Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ

Chương 59: Ghen tuông âm thầm



Phòng ăn trang nhã, dụng cụ ăn bằng bạc tinh xảo, bữa tối mang phong cách quý tộc thượng lưu của gia đình nhà Falco đã được chuẩn bị xong xuôi. Món chính ngày hôm nay là món thịt bò nấu lò phục vụ cùng các loại rau địa phương của thành phố Atlantic. Đây là món phổ biến nhất trong các buổi họp mặt gia đình ở thành phố này, cũng là món yêu thích của Alex. Cô nhìn món thịt được nấu đậm đà toả hương mời gọi đầy quyến rũ trước mặt nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác ngon miệng. Nhai thịt mà có cảm giác như nhai cao su.

- Alex, sao vậy cháu yêu? Không hợp khẩu vị à? Kỳ lạ, hôm nay ta đã dặn đầu bếp làm mấy món nổi tiếng của thành phố Atlantic. - Bà Charisse thấy thái độ của Alex không mấy hứng thú với việc ăn uống thì quan tâm hỏi.

Alex gượng cười đáp:

- Không có. Rất ngon. Rất hợp khẩu vị của cháu.

Bà Charisse nhíu mày, tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm:

- Vậy tại sao cháu ăn uống có vẻ khổ sở như thế?

Alex thiết nghĩ câu hỏi này bà Charisse đừng nên hỏi cô mà nên đi hỏi cháu bà, chính xác đứa cháu thứ hai tên Elio đang ngồi bên cạnh cô thì mới đúng người đúng vấn đề. Dù là trong bữa ăn nhưng hắn lại không tập trung ăn mà cũng không để cô tập trung ăn khi cứ liên tục nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ánh mắt hắn giám sát từng cử chỉ, biểu hiện trên mặt cô cứ như cảnh sát và tội phạm trong lúc thẩm vấn vậy. Thử hỏi có ai nuốt được khi cứ bị người khác nhìn gắt gao như vậy.

Tình trạng của Alex hiện tại có thể dùng mấy chữ “toàn thân ngứa ngáy” để miêu tả. Nếu lúc này chỉ có hai người với nhau, Alex nhất định sẽ bắt hắn mở mồm nói chuyện tử tế chứ đừng có im lặng rồi dùng cái ánh mắt moi móc, săm soi đó. Nhưng bây giờ lại có thêm Matteo và bà charisse trên bàn nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn nói:

- À, chắc là do cháu cảm thấy có chút nhạt miệng. - Alex vừa nói vừa vươn tay về lọ muối nhỏ trên bàn.*

Đúng lúc này cũng có một bàn tay to lớn khác vươn tới sau Alex một nhịp, chuẩn xác nắm gọn lấy bàn tay của Alex. Alex nhẹ giật mình nhìn lên và nhận ra là bàn tay của Matteo. Khoảnh khắc thấy ánh mắt của Matteo nhìn trực diện vào mắt mình, cô sững người trong một chốc trước khi bị một cơn ớn lạnh chẳng biết ở đâu quét ngang qua, khiến cô rút phắt tay lại. Tuy nhiên cô lại cảm thấy hành động của mình có phần thô lỗ như đang ghê tởm Matteo nên có phần bối rối xoa xoa tay, lúng túng nói:

- Xin lỗi, Làm nghề vệ sĩ lâu năm nên tôi dễ phản ứng mạnh khi bị giật mình. Anh, anh dùng trước đi. - Alex có phần cẩn thận nhìn vào mắt của Matteo lần nữa. Nhưng cái loại cảm giác ban nãy khi anh ta nhìn cô đã không còn nữa. Thứ ánh mắt mạnh mẽ, thẳm sâu như mắt của loài săn mồi đã biến mất, chỉ còn lại đôi con ngươi với chất màu xanh trong vắt như bầu trời mùa hạ của Atlantic, luôn ẩn hiện một nét cười nhẹ, tạo thiện cảm cho người nhìn.

