Vong Ẩn - Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 4



Thật ra lúc Hứa Đà không có nhà tôi sẽ lén điều tra thân phận của anh ta. 'Hứa Đà' vốn là một thân phận giả, từ đầu đến cuối chỉ là vỏ bọc. Trong túi nhựa dưới gầm giường của anh ta mấy cái thân phận giả dự phòng.

Anh ta nếu muốn giấu, hoàn toàn có thể giấu ở chỗ khó tìm hơn. Có lẽ ở chung khá lâu nên sự cảnh giác ban đầu đã mất dần đi, giống như hai sinh vật ôn hoà vô hại ở cùng nhau, mãi mãi không thể ăn thịt kẻ chung lồng.

Tôi vốn tưởng vài ngày anh ta sẽ quay lại, nào ngờ đến hai tuần sau một cái tin tức cũng không có, như bốc hơi khỏi nhân gian. Tôi thậm chí còn mạo hiểm đến kho thi thể kiểm tra, xem có cái xác chết thần bí vô thừa nhận nào không.

Bình thường tôi toàn lấy cớ “về nấu cơm cho bạn cùng phòng” để thoái thác mấy gặp mặt buổi xã giao trong đơn vị. Mấy hôm nay không về nhà nấu cơm, liền bị túm đi. Hai người tổ trưởng vừa lôi kéo tôi lên xe vừa quở trách: “Tiểu Đới cậu đúng là quá khép mình rồi, cậu chính là cái loại mà mấy tiểu cô nương thích đó, tự tin lên.”

Không biết nếu tôi nói không chỉ là mấy tiểu cô nương thấy tôi vừa mắt mà ngay cả sát thủ liên hoàn cũng thích tôi, hai vị lão thúc này có thấy kinh hỷ không.

Nhà hàng liên hoan là một quán thịt nướng Nhật ở trung tâm thành phố, mọi người đều ngồi bệt, trưởng nhóm là bạn của của Chu thúc, cứ liều chết muốn để tôi ngồi gần mấy cô gái trẻ.

— Chính là ngày này tôi biết đến Kỳ Mông Trúc.

Anh ta hiển nhiên giống tôi, cũng bị đồng nghiệp lôi kéo tới, lạc lõng giữa đám đông sôi nổi náo nhiệt, nhưng biểu tình của anh ta ôn hoà hơn tôi nhiều, theo lời anh ta thì hôm đó nhìn bộ mặt bí xị của tôi còn tưởng tôi là người phải trả tiền bữa ăn.

Kỳ thực gặp người như tiểu Kỳ tại buổi giao lưu hữu nghị rất lấy làm lạ. Anh ta ba mươi lăm tuổi, ngũ quan tuấn đĩnh, hào hoa phong nhã, tây trang chỉnh tề. Là quản lý cấp cao của công ty sản sản xuất điện máy có liên kết với chúng tôi. Tôi thấy được thái độ của phụ nữ với hai chúng tôi khác nhau, người này xuất hiện tại buổi giao lưu xem mắt liền giống như người chơi mãn cấp với thanh máu đầy vào tàn sát làng tân thủ.

Nghe nội dung bên kia nói chuyện, cha anh ta là một trong những giám đốc công ty. Kỳ Mông Trúc tốt nghiệp quản trị kinh doanh, tại hải ngoại đợi mấy năm, năm ngoái được điều về nước, lý lịch hoàn mỹ vô khuyết, có thể nói là thật đúng với cái danh phú nhị đại.

Tôi có chút choáng váng. Ở chung với Hứa Đà lâu rồi, đột nhiên gặp Kỳ Mông Trúc, kiểu động vật từ khi sinh ra được định sẵn sống dưới ánh mặt trời, cảm thấy thiếu chân thật.

Trong phòng, mùi thịt nướng hoà với âm thanh trò chuyện thành từng đám khói nóng. Tôi ngồi ngây ngốc chơi điện thoại, tự nhiên có ai đá đá vào chân.

Vài giây sau, tôi mới biết người đá tôi là Kỳ tổng ngồi đối diện. Anh ta cười cười: “Bộ phận của các anh bình thường phải tiếp xúc với thi thể à?”

“Phải”. Tôi trả lời đơn giản một câu. Như con trùng ở sâu trong cống rãnh âm u sợ gặp phải dương quang nóng bỏng, theo bản năng tôi cách xa anh ta, sợ ánh mặt trời chiếu vào lộ ra dấu vết.

Anh ta lại đá nhẹ tôi.

"--tôi còn tưởng nam nhân viên đơn vị các anh không thể để tóc dài chứ."

Lúc mới vào tôi đã đọc kỹ quy định rồi, chỉ nói là không được mặc quần đùi đi làm.

