[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi

Chương 12



12.

Từ sau khi biết chuyện mang thai, mỗi tối Lam Vong Cơ đều sẽ ở lại doanh trướng của Ngụy Vô Tiện qua đêm.

Trước đó một đoạn thời gian, Ngụy Vô Tiện biết buổi tối bản thân ngủ không được yên giấc cho lắm. Từ sau khi Xạ Nhật chi chinh bắt đầu, người bên phía Ôn thị muốn lấy mạng hắn nhiều lắm, cộng thêm phản ứng trong thời gian mang thai, ban đêm thường xuyên khó có thể ngủ ngon.

Nhưng từ lúc có Lam Vong Cơ làm bạn, giấc ngủ của hắn thật sự được cải thiện rất nhiều. Cũng không biết là bởi vì tin hương Càn nguyên đối với hắn có tác dụng trấn an, hay là vì nguyên nhân nào đó khác, nói chung là hắn cảm thấy chỉ cần có Lam Vong Cơ người này ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đáng để hắn lo lắng.

Đương nhiên là Ngụy Vô Tiện không biết chuyện mà ban đêm Lam Vong Cơ làm vì hắn, nhưng chuyện ban ngày ở trên chiến trường hắn đều thấy rõ ràng.

Ngày ấy Giang Trừng nói muốn cho tu sĩ đến bảo đảm sự an toàn trong khoảng cách gần cho hắn, Lam Vong Cơ bèn trực tiếp nhận lấy việc này. Từ đó về sau trên chiến trường, chỉ cần là chỗ có tiếng sáo vang lên, nhất định có thể nhìn thấy một thân bạch y và một thân hắc y bên nhau như hình với bóng.

Lúc ở trước mặt Giang Trừng đáp ứng việc này, chẳng qua là vì khi đó không có quá nhiều vướng víu dây dưa, để tránh việc Giang Trừng phát hiện ra quan hệ khác thường giữa hắn và Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng bản thân cần sự bảo vệ của người khác, cho nên cũng không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại thật sự bảo vệ hắn cẩn thận như vậy.

Nếu không có đám hung thi do Ngụy Vô Tiện khống chế, thì chỉ sợ rằng chiến trường Giang Lăng đã sớm rơi vào trong tay Ôn thị. Cho nên hắn đương nhiên là trở thành mục tiêu tập trung tấn công của đối phương, đủ mọi loại đánh lén liên tục ập đến.

Không thể cận chiến là nhược điểm chí mạng của hắn, nhưng từ khi có vị tiên quân áo trắng kia bảo vệ bên cạnh hắn, thì nhược điểm này đã bị phủi sạch hoàn toàn.

Dù rằng ban đầu hắn không thừa nhận sự cần thiết của kiểu bảo vệ thế này, nhưng dần dần theo thời gian, ngược lại hắn càng ngày càng quen với việc Lam Vong Cơ ở bên cạnh làm bạn, một tấc cũng không rời.

Không chỉ ở trên chiến trường, bình thường ở trong doanh địa Lam Vong Cơ cũng quan tâm đến chuyện của hắn mọi lúc mọi nơi, thậm chí là đối xử với hắn tốt đến quá mức quy định.

Mọi thứ Lam Vong Cơ làm vì hắn hiện giờ cũng vô số lần làm hắn hoài nghi, đây vẫn là cái người tên Lam Vong Cơ vừa cắn hắn lại vừa hung dữ với hắn lúc còn ở trong động Huyền Vũ sao? Mặc dù khi ở trong động Huyền Vũ, dưới tình thế bức bách bọn họ còn làm chút chuyện khác...

Lam Vong Cơ đối xử với hắn tốt thật sự, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc y đối với hắn tốt như vậy, tất cả là bởi vì đứa nhỏ đang nằm trong bụng hắn, chẳng hiểu sao một trận chua xót lại dâng lên từ dưới đáy lòng Ngụy Vô Tiện, giống hệt như vừa uống một bình dấm chua vậy. Thậm chí có một lần Lam Vong Cơ hỏi hắn muốn ăn gì, Ngụy Vô Tiện đã trực tiếp bật thốt lên là:

"Cải trắng xào dấm."

Lời này khiến Lam Vong Cơ vừa nghe xong thì ngẩn cả người, sau đó hắn mới như bừng tỉnh, vội cười ha ha rồi nói:

"Chẳng phải người ta bảo có thai thường thích ăn chua sao, ta chỉ muốn ăn chút đồ chua thôi mà."