Hiện tại thì chủ nhân của đôi mắt đó cũng có chút bối rối, mất tự nhiên như Alex:

- Không, không sao đâu, anh dùng sau cũng được. Em cứ dùng trước đi..

- Không, anh cứ dùng trước đi. - Alex ái ngại nói. có lẽ cô nhìn nhầm nên phản ứng thái quá, gây hoảng loạn cho anh ta rồi.

- Không, em cứ dùng đi. - Matteo vẫn đùn đẩy.

KENG!

Chiếc dao bạc trên tay của Elio nặng nề rơi xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai, thô lỗ cắt đứt tạm thời sự nghiệp đùn đẩy quyền sử dụng lọ muối của Alex và Matteo. Và Alex thề lần này mình không nhìn nhầm. Đôi mắt màu xám trong của Elio nhìn sang cô rõ ràng đang âm ỉ bực tức. Nhưng khi mắt cô chạm mắt hắn thì hắn lại quay ngoắt đi, im lặng, mặt nghiêm nhận một chiếc dao khác được Giovanni nhanh chóng đưa đến.

 Giờ này, Alex chẳng hơi đâu quan tâm đến việc ai dùng lọ muối trước nữa. Alex chộp lấy lọ muối, rắc vài cái cho có rồi quẳng lẹ cho Matteo, tiếp tục quay về với đĩa thịt của mình. Nhưng vẫn không kìm được len lén liếc nhìn Elio.

Nét mặt đanh cứng, tuy không có biểu cảm nào nhưng không khí toát ra vô cùng oi bức.

Rõ ràng không phải là cô nghĩ nhiều mà Elio quả thật đang giận cô. Dù hắn không náo loạn với cô như mọi ngày nhưng tâm trạng khó chịu, giận dỗi của hắn hệt như một hòn than nằm dưới một lớp tro mỏng trong bếp lò. Dù không thấy lửa nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng độ nóng của nó.

Lẽ nào còn giận chuyện hôm qua mình đá vào chân hắn? Không đúng, Rõ ràng sáng nay lúc thức dậy còn rất tươi tỉnh mà.

Alex lăn qua trở lại mấy lần vẫn không thể tìm ra được một giả thuyết hợp lý cho việc tại sao Elio lại cáu giận với mình.

- Alex, Alex, Dù ta biết cháu trai của ta rất đẹp trai nhưng cháu đừng có mãi ngắm nó mà ăn không khí như vậy. - Bà Charisse trêu chọc trong bất lực.

Alex bấy giờ mới nhận ra mình đã và đang đưa lên miệng cái nĩa trống không mấy lần y hệt một diễn viên kịch câm diễn cảnh ăn. Alex lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, dùng nắm tay che miệng, hắng giọng che đi sự xấu hổ của mình. Như để giải cứu Alex khỏi ngượng ngùng, Matteo kéo sự chú ý của mọi người về phía mình:

- À, cháu có việc muốn thông báo. Vì vấn đề công việc nên cháu sẽ rời khỏi biệt thự vào ngày mai. Và khi xong việc thì cháu sẽ rời khỏi Atlantic luôn.

Bà Charisse ngạc nhiên:

- Sao lại đột ngột như thế. Đến giờ này mới thông báo. Cháu không để chúng ta mở tiệc chia tay à?

- Cháu xong việc sẽ về Ý mà, đâu cần phải rườm rà như vậy- Matteo cười đáp.

Bà Charisse đành thở dài chịu thua:

- Thật là đám trẻ nhà này cứ như cơn gió, thoáng đến thoáng đi. Mà Sao Elio không có chút bất ngờ nào vậy?Lẽ nào cháu đã biết rồi?

Elio gật đầu đáp:

- Sáng nay anh ấy cũng đã nói với cháu rồi.

Bà Charisse không hài lòng:

- Thế sao cháu không nói với ta?

- Cháu quên mất. - Elio đáp gọn. Nhưng thay vì ái ngại thì hắn lại trông có vẻ mệt mỏi.

