Vong Ẩn - Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 12



Tôi không cách nào khẳng định Hứa Đà phân tích tình hình có nhanh giống tôi không, mặc dù nói như vậy có chút tâng bốc bản thân…Đương nhiên Hứa Đà cũng không phải loại người chỉ biết lỗ mãng.

Kinh nghiệm chiến đấu của anh ấy chắc chắn phong phú hơn tôi. Nếu như anh ấy nhận định tình huống này "ngay cả phân tích cũng không cần", thì rõ ràng là đã biết cách phá giải tình thế.

Quý Vũ Dịch nhìn như tên côn đồ choai choai, nhưng sức chiến đấu hơn hẳn bọn choai choai. Cho dù không còn con mắt phải, hắn vẫn nhanh chóng chiều chỉnh tư thế, thu lại con dao trong tay, rút lấy một cây giá truyền dịch bên cạnh làm vũ khí kéo dài khoảng cách hai bên.

Giường bệnh của của tôi cũng bị Đổng Tuyền Minh kéo ra xa, tránh khỏi trung tâm trận chiến. Hứa Đà đứng bên đó liếc mắt qua, Đổng Tuyền Mình cười cười giải thích: "Cậu cũng không muốn cậu ấy bị tai vạ đúng không?"

Còn chưa dứt lời, Quý Vũ Dịch gầm lên xông về phía Hứa Đà, giá kim loại quét qua giường đẩy với khung kim loại gần đó phát ra âm thanh chói tai.



"Lùi đến đây chắc an toàn rồi." Đổng Tuyền Mình đem tôi kéo đến sau quầy y tá, thở phào một hơi, "Xin lỗi nha, tiểu Vũ từ nhỏ đã như vậy….nhưng mà kỳ thực là một đứa bé tốt bụng…"

"Chuyện tôi quan tâm hơn là anh có thuốc giải độc thật không?"

"Hả? Cậu nghi ngờ tôi nói dối sao?"

Hiện thực so với tiểu thuyết võ hiệp vẫn có khác biệt nhất định. Không phải các loại độc đều có thuốc giải, cứ cho là hắn ta có những loại hóa dược có thể giải trừ độc, thì cũng khó mà cứu được hết tất cả những người này.

"Nói cho tôi anh đã dùng loại độc gì? Hô hấp, nhịp tim, mạch tượng đều bị ức chế, tạm thời bỏ qua các chất như Aconitine, anh đã dùng loại thuốc Cyanide? Tiêm? Uống? Hít phải? Tôi đoán mò là Calcium Cyanide nồng độ thấp. Vậy thuốc giải của anh sẽ là……"

"Amyl Nitrite"

"Uhm, dùng cách hít để đầu độc và giải độc. Nãy tôi còn vừa nghĩ nếu dùng cách tiêm thuốc giải thì không đủ thời gian."

Ý cười trên mặt anh ta vẫn bất động. Phía bên kia, con dao trong tay Hứa Đà bị cây sắt hất văng rơi xuống bên chân Đổng Tuyền Minh. Dù dao bị đánh văng Hứa Đà không hề do dự, nhặt ngay cái giá truyền dịch lúc nãy làm vũ khí.



" — Em trai anh đánh giỏi lắm à? Sao anh lại có tự tin hắn đánh thắng Hứa Đà?"

"Tôi rất tin tưởng tiểu Vũ. Cậu là con một phải không? Cho nên không mới không hiểu rõ kiểu này…nhưng mà, tiểu Vũ với tôi vẫn là anh em cùng cha khác mẹ."



Bọn họ chung một người cha, mẹ của Đổng Tuyền Minh không chịu nổi gã đàn ông không ngừng ẩu đả và nghiện ngập, đã mang đứa trẻ rời khỏi gã.

Nhiều năm sau, lúc Đổng Tuyền Minh đang học đại học thì nhận được tin nhắn lạ. Người gửi là Quý Vũ Dịch, nội dung rất đơn giản thô bạo — "Tôi tính là em trai anh, trong nhà hết tiền, cần vay tiền."