Tuy rằng chỉ là thuận miệng nói như vậy, thế nhưng ngày hôm đó không biết Lam Vong Cơ kiếm ở đâu ra, lại thật sự mang về cho hắn một đĩa cải trắng xào dấm...

Có lẽ là đã quen thuộc quá mức với kiểu bầu bạn này, hoặc có lẽ bởi vì Khôn trạch trong thời gian mang thai đều ỷ lại Càn nguyên, thỉnh thoảng có những khi Lam Vong Cơ không ở bên cạnh hắn, ngược lại làm Ngụy Vô Tiện không được dễ chịu cho lắm, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hôm nay sau khi Lam Vong Cơ đưa hắn quay về doanh trướng xong xuôi thì có vài việc cần y đi xử lý. Y mới đi không được bao lâu, Ngụy Vô Tiện lập tức có chút ngồi không yên. Tuy rằng vẫn ngồi trước bàn nhìn bản đồ, nhưng trong lòng luôn vô tình cố ý mà nghĩ đến chuyện không biết khi nào Lam Vong Cơ mới về đây.

Trong lúc đang suy nghĩ ngẩn ngơ, Ngụy Vô Tiện chợt nghe thấy bên ngoài doanh trướng có động tĩnh, hai mắt sáng lên, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa doanh trướng. Lúc nhìn thấy rõ người đến là ai, đôi mắt vừa sáng bừng lên lại ngay tức khắc ảm đạm xuống.

"Giang Trừng? Ngươi đến đây làm gì?"

Nghe được trong giọng nói của hắn lộ ra chút ghét bỏ, Giang Trừng nhíu mày nói:

"Ngươi đang đợi ai à, tại sao thấy ta lại phản ứng kiểu này?"

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Chẳng đợi ai cả, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Giang Trừng ném một chồng giấy tờ cho hắn, nói:

"Đưa chiến báo cho ngươi, mấy lần hội nghị tác chiến ngươi đều vắng mặt, ngươi có biết phần lớn đám gia chủ này đều có ý kiến với ngươi rồi không?"

Ngụy Vô Tiện cũng lười nhìn đống giấy tờ Giang Trừng ném cho hắn, thờ ơ mà xoay xoay cây sáo, nói:

"Có ngươi ở đó là được rồi, ta đi hay không đi cũng có gì quan trọng đâu."

Đương nhiên là hắn cũng không nói rõ, cái doanh trướng tràn ngập các loại mùi của tin hương Càn nguyên trộn lẫn với nhau kia làm hắn ngửi đến đau cả đầu, cũng là một trong số những nguyên nhân làm hắn không muốn tham gia mấy hội nghị tác chiến này.

Giang Trừng bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại nói:

"Đúng rồi, rốt cuộc là giữa ngươi và Lam Vong Cơ xảy ra chuyện gì, tại sao gần như lúc nào ta cũng thấy hai người các ngươi ở cùng nhau thế?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Chẳng xảy ra chuyện gì cả, không phải lần trước chính ngươi nói muốn tìm người đến giúp ta, lúc đó Lam Trạm đã nói là để y đến còn gì, chuyện này còn phải tính công cho ngươi đấy."

Giang Trừng dường như vẫn không hiểu nổi chuyện là như thế nào, chỉ cảm thấy số lần thấy hai bọn họ ở cạnh nhau có hơi quá nhiều rồi, rõ ràng trước đó hai người này vẫn nhìn có vẻ thủy hỏa bất dung. Ngụy Vô Tiện lại như đoán được Giang Trừng đang nghĩ cái gì, lập túc bổ sung thêm một câu:

"Này chẳng phải là ta muốn bàn bạc kế hoạch tác chiến thôi sao, cho nên thời gian ngẩn người bên nhau mới lâu thêm chút ít."

Đối với lời Ngụy Vô Tiện nói thì Giang Trừng vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tư của hắn ta đều đặt trên việc đối phó với Ôn cẩu, chỉ cần có thể giết Ôn cẩu, những chuyện khác hắn ta cũng không để ý. Vì vậy hắn ta cũng lười truy đến cùng xem giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhắc nhở một câu:

"Người của Lam gia đến trợ giúp Giang Lăng, ngươi đừng có rảnh hơi rỗi việc lại đi tìm phiền phức ở chỗ Lam Vong Cơ đấy."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện oai oái kêu hai chữ oan uổng, sao lại là hắn làm phiền Lam Vong Cơ được, rõ ràng là Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn không buông, gần như là giờ giờ phút phút đều dán mắt lên người hắn.

