Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ

Chương 87: Gió đổi chiều



Ở sở cảnh sát, trong phòng quan sát, Elio nhíu mày còn Alex thì mắt tròn mắt dẹt nhìn Matteo trong phòng thẩm vấn qua lớp kính một chiều màu đen. Alex khều tay Lucas thì thầm hỏi chuyện:

- Chúng ta bàn nhau bắt khẩn cấp tên trợ lý mà. Sao hai anh lại vớt được Matteo về đây vậy?

Lucas ghé tai Alex, úp mở nói:

- Có một tin vui một tin buồn, cô muốn nghe tin nào trước?

Alex nhướng mày, nhanh gọn đáp:

- Tin buồn.

- Trợ lý bỏ việc, trốn đi rồi!

Alex nhường như không mấy ngạc nhiên trước tin này giống như đã có chuẩn bị từ trước nên nhanh chóng hỏi tiếp:

- Tin vui?

- Matteo chủ động đến cho lời khai, hỗ trợ điều tra.

Lần này Alex rút cuộc cũng đã kinh ngạc theo ý Lucas:

- Anh ta chủ động hỗ trợ điều tra?

Lucas gật đầu, cười nhạt nói:

- Đúng vậy. Theo lý mà nói thì em trai bị trợ lý hãm hại. Anh ta là anh trai thì không thể bàng quang đứng nhìn được đúng không?

Alex ngay lập tức hiểu ý của Lucas muốn ám chỉ điều gì. Ngay thời khắc này cô nhận ra một chuyện. Nếu cô từ bỏ suy nghĩ Matteo là chủ mưu thì không có gì để nói nhưng nếu cô nhất quyết bám theo Matteo thì cô sẽ vô cùng khó khăn để tóm được cái đuôi của con cáo già này.

Bên trong phòng thẩm tra, Matteo cũng đang mang bộ mặt rất thành khẩn, biết gì nói đó cho thanh tra chịu trách nhiệm vụ án. Theo lời của anh ta, trợ lý từ hôm tổ chức buổi đấu giá đã không thấy mặt nữa. Cũng không liên lạc được.

Thanh tra hỏi mở thêm:

- Vậy lần cuối cùng anh gặp anh ta là ở buổi đấu giá.

Matteo gật đầu:

- Đúng vậy. Trước đó tôi có việc riêng nên giao buổi đấu giá lại cho cậu ta.

Thanh tra nhíu mày, bày tỏ nghi vấn:

- Anh giao một buổi đấu giá quan trọng cho một trợ lý mà không xuất hiện à?

Matteo rất bình tĩnh đáp:

- Cậu ấy rất có năng lực. Thật sự không nói quá khi anh ấy như cánh tay phải của tôi. Tôi vốn là nghệ sĩ, lo việc chuyên môn là chủ yếu, điều hành sẽ dựa vào cậu ấy phần nhiều. Hơn nữa tôi cũng có nghe Elio sẽ tới…- đột nhiên Matteo im bặt, trên mặt có chút hốt hoảng như nhỡ lời.

Biểu hiện này của hắn khiến thanh tra chú ý, gặng hỏi:

- Elio là em trai của anh phải không? Ý anh là cậu ta có thể là người cuối cùng tiếp xúc với trợ lý của anh.

Matteo bối rối lưỡng lự gật đầu.

Alex quay sang nhìn Elio, Elio lập tức giật mình đánh rớt vẻ trầm ngâm, nhảy dựng lên thanh minh:

- Tôi không có giết anh ta!

Không hiểu sao Alex lại thấy buồn cười, vội "ừm" một tiếng tin tưởng trấn an Elio.

Mấy người đứng bên cạnh không khỏi âm thầm ngó Alex bằng cặp mắt phán xét. Từ bao giờ con sói đói của đội ba lại trở nên tin người như thế.

Nhưng có lẽ viên thanh tra lại không nghĩ như Alex. Bên trong phòng thẩm vấn, thanh tra làm như vô tình liếc ngang qua phòng quan sát. Alex lập tức có dự cảm sắp có rắc rối tìm tới mình rồi.

Matteo dường như cũng đọc được nghi ngờ trên mặt thanh tra nên vội vàng giải thích, dường như đang cố gắng vớt vát sự trong sạch cho Elio:

- Nhưng rõ ràng bên cảnh sát có nói là trợ lý đã xuất hiện ở buổi đấu giá và cậu ta còn cố tình ôm chiếc nhẫn bỏ trốn.Cậu ta còn lên kế hoạch giết Elio thì có thể đã nghe ai đó sai khiến. Xong việc nên mới lo chạy trốn.

Nhưng nhìn vào biểu hiện hờ hững trên mặt thanh tra thì có lẽ nó chẳng ích gì rồi.

Elio có lẽ cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn nên lo lắng nhìn Alex. Alex nhìn lại hắn với ánh mắt tĩnh lặng như nước. Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chủ động nắm lấy tay hắn, bình thản nhấc nhẹ khóe môi như đang thầm nói với hắn tất cả đều sẽ ổn, đừng lo lắng.

Thanh tra tiếp tục công việc của mình. Ông ấy đặt lên bàn một chiếc đồng hồ được đựng trong túi bóng bảo quản chứng cứ của cảnh sát, đẩy đến trước mặt của Matteo, nói:

- Cậu nhận ra cái này chứ?