Alex sau một hồi trầm tư nghe mọi người nói thì hỏi:

- Mà Matteo, công việc ở Atlantic của anh là gì vậy? Chưa nghe anh nói đến bao giờ.

- À… - Matteo khựng lại một giây như chừng đang suy nghĩ rồi nói tiếp. - Là phòng triển lãm của anh chuẩn bị nhập hàng loạt các tác phẩm nghệ thuật để chuẩn bị cho buổi triển lãm chung của giới nghệ thuật gia.

Ban đầu, Alex vốn chỉ muốn kiếm chuyển sự chú ý của mọi người khỏi hành động ngớ ngẩn của cô nhưng công việc của Matteo đột nhiên thu hút sự chú ý nơi cô. Không biết có phải cô bị ảnh hưởng bởi phương hướng điều tra của buổi đấu giá Another World là một buổi đấu giá các món đồ nghệ thuật thần thoại không.

- Ồ, nghe có vẻ rất hoành tráng. Đó là buổi triển lãm nào vậy? Tôi có thể đến đó xem thử không. - Alex tỏ vẻ hứng khởi hỏi. Đôi mắt cười không bỏ sót bất kỳ biến động nào trên mặt Matteo dù là giao động nhỏ nhất.

Matteo còn chưa kịp trả lời thì Elio đã giật phần về mình, giọng điệu cực kỳ quá quắt khó nghe:

- Cô không hề có chút kiến thức về nghệ thuật thì đến đó để làm gì? Xem hiểu được giá trị của những tác phẩm đó sao? Đừng có học đòi.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng ăn đều lập tức nín thở ngó sang Alex, chờ đợi phản ứng của cô. Và đương nhiên Alex không hề có ý định làm mọi người thất vọng. Dù không hiểu Elio tại sao lại khó chịu với mình nhưng cô còn lâu mới nhịn cái thái độ lồi lõm vô lý như vậy. Cô đặt dụng cụ ăn trên tay xuống, xoay hẳn người qua nhìn Elio, ánh mắt khiêu khích độp lại:

- Tôi hiểu được hay không thì liên quan gì đến anh. Anh cũng chắc gì đã xem hiểu đâu mà lên giọng với tôi. Tôi vẫn thích đi xem đó thì sao? Không hiểu thì không phải vẫn có một chuyên gia lĩnh vực nghệ thuật Matteo bên cạnh sao?

Elio càng thêm tức giận, trợn mắt đanh giọng:

- Anh ấy bận trăm công nghìn việc, cô còn tới đó quấn lấy anh ấy không phải là phá rối sao?

- Có phá rối hay không cũng phải do Matteo nói, có liên quan gì tới anh đâu!

Mắt thấy Elio và Alex đều không ai nhịn ai, đồng loạt xù lông cổ, nhe răng, chuẩn bị lao vào một cuộc khẩu chiến gay gắt, Matteo vội vàng lên tiếng giảng hòa:

- Được rồi, được rồi mà. Hai đứa bình tĩnh chút. Alex thích đến thì cứ đến. Xem không hiểu mà không muốn làm phiền anh thì cứ dắt Elio theo làm thuyết trình viên cũng được mà. Elio cũng là nghệ thuật gia mà.

Alex hừ nhạt, đâm chọc:

- Anh cứ đùa, nếu ăn chơi trác táng cũng được xem là nghệ thuật thì anh ta chắc cũng được xem là nghệ sĩ đó. Nghệ thuật gia ít nhất cũng phải nhìn điềm đạm, lãng mạn như anh Matteo. - Alex cố tình đổ thêm dầu vào lửa. Dù không hiểu vì lí do gì, nhưng cô lờ mờ cảm thấy Elio trở nên nhạy cảm hơn khi cô tiếp xúc với Matteo nên đoán rằng hẳn anh ta đang ghen tị nên cố tình lôi Matteo ra chọc tức.