Vì thế hắn đành phải nhún vai, bất đắc dĩ mà đáp lời:

"Ngươi yên tâm, chúng ta tốt lắm, gần đây ngươi đã thấy chúng ta cãi nhau lần nào chưa?"

Giang Trừng giống như vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói:

"Thật không?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói:

"Thật mà, quan hệ không tồi, ngươi yên tâm, cứ bận chuyện của ngươi đi thôi."

Hắn thật sự không hề nói dối, quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ hiện giờ quả thực không tính là kém, là kiểu quan hệ ngay cả con cũng có rồi ấy.

Nếu Ngụy Vô Tiện đã nói như vậy, Giang Trừng đương nhiên cũng không còn gì để nói nữa, lập tức quay bước rời khỏi.

Giang Trừng đi rồi, Ngụy Vô Tiện lại buồn chán muốn chết, ngồi lật lật chồng giấy tờ trên bàn. Chưa được một lát, lại có tiếng động từ cửa doanh trướng truyền đến, hắn ngẩng đầu lên mở miệng gọi:

"Lam..."

Chữ thứ hai còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã phải tự giác sửa lời:

"Ôn Tình à?"

Giọng điệu kia tràn ngập cảm giác thất vọng, tinh thần mới vừa được nâng lên lại lập tức biến mất, cả người cũng theo đó mà uể oải thêm vài phần.

Ôn Tình bưng thuốc bước vào, nhướng mày nói:

"Nhìn cái dạng này của ngươi, giống như là không muốn gặp ta vậy?"

Ngụy Vô Tiện cũng không khách khí với nàng làm gì, đáp:

"Còn không phải sao, mỗi lần ngươi đến là thêm một lần ta phải uống cái bát thuốc đắng chết người này."

Nói xong hắn còn không quên đưa mắt ghét bỏ nhìn bát thuốc mà Ôn Tình vừa bưng tới. Ôn Tình cũng cầm bát thuốc đưa đến trước mặt hắn, nói:

"Biết là tốt, vậy nhanh chóng uống đi."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi:

"Hứ, hung dữ vậy, mỗi lần Lam Trạm bảo ta uống thuốc ấy, thái độ có thể nói là tốt hơn ngươi rất nhiều."

Ôn Tình liếc mắt nhìn hắn một cái:

"Ngươi và Lam Nhị công tử..."

"Chúng ta làm sao cơ?"

Ôn Tình biết là Ngụy Vô Tiện cố tình giấu giếm Lam Vong Cơ rất nhiều chuyện, tuy rằng Lam Vong Cơ cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Nàng thì không biết tình trạng giữa hai người này đến cùng là như thế nào, chỉ thấy hai người ở cạnh nhau nhìn có vẻ vô cùng hòa hợp, nhưng vẫn mơ hồ cảm giác được rằng có chỗ nào đó cực kỳ không đúng.

Thật ra bởi vì lý do lần trước nàng không cẩn thận lỡ miệng nói lộ ra chuyện không nên nói, trong lòng Ôn Tình vẫn có chút áy náy. Nhưng nàng nhìn ra được rằng, Lam Nhị công tử cực kỳ coi trọng Ngụy Vô Tiện cái người này, cho dù y biết chuyện Ngụy Vô Tiện không có Kim Đan thì dường như cũng không xem đó là một việc xấu xa tồi tệ. Chẳng qua là nàng thật sự không biết đến cùng thì trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ như thế nào.

Cân nhắc một lát, nàng mới nói:

"Mấy tháng nữa thôi là đứa nhỏ này sẽ ra đời, sau này ngươi định làm như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi."

Ôn Tình thực sự cảm thấy cạn lời:

"Sao ngươi lại tùy tiện đến mức như thế được nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện phản bác:

"Ta không hề nhé, chẳng qua là hiện giờ làm gì có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện này. Đến lúc đó rồi tính sau."

Ôn Tình nói:

"Vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện thành hôn chưa?"

Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngẩn cả người:

"Thành hôn? Thành hôn cái quái gì cơ?"