"Rất kỳ quái đúng không? Rõ ràng ba mẹ đã ly hôn rất lâu không hề liên lạc, vậy mà lúc nhận được tin nhắn của tiểu Vũ, tôi vẫn muốn đi xem bọn họ một chút."

Anh ta nhặt con dao lên, lưỡi dao như gương phản chiếu khuôn mặt văn nhã của anh ta, "Sau khi ba tôi tái hôn không lâu, thê tử liền mang thai sinh ra tiểu Vũ. Tái hôn xong ông ấy vẫn không thay đổi được thói quen xấu……lúc tôi đi gặp tiểu Vũ, thằng nhóc đã bị đánh rất thảm."

"......Chuyện nhạt nhẽo."

"Hahaha….ừ, bộ phim gia đình nhạt nhẽo. Mẹ của tiểu Vũ bị đánh xuất huyết não, cần tiền điều trị. Ông già ngày nào cũng chỉ uống rượu rồi đánh người, hoàn toàn không trông chờ vào được. Tiểu Vũ chơi quyền anh kiếm được ít tiền, đã bỏ học rồi."

Qua một thời gian ngắn, bởi vị bệnh tình nặng hơn nên mẹ của Quý Vũ Dịch qua đời. Đổng Tuyền Minh kể chuyện này với mẹ anh ta, bà nói có thể mang đứa trẻ này về sống cùng.

Cuộc sống mới dường như đã bắt đầu — Quý Vũ Dịch thoát khỏi người cha nghiện rượu cuồng bạo lực, trở thành người nhà Đổng Tuyền Minh, có người mẹ ôn nhu và anh trai chiếu cố, hắn ta thậm chí có thể tiếp tục đi học lại…

"Nhưng mà mọi chuyện lại không theo hướng như vậy."

Dao của Hứa Đà bị đánh bay, liền nhặt giá truyền dịch lúc nãy làm vũ khí.



'Bụp' một tiếng, giá truyền dịch trong tay Hứa Đà quật mạnh vào cánh tay Quý Vũ Dịch. Thằng nhóc ăn cú này đánh ngã lăn ra đất, cánh tay bị bẻ quặt thành hình thù kỳ dị.

"Em trai anh sắp thua rồi."

Đổng Tuyền Minh lắc đầu: "Không đâu."

— Hứa Đà đi về phía Quý Vũ Dịch đầy thương tích. Tên này không còn mắt phải, tay trái bị gãy, nếu đổi là người bình thường thì đã mất sức chiến đấu rồi. Nhưng hắn lật người đứng dậy, cả người lao về phía Hứa Đà, anh ấy phòng bị bên tay phải của hắn, nhưng đòn công kích kinh nhiên lại từ bên trái.

Tay trái hắn nằm chặt dao găm, mũi dao đâm sâu vào vai Hứa Đà.

"Cậu có biết thanh chi nghĩa là gì không?" Đổng Tuyền Minh hỏi tôi.

"...Là nói về xương của trẻ con à?"

"Phải, con người ở thời kỳ ấu nhi, xương có tính mềm dẻo khá cao, cho nên trẻ con bị gãy xương thường lành nhanh hơn người lớn nhiều. Xương của chúng giống như cành liễu, mềm dẻo không dễ đứt gãy nên gọi là 'thanh chi'."

Tôi biết điều này là vì lúc nhỏ học thể dục đã từng bị gãy xương rồi. Khi trưởng thành, xương con người sẽ dần cứng lại, độ cứng chắc tăng lên nhưng cũng mất đi tính linh hoạt.

