[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi

Chương 8



8.

Sau khi trao đổi với nhau vài câu đơn giản, Ngụy Vô Tiện đã lập tức hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Đứa bé này và cha mẹ nó bị lạc nhau, cũng không biết phải đi đâu về đâu, đành phải ngồi chờ ở đây.

Hỏi sang những chuyện khác, bạn nhỏ này lại không thể nói rõ, trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cũng phải bó tay, nhìn bé ngồi chờ một mình ở đây cũng đáng thương, đành dứt khoát ngồi chờ luôn cùng bé, thỉnh thoảng còn kể vài câu chuyện cười nho nhỏ để pha trò chọc cười bé con kia.

Trời ngày càng lạnh, Ngụy Vô Tiện nhìn bộ quần áo mỏng manh của bé, mỗi khi gió lạnh thổi qua thì cả người run lên, lại muốn ôm bạn nhỏ kia vào lòng để giúp bé sưởi ấm một chút. Thế nhưng vừa nghĩ đến nhiệt độ cơ thể mình cũng chẳng ấm là bao, còn sợ không cẩn thận ép lên bụng, bèn mở miệng nói với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng không do dự nhiều, lập tức bế bạn nhỏ kia lên rồi ôm vào lòng.

Ban đầu nhóc con kia vẫn còn có chút chống đối, bởi vì vị đại ca ca mặc áo trắng này mặc dù rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng, mỗi lần bé nhìn thấy đều không nhịn được mà run lên. Chẳng qua là không hiểu sao bé lại cực kỳ tin cậy vị đại ca ca yêu cười kia, nghĩ rằng đại ca ca đã nói thì sẽ không sai đâu, mới mang theo chút rụt rè sợ hãi mà tiến vào trong lòng vị đại ca ca mặc áo trắng kia.

Thấy bé thỉnh thoảng lại run mạnh lên, đôi môi thì nứt nẻ, sợ là lâu rồi chưa có gì vào bụng, Lam Vong Cơ bèn bế bé con kia đi mua chút đồ ăn gì đó về. Lúc đi ngang qua sạp hàng bán các loại đồ chơi nhỏ, y lại tiện tay mua cho bé một ít đồ để bé chơi.

Chỉ một lát sau bạn nhỏ giống như bắt đầu thích ca ca áo trắng mặt lạnh, chỉ muốn tựa trong ngực y, không nghĩ tới việc nhào về phía ca ca mặc áo đen bên kia nữa, làm Ngụy Vô Tiện cạn lời luôn. Đợi hơn nửa ngày, Ngụy Vô Tiện đang định cân nhắc xem có nên mang bé con này về doanh địa hay không thì cha mẹ của đứa bé cuối cùng cũng xuất hiện. Đối phương đương nhiên là cảm kích đến rơi nước mắt, Ngụy Vô Tiện cũng không quá thích nghe mấy lời cảm ơn gì gì đó, chỉ nói vài câu, để bọn họ sau này trông con cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện như thế này lần nữa, tiếp đến cùng Lam Vong Cơ rời đi.

Hai người tiếp tục sánh vai bước trên đường, Ngụy Vô Tiện nhớ lại dáng vẻ của Lam Vong Cơ vừa nãy khi chăm sóc bé con kia, một người thanh lãnh như y mà có thể làm được những chuyện như vậy thì đúng là khó tin. Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại có thể chăm sóc cho bé con tốt như vậy. Nếu về sau y có con, nhất định sẽ trở thành một vị phụ thân vô cùng tốt.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa đã bị chính suy nghĩ của mình làm nghẹn chết.

Chẳng phải là Lam Vong Cơ thật sự sắp làm phụ thân rồi đấy thôi, vừa hay lại còn là phụ thân của nhóc con đang nằm trong bụng hắn đây này...