Matteo nhíu mày nhìn kỹ chiếc đồng hồ rồi gật đầu đáp:

- Biết, đây là đôi đồng hồ tôi tặng cho em trai và em dâu của tôi. Cái này là dành cho nữ.

Thanh tra thu lại chứng cứ, nói:

- Chúng tôi phát hiện trong này có máy theo dõi và nghe lén. Đây là do anh đặt vào đúng không?

Matteo kinh ngạc tột độ lắc đầu:

- Tôi không hề biết đến việc đó… - Hắn ngừng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó. - Cái này là tôi nhờ trợ lý đi lấy về. Có thể là bị anh ta giở trò trước khi giao đến cho tôi.

- Anh chắc chắn rằng mình không biết gì về cái này.

Matteo quả quyết:

- Đương nhiên rồi. Tôi không có mục đích gì để làm việc này.

- Sao lại không, nếu như em trai của anh chết, thì anh sẽ trở thành người thừa kế chính thống. Động cơ rất lớn đó chứ. - Thanh tra đánh một cú hiểm hóc.

Matteo cau mày, ngay lập tức biểu hiện ra mặt sự tức giận của mình:

- Nếu tôi muốn vị trí thừa kế, tôi có thể ra tay từ sớm. Tại sao phải đợi đến lúc này để ra tay chứ. Hơn nữa ai cũng biết tôi đã rẽ hướng kinh doanh một lĩnh vực khác không còn liên quan đến việc thừa kế nữa. Mấy người đừng cho rằng cứ trong gia đình tài phiệt thì anh em nhất định sẽ phải tranh giành tài sản. Tình cảm của hai anh em tôi rất tốt. Anh có thể dò la xung quanh bạn bè hay người thân của chúng tôi.

Thanh tra nhìn chằm chằm vào cái vẻ ngay thẳng, cương trực của Matteo một lúc để đánh giá hắn. Cuối cùng thanh tra cũng chẳng còn cách nào khác kết thúc buổi thẩm vấn và cho Matteo ra về kèm theo lời dặn hắn tạm thời cần ở lại Atlantic để phối hợp điều tra, đồng thời có nhớ ra được chuyện gì khác thì báo lại. Matteo vẫn chưa hết bực tức, không nói không rằng đứng lên, đi khỏi phòng thẩm vấn sau khi đóng sập cửa lại.

Alex cũng nắm tay Elio rời khỏi phòng quan sát, đi đến một góc hành lang, nghiêm túc yêu cầu:

- Kể lại toàn bộ cho tôi nghe sự việc hôm đó từ khi anh lấy chiếc nhẫn từ tay trợ lý. Không được sót một chi tiết nào. Nhanh lên!

Elio hiểu rõ nguyên do cho hành động này của Alex, không dám chậm trễ, đem toàn bộ sự việc ngày hôm đó nói ra cho Alex biết. Sau khi đe dọa lấy lại chiếc nhẫn thì hắn đã để cho quản lý rời đi rồi mới đến tìm cô. Hắn khẩn khiết nhìn Alex nói:

- Cô phải tin tôi. Tôi hoàn toàn không làm gì hại đến anh ta.

Alex chưa kịp đáp lại Elio, thì thanh tra đã lên tiếng từ xa chen ngang:

- Cậu Elio. Có đúng cậu là người cuối cùng gặp trợ lý trước khi cậu ta biến mất không?

Alex bình tĩnh đáp:

- Quả thật tôi có gặp anh ta ở buổi đấu giá, nhưng tôi không chắc mình có phải là người cuối cùng gặp anh ta hay không.

Thanh tra nhìn “Alex” đang đứng bên cạnh với vẻ lo lắng, giảm bớt thái độ cứng rắn của mình xuống, nói:

- Để phối hợp điều tra, Chúng tôi buộc phải thẩm vấn cậu trong vòng hai mươi bốn giờ. Mong cậu hợp tác.

Alex là người trong ngành, đương nhiên không phản đối, ngoan ngoãn đi theo thanh tra. Elio lo lắng chộp tay của Alex níu lại, bị thanh tra nhắc nhở:

- Alex, đây là điều bắt buộc.

Alex gật nhẹ đầu với Elio, cuối cùng hắn cũng phải chấp nhận buông ra. Thanh tra còn nhắc nhở thêm:

- Trong vụ này, Cô cũng rút lui đi. Không được tham gia vào điều tra nữa. - Nói xong liền dẫn “Elio” đi thẳng.

Elio vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bằng ánh mắt bất an cho tới khi bóng của hai người kia biến mất sau phòng thẩm vấn. Hít một hơi sâu, hắn rút điện thoại ra gọi điện cho Giovanni:

- Vâng thưa cậu chủ? - Bên kia không chậm trễ một giây liền bắt máy.

- Tôi là Alex. Elio bị bên cảnh sát bắt thẩm vấn điều tra trong 24 tiếng rồi.

- Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với luật sư giỏi nhất đến sở cảnh sát thưa cô chủ.

- Được, bên cạnh đó Elio nhờ tôi nhắn với ông, Liên hệ với thế giới ngầm của Ý, tìm một người. Thời hạn hai mươi bốn giờ, còn sống. Nếu đã chết thì mang xác và tìm kẻ đã giết hắn đến trước mặt tôi.

- Đã rõ thưa cô. Cậu chủ có nhắn lại cái giá không?

Ánh mắt cửa Elio trở nên cương quyết, sắc lạnh:

- Có. Một nửa tài sản cho kẻ nào tìm ra hắn trước hai mươi bốn giờ.