"Chỉ một số rất ít người….xương cốt của họ dù sau khi trưởng thành vẫn giữ được sự dẻo dai, không dễ gãy, thậm chí có thể uốn cong ở những góc độ không thể lý giải," Anh ta mãn nguyện nhìn Hứa Đà đang lui lại vài bước, máu tươi từ vết thương trên vai tuôn ra, " — thể chất của tiểu Vũ chính là kiểu đó."

Tôi nhìn chăm chăm tình trạng của Hứa Đà. Tôi biết rõ thân thể anh ấy bị thương nặng đến mức nào. Vết thương trên bụng còn chưa kịp nghỉ ngơi…nhưng Quý Vũ Dịch thì khác, hắn rõ ràng càng đánh càng hăng.



"Sau khi chuyển đến nhà tôi, mẹ tôi rất nhanh phát hiện không cách nào ứng phó với tiểu Vũ, tiểu Vũ không muốn đi học lại, mỗi ngày đều ra đường kiếm người đánh nhau, không thì cả đêm đấm bốc ở võ đài ngầm…Lúc còn nhỏ, ông già đã phát hiện ra thân thể của nó đặc biệt, cho nên hoàn toàn coi nó như bao cát."

Không phải tất cả những người từng chịu ngược đãi đều có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Sau khi bạo lực chiếm giữ cuộc sống của Quý Vũ Dịch suốt mười mấy năm, thiếu niên này đã hoàn toàn không còn đường quay lại nữa. Hắn ta đã quen với bạo lực, dù cho là người khác gây ra cho hắn hay là hắn gây ra cho người khác.

"Mẹ tôi chịu không nổi nữa, muốn đuổi tiểu Vũ đi, để em ấy quay về với ba….nhưng mà tôi…tôi muốn cứu em ấy…" Trong mặt Đổng Tuyền Minh hiện lên ánh nước, "....em ấy cũng cầu xin người khác cứu em ấy…mỗi đêm, ngày nào… tiểu Vũ cũng đều ôm lấy tôi, xin tôi cứu em ấy….rõ ràng là đứa trẻ rất ấm áp, không phải là đứa đánh người vô cớ, không đùn đẩy trách nhiệm, không tổn thương người nhà…."

"....Chỉ trong mười lăm phút hắn đã đấm anh một cái, đạp anh một cái."

"Cái này không thể tính là đánh đi?" Anh ta gượng cười chỉ chỉ bên kia, "Như thế kia mới tính."

Cũng phải, sự tương phản thật đẹp. So với cấp độ đánh giết Hứa Đà, Quý Vũ Dịch đối với anh trai có thể xem là dịu dàng như nước.



"Sao anh lại tham gia vào đám người đó? Trông anh không giống cùng chí hướng với bọn họ."

"Bởi vì đã gặp được thầy."

"Các người luôn gọi 'thầy'...đến cùng là là quần thể gì? Nếu nói là tổ chức sát thủ thì phạm vi ra tay cũng quá ngẫu nhiên rồi…."

Anh ta không đáp lại tôi, mà nhìn bên kia đang đánh giết, hơi thất thần. Phía sau đầu tôi đau khủng khiếp, vẫn không dám loạn động, nếu như thật sự bị vỡ mạch máu não trọng yếu mà còn loạn động thì coi như lấy mạng tôi luôn.

Sau đó Đổng Tuyền Minh hỏi tôi: "Cậu đã từng thủ dâm chưa?"

Tôi sững người, dù thế nào cũng không ngờ anh ta hỏi cái này.

"Mỗi người đều từng thử qua, nhân loại rất tự nhiên thích ứng với khoái cảm tình dục mang lại. Con người có thể tự thừa nhận ham muốn tình dục, ham muốn tiền tài, ham muốn ăn uống….chỉ cần là động vật, nảy sinh những ham muốn này là điều tất nhiên. Tuy nhiên con người không sẵn lòng thừa nhận ham muốn sát lục của mình. Dù cho có vô số cuộc chiến tranh, cũng không hề có người nào dám đứng ra thừa nhận, con người trời sinh có sẵn mong muốn sát lục đồng loại. Thứ thèm muốn này xuất hiện mọi lúc mọi nơi, cũng bình thường như thủ dâm vậy."