Lò nướng trước mặt hơi bị cháy, cũng không ai chú ý nướng thịt. Kỳ Mông Trúc lấy khăn nóng lau tay, dùng kẹp gắp thịt qua hai bên, trái một miếng, phải một miếng, hai bên đều nhau.

Khay để khăn, miếng kê đũa, chén gia vị, điện thoại…. mọi thứ đều được anh ta sắp xếp gọn gàng, chỉnh tề.

"Đới Tuyết Minh, cậu đói không?"

Kỳ Mông Trúc gắp thịt khom người đến trước dĩa của tôi, tôi còn đang phân tâm xem màn hình điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó — Hứa Đà giờ đang làm gì?

"Tiểu Đới, Kỳ tổng đang nói chuyện với cậu kìa", tổ trưởng nhắc nhở tôi.

Tôi tỉnh lại, cái kẹp thịt Kỳ Mông Trúc cầm đang nhiễu dầu xuống, có lẽ do ảo giác, trong mắt anh ta thoáng qua một tia ghê tởm.

"Tôi không đói. Tôi đi toilet đây". Tôi trả lời rất qua loa.

Quán thịt nướng cuối tuần đông nghẹt khách, nhưng hành lang đến nhà vệ sinh phía sau lại vắng hoe. Tôi cầm điện thoại đứng ở đó, nhìn màn hình điện thoại nhắn tin cho Hứa Đà, cứ sửa đi sửa lại mãi cuối cùng không gửi đi.

Có người từ phía sau vuốt tóc tôi, giật cả mình tôi quay phắt người lại xem là ai— là Kỳ Mông Trúc.

"Cậu cũng không thích bầu không khí này à?" Anh ta mỉm cười thu tay lại cứ như cái gì cũng không làm, "Tôi cũng vậy, muốn ra ngoài hít thở không khí không?"

"Không cần đâu."

"Cậu cũng không giống đi vệ sinh"

"Một lát tôi đi, đang gửi tin nhắn cho bạn trước đã."

"Tin nhắn gì vậy?"

Tôi không thích tên này.

Tôi với Hứa Đà tuy biết nhau lâu rồi, nhưng trước giờ hai bên đều không tùy tiện chen vào khu vực riêng tư của đối phương. Hứa Đà cũng có lúc đê tiện, kể lại quá trình giết người mà còn có chút hưng phấn, nhưng hiện tại tôi thà bị mười Hứa Đà bao vây còn hơn đối mặt với tên này.

Kỳ Mông Trúc khiến cho đèn cảnh giác trong lòng tôi bật sáng. Rất là không dễ chịu gì, tôi đã ở chung với một sát thủ liên hoàn lâu như vậy, có thể nhận biệt một cách nhạy bén người hay sự vật có nguy hiểm hay không, và khả năng chịu đựng nguy hiểm của tôi cao đến khó tưởng tượng. Nhưng người đàn ông trước mặt, ánh mắt hắn nhìn tôi như thế nào a? Không giống nhìn một người mà giống như rắn nhắm vào con ếch.

"Trên cổ của cậu….là vết hằn à?" Hắn ta hỏi

"Đồ mẹ tôi chọn cổ áo bị chật quá, nên bị hằn." Đây là câu trả lời an toàn vạn năm của tôi.

Hắn quay qua cười: "đây là dây thừng siết."

Tôi thầm chửi rủa. "Lúc chơi với mấy đứa con nít hàng xóm, tụi nhỏ không biết nên siết."

"Cậu chuẩn bị bao nhiêu câu trả lời vậy? Không phải là cậu muốn tự sát?" Hắn càng cười to, thậm chí mắt còn sáng lên.

Không muốn tiếp xúc với hắn ta thêm nữa.

Nhân lúc bên kia hành lang có người tới, tôi đẩy anh ta ra chạy về phòng bao. Tổ trưởng chưa kịp kêu tôi ngồi xuống, tôi đã dọn đồ bỏ chạy: "Bà ngoại không thoải mái, mẹ cháu gọi về xem bà."

Mười giờ tối, đường gần khu dân cư vắng hoe. Tôi vào hầm đậu xe chuẩn bị về nhà.

Trong bãi đậu xe ngoài tiếng bước chân của tôi còn có của một người khác. Bởi vì có tiếng vọng nên tôi không sao phân biệt được người này ở hướng nào, chỉ khóa cửa xe rồi lao đến thang máy.

Ngay lúc đang mở cửa kính vào, một thân ảnh mặc tây trang giày da từ phía sau tới tóm lấy vai tôi.

— là Kỳ Mông Trúc!

Máu toàn thân tôi như đông cứng lại, dùng lực đẩy mạnh bàn tay tuột khỏi tay nắm cửa.

