Vong Ân

Chương 69: Tình kết (hoàn chính văn)



Kết thúc chính văn

Trong thành gần đây rất náo nhiệt, nhị thiếu gia Yến gia cưới nam thê xung hỉ còn chưa qua, Tân phủ lại truyền đến đề tài tán gẫu mới —— thiếp thất Tân phủ lúc sinh nở gặp khó khăn, suýt sinh không được, hơn nửa đêm trực tiếp lôi tất cả bà đỡ trong thành giày vò, nhưng bà tử có kinh nghiệm cũng không có cách, cuối cùng là thiếu phu nhân chính phòng Tân phủ Vân thị, đích thân đến y quán mời đại phu, cái gì mà nam tử tuyệt không thể vào phòng sinh, quẳng hết, cứng rắn đè ép đại phu kia bằng mọi cách phải bảo vệ mẹ con bình an.

  

Việc này còn chưa tính, theo bà đỡ ở đấy lúc đó nói, nguyên văn là: "Đứa nhỏ có thể không cần giữ, người lớn nếu có mệnh hệ, ta xem y quán ngươi mở nổi không! ”

  

Kia chính là nam thai, mạng của một thiếp thất cùng trưởng tôn Tân gia, Vân Túc trực tiếp muốn bảo vệ người lớn, toàn thành lập tức nổ tung, ngay cả chuyện Yến Hoài cưới nam thê cũng chẳng có ai rảnh bận tâm.

  

Bất quá, ánh mắt thiên hạ vừa từ Yến gia dời về Tân gia, sự mới mẻ còn đương nóng hổi, bên tri phủ đã truyền động tĩnh xôn xao —— tri phủ đại nhân không biết vì sao cùng tri phủ phu nhân tức giận, trong cơn thịnh nộ tát tri phủ phu nhân một cái, ước chừng dùng hết mười phần khí lực, đem người tát đến xây xẩm, ngã mạnh xuống đất, đứa nhỏ mấy tháng tuổi trong bụng trượt luôn.

  

Các đại phu lại bị triệu hồi, thời điểm đứa nhỏ không giữ được, một đám nhìn sắc mặt xanh biếc của tri phủ đại nhân, thở lớn đều không dám, nhao nhao cảm thấy, năm nay thực sự nên viếng chùa xin vía giải hạn thôi.

  

Như thế nào mới ứng phó xong nhị công tử Yến gia, rồi tới trưởng tôn Tân phủ, mấy nhà làm ăn phú quý đã đành, dù sao cũng chỉ là thương nhân, không thể làm gì bọn họ, nhưng vì đâu vì đâu, ngay cả tri phủ phu nhân cũng sảy thai thương thân chớ.

  

Quý nhân ai nấy đều làm trời làm đất, đáng thương nhất là một hội lang trung mở y quán mưu sinh.

  

Mấy nhà rạng rỡ mấy nhà sầu, dân chúng bình thường đầu đề câu chuyện trà dư tửu hậu tăng gấp bội, nhà bán hạt dưa tốt hơn không ít.

  

Hạ nhân Yến phủ cũng nhao nhao gia nhập hàng ngũ ăn dưa, làm việc một hai cái liền chạy ra ngoài lén lút bà tám —— phủ bọn họ vừa mới dứt náo loạn, lúc này gió êm sóng lặng, thoạt nhìn náo nhiệt trong phủ người khác có vẻ càng thêm hang say.

  

Nhưng Quý An nghe được lo lắng đề phòng, thậm chí mấy ngày sau sinh nhật Yến Hoài cũng suýt quên mất.

  

Cậu xém quên, nhưng Yến Hoài lại rất coi trọng.

  

Yến Hoài muốn yến sinh nhật này tổ chức thành tiệc cưới của hắn và Quý An.

  

Trong phủ ngoại trừ Yến Châu, không ai biết được tầng tâm sự mờ ám đó của Yến Hoài, một bên nhắm nhắm ầm ĩ phủ người khác, một bên háo hức đặt yến hội phủ mình, Yến nhị gia cùng Yến phu nhân vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng Yến Hoài rốt cuộc khỏi hẳn bệnh nặng, càng muốn bành trướng bữa tiệc, vì thế dẫn đến sinh nhật Yến Hoài ngày ấy, trên dưới phủ đèn đuốc sáng trưng, trống nhạc giòn giã, bao nhiêu gia đình phú quý có thể mời, ông bà đều mời sạch.