(Sát lục: giết và làm nhục)

"Nhưng hầu hết mọi người giải quyết chuyện đó trong nhà vệ sinh hoặc phòng ngủ ở nhà, chứ không phải chạy ra đường lớn hay trong bệnh viện."

"Uhm, đại bộ phận có thể chịu đựng được sự thôi thúc giết chóc, nhưng cũng có một số người không cách nào chịu nổi…cho nên Lớp L sinh ra vì những người này."

Anh ta cúi người ghé sát vào mặt nhìn thẳng vào mắt tôi, "Hứa Đà, tôi, tiểu Vũ….cậu vẫn luôn tò mò rốt cuộc chúng tôi ở cái tổ chức gì, nó tên là Lớp L, đó là nơi chứa chấp những người không cách nào tự ngăn cản được sự thôi thúc săn giết như chúng tôi. Rồi chúng tôi săn giết mục tiêu, cũng là những kẻ không kiềm chế được ham muốn săn giết."

— Dường như ngay lập tức những manh mối đứt đoạn được nối liền. Tôi đã hiểu ý nghĩa của Lớp L.

Tại sao Hứa Đà vẫn luôn săn giết những tên tội phạm hoặc những tên cực kỳ hung hãn…bởi vì, những tên đó là con mồi của bọn họ.

"...Tôi có thể hiểu như vầy không?" Chân tướng bỗng hiện rõ trong đầu tôi làm giọng tôi hơi run, "Anh không nhịn được muốn giết người nên gia nhập Lớp L, người trong đó sẽ dạy anh cách đi săn, cách làm thế nào mà không gây sự chú ý và xóa bỏ dấu vết, cách làm giả thân phận….giống như anh có được một giấy phép kỹ năng sát nhân, có thể tự do săn giết. Mà đối tượng săn giết của anh chính là những tên gia hỏa không kìm hãm được ham muốn giết chóc – những tên tội phạm có tiền án bạo lực, lưu manh, côn đồ, đào phạm, nói cách khác người bình thường là dê, mà những kẻ lạm sát kia là sư tử, nói trắng ra ý nghĩa của Lớp L chính là một đàn sư tử có mục đích đi săn một đàn sư tử khác."

Đổi lại, những con "sư tử" Lớp L không thể chung sống với "dê", họ phải thường xuyên đổi chỗ ở, cấm ràng buộc với người bình thường — Ví dụ như Hứa Đà đã ở nhà tôi quá lâu sẽ bị những con sư tử khác đuổi đi, nếu như không đuổi được anh ấy từ thợ săn sẽ biến thành kẻ bị săn.

Jackman cũng vậy, một khi đã gia nhập Lớp L có nghĩa là mang trên mình vô số vụ án treo, không ai đồng ý để bạn mang theo những vụ án treo lơ lửng rời khỏi đàn sư tử mà quay lại cuộc sống xã hội của người bình thường. Bởi vì một khi làm người khác chú ý, quá khứ có thể bị đào bới ra làm liên lụy đến những người còn lại.

Đổng Tuyền Minh gật gật đầu: "Cậu giải thích không sai."

"Quan hệ trong Lớp L là 'thầy trò'?

"Uhm, thầy có thể mang học sinh vào Lớp L, một thầy giáo có thể mang theo hai học sinh. Học sinh sau khi tốt nghiệp tự động thành thầy, có thể mang học sinh mới vào lớp mới."

"Làm thế nào để tốt nghiệp?"

