắt hiếu kỳ của mình, gật đầu khẽ.

“Vâng, chúng ta đi thôi, bác sĩ Tô đang chờ ở văn phòng ạ!”

Những nhân viên của bệnh viện đi lướt qua hành lang đều gật đầu chào Văn Tư Nhã 1 cách lễ phép, có vẻ như địa vị của cô ta ở bệnh viện này không hề nhỏ. Nhưng xem cái cách cô ta nhìn mình chăm chăm Diệc Tâm chợt có cảm giác bất an, kiểu nhìn không hề thiện cảm này cô chưa phải là chưa từng thấy qua. Công việc này có vẻ không suôn sẻ như cô nghĩ rồi, nhưng cô sẽ cố gắng hết mức để không làm ảnh hưởng đến chú Tuấn Nam.

“Xin mời vào, là phòng này!”, Văn Tư Nhã cúi người mở cửa sau đó gật đầu rời khỏi. Trước khi quay đi cô ta còn đưa mắt nhìn Diệc Tâm 1 cái.

Diệc Tuấn Nam đi vào trong phòng trước, anh cười hồ hởi khi nhìn thấy Tô Hiểu Đông.

“Chào cậu, lâu quá rồi mới gặp lại!”

“Chà, nhìn cậu cũng thay đổi quá nhiều rồi! Mau đến đây ngồi đi.”, Tô Hiểu Đông rời khỏi ghế đi đến bắt tay Diệc Tuấn Nam.

“Còn đây là cháu gái cậu sao?”, Hiểu Đông nhìn sang Diệc Tâm.

“Chào bác sĩ ạ!”

“Đừng khách sáo, người quen cả mà!”

Diệc Tuấn Nam xem ra chẳng ngại ngần gì mà đi thẳng vào vấn đề chính. Anh vừa ngồi xuống ghế đã nói ngay.

“Diệc Tâm tốt nghiệp đại học chuyên ngành điều dưỡng, đã từng làm việc ở bệnh viện Nhân Tâm số 2 một thời gian rồi, hiện nay muốn trau dồi thêm nghiệp vụ. Có thể đến bệnh viện của cậu học hỏi không?”

Tô Hiểu Đông gật đầu cương quyết.

“Có gì mà không thể chứ, Diệc Tâm cứ đến đây làm càng sớm càng tốt, ngay ngày mai có thể đến làm việc luôn được không? Văn Tư Nhã sẽ giúp cô chuẩn bị hồ sơ!”

“Nhanh như vậy ạ?”, Diệc Tâm còn tưởng bác sĩ Tô sẽ làm 1 buổi phỏng vấn tỉ mỉ cặn kẽ rồi mới quyết định. Dù sao bác sĩ cũng là 1 người nổi tiếng trong giới y khoa thành phố, sao có thể tùy tiện nhận người như thế chứ. Nhưng ngay sau đó cô liền biết lý do là gì!

“Thế thì quá tốt rồi, tôi biết cậu là người có thể tin cậy được mà!”, Diệc Tuấn Nam tươi cười vỗ vỗ vai bạn.

“Chuyện nhỏ thôi mà, chẳng phải bọn mình là bạn thân sao, huống chi trước giờ cậu cũng thay mình ra mặt không ít chuyện!”

Giọng điệu mờ ám của Tô Hiểu Đông khiến cho Diệc Tâm có chút bất ngờ, hóa ra “thần y” của Trữ Châu cũng có nhiều chuyện không thể trực tiếp ra tay hay sao! Chẳng phải là quá chấn động à.

Nhìn thấy gương mặt có vẻ hốt hoảng của Diệc Tâm cả Tô Hiểu Đông và Diệc Tuấn Nam đều bật cười, họ đoán cô đang nghĩ lung tung mất rồi.

“Không phải là chuyện gì phạm pháp đâu, chẳng qua là cậu ta thường xuyên làm việc ở nước ngoài nên tôi liền tranh thủ nhờ vả mua 1 ít thuốc quý hiếm về đấy mà!”, Tô Hiểu Đông chỉ chỉ tay vào Diệc Tuấn Nam phân bua.

“Tôi không dám có ý nghĩ linh tinh gì đâu ạ!”, Diệc Tâm bị nói trúng tim đen liền đỏ mặt tía tai chống chế. Cô bối rối cầm tách trà lên uống 1 ngụm.

“Đúng vậy, quan hệ giữa bọn chú là lợi dụng lẫn nhau thôi, nên cháu đến đây làm cứ tự do tung hoành, đừng sợ sệt gì cả. Có ai dám đụng đến cháu chú liền trực tiếp ra mặt dạy dỗ hắn 1 trận!”, Diệc Tuấn Nam làm động tác chém tay vào không khí.

Tô Hiểu Đông bị hành động khoa trương của Diệc Tuấn Nam làm cho buồn cười, anh ta nói chêm vào.

“Chẳng ai dám động đến cháu gái vàng ngọc của cậu đâu mà! Mình đứng ra đảm bảo đấy!”

Cộc. cộc

Có tiếng gõ cửa vang lên khiến cắt ngang câu chuyện của cả 3, Tô Hiểu Đông cất đi thái độ thoải mái ban đầu, anh nghiêm giọng.

“Ai đấy, vào đi!”

“Là tôi, Văn Tư Nhã đây! Có văn kiện cần bác sĩ Tô ký!”