"......là dấu vết treo cổ….." hắn ta ghé sát cổ tôi đè thấp giọng, "không phải bị người khác siết cổ, mà là vết treo cổ từ trên xuống…"

"Cút!" Tôi muốn đá văng hắn ra, có lúc Hứa Đà phạm tiện cách đối phó là đá anh ta ra; nhưng tôi đã quá đề cao tầm ảnh hưởng của phương thức này — hắn né đòn phản công không có sức lực cũng không có tốc độ của tôi, giữ chặt lấy hai vai.

"Đới Tuyết Minh, cậu tự sát đúng chứ, nhưng không tự xuống tay được?" Ánh mắt hắn ta lóe lên tia hưng phấn cực độ, lộ ra trên khuôn mặt văn nhã trông vô cùng quỷ dị, "—— Tôi giúp cậu! Để tôi giúp cậu! Tôi biết đó là tự sát không thể sai, tin tưởng tôi…"

Chưa nói hết câu, một tiếng "boong" vang khắp bãi đậu xe.

— Kỳ Mông Trúc ngã xuống. Phía sau hắn, Hứa Đà quăng cái xô rửa xe trong tay đi, cái xô kim loại lăn trên đất để lại vệt máu. Anh ấy đã đánh mạnh vào sau đầu Kỳ Mông Trúc bằng cái thứ này.

"Anh thấy xe em đi vào tiểu khu, còn định xuống bãi đậu xe đi chung với em." Mắt anh ấy có chút bối rối, mũi chân đá đá người nằm trên mặt đất, "ai đây? Bạn trai mới em à?"

Tôi kéo anh ta về nhà, lúc lấy chìa khóa mở cửa tay tôi run lẩy bẩy.

"Yên tâm đi, lát nữa hắn sẽ tỉnh lại, anh không có xuống tay nặng, chỉ sợ là bạn trai mới của em thật."

"......hắn ta sẽ báo cảnh sát….."

"Không báo đâu. Nói không chừng hắn so với chúng ta còn xấu xa hơn, anh nhìn ra được một người sẽ đi báo cảnh sát hay không."

Hứa Đà ném ba lô lên sô pha, anh ấy vừa quay lại sau chuyến đi dài, nằm ngả ra đệm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tôi vẫn còn loay hoay bên cửa sổ lo lắng chuyện Kỳ Mông Trúc.

"Không sao đâu, Tuyết Minh. Có anh đây rồi." Anh ấy cười khổ.

"Tại anh mà em gặp phiền phức. Anh có giữ vật gì nguy hiểm không đó? Để phòng vạn nhất, anh đem vứt hết trước đi."

Tôi lấy ra cái túi chống nước giấu giấy tờ giả của anh ấy mang ra bếp ga đốt hết. Hứa Đà từ phòng khách nói vọng qua: "Trong hộp thư nháp của em có ba mươi bảy tin nhắn cho anh,...đây là nhớ anh à? Sao không gửi anh mà đều trong tin nháp?"

"Đừng có xem điện thoại em!" Tôi lao qua đem xóa hết tin nháp, "Nếu ngày cảnh sát không đến cửa xem như không sao….anh tốt nhất cầu phúc cho Kỳ Mông Trúc không báo cảnh sát đi."

"Em lo cho anh à?" Anh ta cười cười quay người ngồi trên sô pha, "Tuyết Minh, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào."

"Sao cơ?" Tôi sững người.

" — Anh ở thành phố này lâu quá rồi."

Hứa Đà từng nói qua, anh ta rất hiếm khi ở một nơi quá lâu. Một lần vài ngày đến vài tháng.

Vậy mà đã ở lại đây mấy năm rồi.

Tôi chưa bao giờ hỏi qua sao anh ấy lại ở đây. Tôi đã quen việc anh ấy ở đây rồi.

"Nhưng có lẽ anh phải đi thật rồi. Có khi tuần sau, có khi ngày mai. Lần này quay lại là muốn nói chuyện này với em."

Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, nhất thời không biết đáp lại ra sao.

"Em không muốn anh đi?" Anh ấy hỏi.

"........."

"Em kiếm cho anh một lý do để không rời đi được không?" Anh ấy đứa tay lấy điện thoại trong tay tôi, "Tuyết Minh, em không nhận ra em không khác gì tiểu hài tử, lại còn để người trao đổi bị mật với em làm em thấy yên tâm — chỉ có trẻ con mới xem trọng việc trao đổi bí mật, xem trọng như trao nhẫn cưới."

Anh ấy không mở ba lô ra, tôi biết như vậy nghĩa là gì. Không dọn dẹp ba lô vậy là rất nhanh lại dùng tới.

Tôi nắm chặt điện thoại không cho anh ấy lấy mất.