  

Ngoại viện là nam tân, nội viện là nữ quyến, Quý An do dự không biết nên đi đâu, chợt nghe Hoắc Hương bên ngoài gọi.

  

“ Bình An!” Hoắc Hương đã nhiều ngày không trong phủ, y dặm hỏi được rồi, đang đợi rước tân nương tử vào cửa, ngày thường chỉ làm học đồ ở hiệu thuốc, không còn làm việc trong phủ nữa, hôm nay là sinh nhật Yến Hoài, y mới trở về hỗ trợ.

  

Y hô xong, thấy Quý An mặc một thân trang phục tương đồng với Yến Hoài, lập tức đổi giọng: "Tiểu quý nhân! ”

  

Quý An đầu nhỏ "Bùng" phát rụt về, làm bộ không nhìn thấy Hoắc Hương, mặt đỏ tim đập ngồi lại ghế, nhưng mà Hoắc Hương chạy ào vào, căn bản không phát hiện Quý An thẹn thùng, thô tâm đại ý tiếp tục oang oang: "Thiếu gia không thoát thân được, sai ta tới gọi ngươi, yến tiệc sắp phải bắt đầu, sao ngươi còn thẫn thờ ở đây? ”

  

Là Yến Hoài gọi cậu, Quý An liền không do dự, nhanh chóng đuổi theo Hoắc Hương đến tiền viện.

Yến hội đã khai tiệc, tân bằng quý hữu đầy đủ ăn uống linh đình, chẳng ai vô duyên đi nhắc tới chuyện "xung hỉ", tất cả đều là lời chúc Yến Hoài tuấn tú lịch thiệp may mắn phúc khí tốt.

  

Mặc kệ thật lòng hay giả ý, Yến Hoài đều nhất nhất thu, sau trông thấy Quý An đi theo Hoắc Hương ra, tức thì vẫy vẫy tay gọi: "An An, qua đây nào. ”

  

Đến đây, mọi người đều biết, người ngồi trên ghế "tiểu quý nhân" Yến phủ kia, thì ra chính là vị này.

  

Quá đông người, Quý An có chút nhút nhát, chỉ muốn mau chân đến bên Yến Hoài, bởi vội vàng nên không kịp chú ý tới, nơi bàn xa hơn một chút, Tân Trì đang dùng một loại biểu tình nan kham chua xót nhìn bọn họ.

  
   

Y vốn không muốn tham dự, y không muốn nhìn thấy Quý An và Yến Hoài đứng song hành, hết lần này đến lần khác rời xa y, nhưng cuối cùng y vẫn tới, đã đáng thương đến mức chỉ cần có thể được trông thấy Quý An một lần, liền thỏa mãn.

  

Hôm nay, trơ mắt nhìn hai người đằng kia xứng đôi vừa lứa ân ái, cùng bưng chén rượu mời khách, khung cảnh phảng phất như tiệc cưới... Y bỗng nhiên vuốt mặt, cầm lấy ly rượu trước mắt bước nhanh qua, chặn trước Yến Hoài Quý An.   

Quý An sắp quên mất người này rồi.

  

Cậu không gặp ác mộng nữa, cũng sẽ không vì một hình ảnh tương tự nào đó mà nhớ tới người này nữa, càng dần dần quên đi rất nhiều thói quen dưỡng thành thời đi theo Tân Trì, sửng sốt chốc lát, mới nhỏ giọng hô: "Tân, Tân thiếu gia. ”   

Nhưng rốt cuộc, cũng không tiếp chén rượu chúc Tân Trì mời.

  

Tân Trì không cam lòng, cứng rắn cử động cái chén giơ ngang, nói: "Chúc mừng các ngươi, tốt xấu gì, An An, ít nhất, cho dù... Bình An, ngươi trú Tân phủ sáu năm, ta thế nào cũng xem như người nhà mẹ đẻ của ngươi. ”

  

Làm thế nào y có thể không biết xấu hổ thốt lên những lời ấy.