" — giết thầy." Anh ta mỉm cười, "Nhân tiện, lão già bị cậu đánh bất tỉnh là thầy của tôi và tiểu Vũ đó. Nói thật mặc dù ông ta là thầy của chúng tôi, nhưng khiến người khác rất coi thường…chỉ dám lựa chọn những con mồi yếu hơn mình để xuống tay, còn đa phần chỉ dám tấn công phụ nữ…Đới Tuyết Minh, cậu không biết địa vị trong lớp của Hứa Đà sao? Cậu ta ra người nổi tiếng trong Lớp L, bởi vì có thể giết chết bất kỳ ai. Có thể giết được cường giả sẽ được tôn trọng trong Lớp L. Thầy của tôi cũng giỏi, là một kẻ chỉ dám giết phụ nữ và học sinh mới cũng giỏi, loại người này sẽ bị những người khác coi thường."

— Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Hứa Đà lại bị Quý Vũ Dịch đâm trúng, lần này đâm vào đùi anh ấy. Động tác của Hứa Đà rõ ràng đã bị chậm đi.

"Nói Hứa Đà là thần tượng của Lớp L cũng không hề khoa trương…" Anh ta kích động đến nỗi run rẩy, yên tâm nhìn phía bên kia, " Đới Tuyết Minh, có thể nếu cậu có người em trai hoặc có con cậu sẽ hiểu tâm tình của tôi. Một khi nghĩ đến tiểu Vũ sau này trở nên mạnh mẽ như Hứa Đà…chỉ cần tưởng tượng, tưởng tượng thôi….tôi đã hưng phấn đến phát điên…."

Tôi nhận ra bản thân tên này cũng là kẻ điên, lườm nguýt hắn một cái: "Tôi mỗi ngày nhìn anh ấy, cũng không phấn khích đến vậy. Nếu như có ham muốn giết chóc mới có thể gia nhập Lớp L, Quý Vũ Dịch vào được thì tôi hiểu, anh sao cũng vào? Anh muốn giết ai?"



Còn khoảng mười bảy phút nữa phát độc chết.

Hứa Đà vẫn chưa giải quyết xong Quý Vũ Dịch.

Mà tình hình càng ngày càng tệ hơn.



"Đới Tuyết Minh, dù cho kết cục hôm nay như thế nào đi chăng nữa tôi cũng mong cậu đừng hiểu lầm tôi." Anh ta cúi xuống cạnh giường tôi, "Tôi không phải loại xem mạng người như cỏ rác…tôi muốn cứu người, tôi muốn cứu người hơn bất cứ ai."

"Những người ở tòa nhà này đều đang nằm đợi anh cứu đấy."

"Chỉ cần Hứa Đà để cho tiểu Vũ tận hứng tôi sẽ lập tức cứu bọn họ."

Lập tức?

Tôi bắt được một vài manh mối — Thuốc giải độc nằm trong tay anh ta, nhưng không phải mang trên người, chắc phải được giấu đâu đó gần đây. Trong phòng bệnh có thể tìm thấy máy xông khí dung, nhưng muốn giải độc cho mấy chục người qua đường hô hấp thì thời gian vẫn rất eo hẹp.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

….Vẫn còn hai khả năng: một cái hoàn mỹ còn một cái đáng sợ.

Trường hợp hoàn mỹ là thật ra độc trong người họ không phải là chất gây chết người, chỉ là loại thuốc gây mê, qua một lúc họ sẽ tự tỉnh lại.

Còn khả năng đáng sợ hơn là….

— Ngay từ lúc đầu, Đổng Tuyền Minh đã không hề có thuốc giải.

Tình hình bên Hứa Đà không ổn, tôi nằm trên giường thử động cánh tay nhưng bị Đổng Tuyền Minh giữ lại.

"Suỵt, đừng gây thêm phiền phức, lo nghỉ ngơi đi, nếu cậu không nghỉ ngơi cho tốt, nói không chừng Hứa Đà càng tức giận hơn."

Tôi đang giả định tình huống tệ nhất — nếu như Hứa Đà thua mà Đổng Tuyền Minh vốn không có cái thứ thuốc giải chết dẫm kia thì làm sao thu dọn cái mớ hỗn độn này đây.