"Tuyết Minh, anh biết em muốn làm gì."

"Anh biết."

"Lúc tiểu học, thường thấy bạn học nói, 'không chơi chung với tôi, tôi sẽ không nói chuyện với bạn nữa'. Trong đôi mắt lãnh tĩnh của anh ấy chứa khuôn mặt vặn vẹo của tôi, ".......không chơi với em nữa, em sẽ báo cảnh sao?"

".......anh muốn thử không?" Tôi lui lại nửa bước, giấu điện thoại ra sau.

Anh ta nheo mắt lại: "Đừng náo."

Sau vài giây im lặng, tôi thở dài.

" — Em giỡn thôi, muốn đi thì đi thôi, nhớ trả tiền nhà tháng này."

Anh ta nhún vãi, dựa vào sô pha "Anh còn lo tính độc chiếm trẻ con của em mạnh đến bạo phát, muốn ngọc đá cùng tan…."

Vừa nói dứt câu, anh ấy từ sô pha bổ nhào về phía tôi.

Tốc độ quá nhanh, dù đã đề phòng nhưng thân thể không kịp phản ứng, anh ta ôm cổ tôi vật xuống. Điện thoại rơi ra, màn hình còn đang hiện ra đang gửi tin nhắn cho Chu thúc.

Hứa Đà đạp lên ngực tôi, nhặt lấy điện thoại dưới đất, nhấc bàn trà lên một chút, đặt điện thoại tôi dưới chân bàn, bàn trà nặng đè nghiến điện thoại nát vụn.

"Gia gia tửu kết thúc rồi, Tuyết Minh." Anh ta từ trên cao nhìn xuống, ngược sáng nên tôi không thấy rõ biểu cảm, "Anh không cách nào đi mà không để ý tới em. Anh sẽ giết em, rồi giết cả mẹ em dưới lầu, sau đó có thể an tâm ra đi."

(Gia gia tửu là cho trò chơi của con nít, đóng vai gia đình á)

Anh kéo tôi vào phòng ngủ, lấy sợi dây trong ngăn kéo ra, quấn vào cổ tôi, mở cửa sổ, buộc đầu kia vào giá để máy điều hòa, giống như anh ta đã thử trước đó. Hứa Đà kéo tôi đến bên bệ cửa sổ, vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh trên trán tôi, rồi từ từ siết chặt sợi dây thừng.

"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc này chưa?" Tôi hỏi nhỏ.

Anh ta gật đầu. Dưới ánh trăng, vẻ mặt người này lại trở nên dịu dàng.

"Năm mươi - năm mươi" anh ta nói.

Cuối cùng Hứa Đà ôm tôi, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng như ru hài tử ngủ. Nửa người tôi đã ở ngoài cửa sổ, anh ta lúc nào cũng có thể buông tay trở thành khoảnh khắc tàu lượn siêu tốc rơi xuống.

"Nếu……." Tôi không đưa tay kéo anh ấy. Tôi biết nếu tôi cử động tóm lấy anh ta sẽ quăng tôi ra cửa sổ, "Nếu em có thứ có thể giữ anh lại thì sao?"

Hứa Đà không trả lời, anh ấy vẫn tiếp tục vỗ lưng an ủi tôi.

"Có người đang không ngừng săn giết những phụ nữ trẻ, rồi ngụy trang thành treo cổ tự sát. Tháng này trong khu vực đã có ba vụ, nửa năm lại đây toàn thành phố có thể hơn hai mươi vụ."

Nghe tôi nói thế anh ta dừng động tác lại. Hô hấp của tôi cũng đình trệ theo, không biêt có phải giây tiếp theo sẽ rơi xuống hay không.

Sau đó tôi nghe tiếng anh ta.

" — làm sao em biết?"

"........em thấy hình ảnh trong cơ sở dữ liệu….vì những án bị kết án là tự sát rất hiếm khi đến chỗ tụi em. Thấy trong một án lệ nói người chết đã dùng một sợi dây thừng rất đặc thù treo cổ, cho nên đồng nghiệp đã thuận tay lưu lại dấu vết…… sau đó em đã vào kho lưu trữ tìm qua hồ sơ những vụ án của thành phố, một vụ án tự sát khác cũng có dấu vết của dây thừng đặc biệt này."

"Đặc biệt như thế nào?"

Tôi nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt có chút chấn động chuyển hướng nhìn xuống dưới.

"Là giống như vết trên cổ em, do dây thừng leo núi của Đức gây ra."

Hứa Đà nhìn tôi cười, tôi rất hiếm khi cười, nhưng lúc này không hiểu sao tôi cũng cười với anh ta.

Bỗng dưng, tôi bị đẩy khỏi bệ cửa sổ, bắt đầu rơi xuống.

—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------