  

Yến Hoài thiếu điều bật cười, tiến trước một bước chắn Quý An, đây là tiệc cưới hắn dành tặng Quý An, hắn không hy vọng tự nhiên xuất hiện phá rối, hạ thấp giọng, đối Tân Trì nói: "Người nhà mẹ đẻ? Tân thiếu gia, ngày đó An An một thân áo cưới đỏ thẫm từ phủ ngươi chạy vào phủ ta, ta liền coi hắn đã gả cho ta. Chỉ là An An gả không đủ phong quang, cũng không đủ thể diện, ta hiện tại muốn cùng An An bái đường thêm lần nữa, thành hôn thêm lần nữa, tổ một tiệc rượu thêm lần nữa, cái gọi là người nhà mẹ đẻ... Người nhà mẹ đẻ của Quý Bình An đã qua đời cả rồi. ”

  

Hắn không cùng Tân Trì đụng chén, chỉ uống cạn rượu trong tay mình, dứt khoát dẫn Quý An lướt qua Tân Trì.

  

Quý An một cái liếc cũng không nhìn, thực ngoan ngoãn kề sát bên Yến Hoài, đi mời rượu Yến nhị gia.

  

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong yến hội, giống như những ký ức khó có thể xóa nhòa mà Tân Trì từng mang đến cho Quý An, cũng trở thành một khúc nhạc bé xíu trong sinh mệnh của cậu.

  

Yến Hoài không để bụng, Quý An cũng không để bụng.

  

Thời điểm yến hội tan cuộc đã có chút muộn, bên tai ồn ào ầm ĩ, đan xen cùng đủ loại khách nhân cậu không quen, đều dần tản đi, Quý An được Yến Hoài dắt đi về.

  

Trời thoáng đãng, Bắc Đẩu treo cao, mảnh trăng vằng vặc, vắt vẻo nơi cỏ cây từ từ rậm rạp, dưới gió đêm chảy xuôi một ít hương thơm mát rượi.

  

Trên người Yến Hoài nhiễm mùi rượu, Quý An đi bên cạnh hắn, có thể ngửi thấy hơi thở thanh lương.

  
 

  

—— cậu bỗng nhiên minh bạch ẩn ý của Yến Hoài.

  

Điều cậu không dám nghĩ, điều cậu luôn cho rằng sẽ không thể thực hiện, điều cậu chưa bao giờ dám đòi hỏi, Yến Hoài đều cho cậu.

Quý An trái tim trướng nóng, cơ hồ muốn khóc, bước chân tự động rảo bước không chút do dự, nháy mắt xoay người nhào vào ngực Yến Hoài.

  

Cậu chưa từng có một khắc nào giống như bây giờ, khao khát muốn nói cho thiếu gia của cậu hiểu, cậu thích hắn biết bao nhiêu.

  

Trước bữa tiệc, cậu còn do dự, sợ chính mình lỗi thời, sợ thân làm nam thê chọc người nhạo báng, nhưng khoảnh khắc Yến Hoài ôm cậu, Quý An dường như gì cũng chẳng còn bận tâm, cậu chỉ nhớ những lời Yến Hoài đã từng nói với cậu ——

  

"Bình An, là ý tứ ổn định an thuận, đây là một cái tên hay."

  

"An An, quên hết chuyện trước kia đi nhé."

  

"Ta có An An là đủ rồi, không cần ai khác nữa."

  

"Người cứu ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, nhưng người yêu thương ngươi sẽ không."

  

"An An, lúc muốn ta ôm ngươi, phải nói cho ta, ta mới biết được."

  

"An An của ta sau này cũng không cần chịu ủy khuất."

  

"Hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Đồng tâm đồng đức, nghi thất nghi gia. Cẩn lấy hẹn kết đầu bạc, đề bút thiếp son, nhờ hồng diệp minh giám, lưu rõ uyên ương phổ. Thử chứng. ”

  

—— Cậu dán mình thật chặt vào lòng Yến Hoài, trên người hai người mặc trang y hoan hỉ cùng cặp, mặc dù không phải đồ cưới, lại hơn hẳn đồ cưới, Quý An thanh tuyến run run, nỉ non hô Yến Hoài một tiếng: "Tướng công. ”

  

Yến Hoài ôm eo Quý An, đem người vững vàng ổn thỏa vòng chặt vào lòng, trân quý đáp: "Phu nhân. ”

  

- -- [Hoàn thành] ---