Matteo kinh ngạc tới câm lặng trước miệng lưỡi thâm độc của vợ chồng nhà này. Lúc cần sát thương nhau là đâm thẳng tay không chút lưu tình. Còn không cần chờ một mồi lửa bên ngoài châm vào, hai người đã tự cháy hết mình.

Bà Charisse nhìn hai đứa cháu nhỏ của mình trừng mắt nhìn nhau y hệt hai con gà chọi trên chiếu bạc chứ không phải vợ chồng trên bàn ăn, có chút bất lực mà bóp trán thở hắt ra. Bà lấy muỗng gõ nhẹ vài tiếng vào miệng ly thay chuông đình chiến, khuyên nhủ:

- Nào hai đứa nhỏ kia, Đừng quên vẫn còn người già ngồi trước mặt hai đứa đó. Bộ trước khi tới đây ăn tối hai đứa đã cãi nhau à? Vợ chồng có khúc mắc gì từ từ nói chuyện được không? Đừng công kích cá nhân như thế dễ gây rạn nứt tình cảm.

Lời của bà Charisse khiến tay cầm nĩa của Elio khẽ run lên một cái. Mắt hắn đột nhiên mở to như vỡ ra điều gì đó. Lần này Elio không hề che giấu sự tức giận của mình dưới vẻ bình tĩnh vờ vịt nữa. Hắn đặt cạch nĩa xuống bàn rồi chộp lấy cổ tay của Alex trước sự kinh sợ của mọi người. Hắn cố gắng để giọng mình vẫn ổn định, không run lên vì giận dữ:

- Cháu và Alex cần nói chuyện một chút, Mọi người cứ tiếp tục ăn đi.

Elio đẩy mạnh ghế ra sau. Chân ghế cạ vào mặt sàn phát ra tiếng két ê người. Hắn đứng phắt dậy, đồng thời kéo mạnh tay Alex, buộc cô phải loạng choạng đứng dậy. Mắt cũng không thèm liếc nhìn, lôi đi phăng phăng ra khỏi phòng ăn trước vẻ sửng sốt đến ngỡ ngàng của bà Charisse và Matteo. Đến khi bóng dáng của hai người khuất hẳn thì bà Charisse mới thở hắt ra một hơi bất lực cảm thán:

- Ta hi vọng Elio vẫn nhớ vợ của nó là vệ sĩ chuyên nghiệp. Với cái tính khí ngang ngược của thằng bé, dễ bị Alex bẻ xương cho bác sĩ nắn lại quá.

Bà Charisse bày tỏ lo lắng cho đứa cháu trai thứ hai của mình vậy thôi chứ sau đó lại tiếp tục thong thả dùng bữa ăn của mình. Nhưng Matteo lại không được điềm tĩnh như bà. Sau một hồi nhấp nhổm không yên trên ghế, anh ta lo lắng đứng dậy nói:

- Cháu đi xem thử hai đứa thế nào.

Nói xong Matteo cũng gấp gáp rời khỏi bàn chạy theo hướng Elio và Alex rời đi.

Bà Charisse nhìn bàn ăn trống trơn, lại thở dài nói:

- Đúng là tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết. Giovanni, ông cũng ngồi ăn cùng ta đi. Ông có muốn cược với ta xem liệu Alex có đánh Elio không?

Giovanni không hề khách sáo, sau khi rót thêm rượu vang cho bà Charisse thì ngồi xuống phía bên tay phải bà, nói:

- Bà chủ, với cương vị là quản gia riêng chăm cậu chủ từ nhỏ, Tôi không mong thấy cảnh đó đâu.

Bà Charisse cười ha hả nói:

- Thế ông cược nó không bị đánh đi. Ta cược nó bị đánh bầm mình cho

Giovanni nhất thời không biết nên đáp lời thế nào cho tình bà cháu ấm lạnh thế này.

- không ạ, tôi cũng muốn cược cậu chủ bị đánh bầm mình. - Giovanni nói thật lòng mình.