Nói thật ra thì, Ngụy Vô Tiện cũng chưa nghĩ đến việc sau khi sinh đứa bé này ra thì sẽ làm như thế nào. Vốn dĩ hắn còn nghĩ, Lam Vong Cơ không biết việc này, tự mình sinh thì tự mình nuôi. Hiện giờ Lam Vong Cơ đã biết sự tồn tại của bé, tất nhiên sẽ không bỏ mặc. Nếu đã như vậy, có lẽ sau này ở Liên Hoa Ổ một thời gian rồi lại cho đi Vân Thâm Bất Tri Xứ ở một thời gian, luân phiên xen kẽ như vậy cũng tốt. Chẳng qua vẫn phải chờ chiến tranh kết thúc rồi quyết định sau đi, dù sao thì cũng không biết trận chiến này còn kéo dài đến tận khi nào.

Ngụy Vô Tiện xưa nay vốn là người nói liên tục không để mồm nghỉ tí nào, hiếm khi thấy hắn im lặng một lúc lâu như vậy, Lam Vong Cơ hỏi:

"Sao vậy?"

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, nói:

"Không sao cả. Lam Trạm, ngươi tốt thật đấy."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, sau đó lẳng lặng thu hồi ánh mắt. Ngụy Vô Tiện cười cười, nói tiếp:

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi. Nếu không Giang Trừng có việc cần không lại không tìm thấy ta thì kiểu gì cũng lải nhải bên tai ta thật lâu."

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn thoáng qua phần bụng chưa có thay đổi rõ ràng lắm của hắn, nói:

"Giang tông chủ, vẫn chưa biết việc này."

Ngụy Vô Tiện cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của y:

"Ừ, việc này, chỉ có ta, ngươi, và Ôn Tình biết. À, đúng rồi, còn có đệ đệ của Ôn Tình là Ôn Ninh cũng biết."

Hắn chỉ nói đến đó rồi không nói tiếp nữa, cũng không giải thích vì sao Ôn Ninh lại biết chuyện. Chẳng qua là đối với vấn đề này Lam Vong Cơ dường như cũng không quá để bụng, Ngụy Vô Tiện không muốn nói thì y cũng sẽ không mổ xẻ truy hỏi đến cùng, chỉ hỏi:

"Ngươi không định nói cùng hắn?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu:

"Chưa cần nói sớm, càng nhiều người biết thì càng thêm phiền toái, nếu hắn biết chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây, đối với ngươi cũng..."

Đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:

"Đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi nói sau, hiện giờ chuyện này càng ít người biết càng tốt."

Lam Vong Cơ im lặng trong giây lát, khẽ gật đầu.

Trên đường quay về, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, có chút áy náy nói:

"Đáng lẽ hôm nay nói là dẫn ngươi đi dạo, không nghĩ rằng tốn nhiều thời gian cho nhóc con kia như vậy, đã không đi dạo được mấy bước lại còn làm ngươi tốn kém, ngại chết đi được."

Lam Vong Cơ lắc đầu:

"Không sao."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ta thấy bé con kia ngồi chờ một mình ở chỗ đó thì rất cô đơn, giống như ta vậy..."

Nửa câu sau hắn đã dần dần hạ thấp giọng xuống, Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn:

"Ngươi?"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở ra một hơi, cười nói:

"Đúng vậy, giống ta trước đây lắm ấy. Khi đó, cha nương ta nói chỗ bọn họ muốn đi có chút hung hiểm, cho nên không thể dẫn theo ta được, bảo ta ngồi ở một bên chờ, bọn họ rất nhanh sẽ quay về tìm ta."

"Thế nhưng ta đợi rất lâu, vẫn không thấy bọn họ đến. Một mình ta lưu lạc trên đường phố Di Lăng thật lâu, sau đó Giang thúc thúc đưa ta về Liên Hoa Ổ, ta mới biết khi đó cha nương ta xảy ra chuyện trong một lần săn đêm, cho nên lúc ấy bọn họ mới không quay về tìm ta, cũng không cách nào quay về tìm ta được nữa."

Bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không biết vì sao hắn lại bất thình lình nói chuyện này với Lam Vong Cơ, đợi đến khi hắn nói xong, cả hai người đều rơi vào im lặng. Lát sau, Lam Vong Cơ là người lên tiếng trước.

"Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, hỏi lại:

"Lần này ngươi lại xin lỗi cái gì nữa đấy?"

Đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, Ngụy Vô Tiện giống như là hiểu ra gì đó, cười nói:

"Chuyện đã qua đều là quá khứ rồi, dù sao bây giờ cũng tốt cả rồi. Lam Trạm, người có thể đừng dùng dáng vẻ trịnh trọng như vậy mà nói mấy câu xin lỗi rồi cảm ơn với ta được không, thật sự là ta chịu không nổi đâu."

Thấy đối phương yên lặng, Ngụy Vô Tiện lại nói:

"Nếu không thì chúng ta lập ra ước pháp tam chương đi, sau này giữa hai chúng ta không cần nhắc đến hai từ đó nữa, được không? Ngươi đừng nói với ta, ta cũng sẽ không nói với ngươi, được không?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Được."

Ngụy Vô Tiện thở phào một tiếng, cười nói:

"Vậy cứ quyết định thế đi."

Đợi đến khi hai người quay về doanh trướng, Ngụy Vô Tiện mới nhớ đến việc còn chưa đào được cái mồ nào, đang chuẩn bị tìm một cái cớ nào đó tránh né Lam Vong Cơ để ra ngoài, lại thấy đối phương đột ngột túm lấy tay hắn. Ngụy Vô Tiện trực tiếp tránh né, có chút khó hiểu, hỏi:

"Lam Trạm, ngươi muốn làm gì?"

Lam Vong Cơ đáp:

"Linh lực."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người ra:

"Linh lực gì cơ?"

Lam Vong Cơ nói:

"Giúp ngươi áp chế âm sát khí trong cơ thể."

Ngụy Vô Tiện cũng không biết vì sao Lam Vong Cơ lại bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, chỉ đành thuận miệng bịa chuyện:

"Linh lực... cũng đâu phải là không có, ngươi truyền cho ta làm gì."

Lam Vong Cơ cũng không định giải thích hay nói rõ gì với hắn, chỉ nói:

"Ngụy Anh, tay, đưa cho ta."

Giọng điệu có chút cường thế, Ngụy Vô Tiện lập tức nhíu mi, theo bản năng muốn dùng sáo gạt tay Lam Vong Cơ ra. Nhưng có lẽ bởi vì tâm tình thay đổi quá lớn, một trận buồn nôn lập tức dâng lên, Ngụy Vô Tiện lại dùng tay ôm ngực bắt đầu nôn khan. Ngụy Vô Tiện không nhịn được, trong lòng âm thầm liếc mắt khinh bỉ.

Cái tên nhóc con không có lương tâm này, rõ ràng người vất vả mang thai nó là chính hắn, tại sao hắn lại cảm thấy nó còn chưa ra đời thì đã biết đứng trên cùng một chiến tuyến với phụ thân nó bắt nạt hắn rồi?

Thấy hắn lại bắt đầu có phản ứng, Lam Vong Cơ không hề do dự, lập tức dùng tin hương Càn nguyên của y để vỗ về hắn, giúp hắn đè ép cảm giác khó chịu xuống, đồng thời không cần phân bua nhiều, dứt khoát túm lấy tay hắn rồi truyền linh lực sang cho hắn.

Ngụy Vô Tiện theo phản xạ muốn thu tay lại, chẳng qua là lực tay của Lam Vong Cơ cực kỳ khỏe, hắn kéo hai ba lần cũng không thể giãy ra. Hơn nữa lúc này hắn đang thấy cực kỳ khó chịu, việc khẩn cấp vẫn là phải đè cái cảm giác buồn nôn này xuống đã.

Luồng sáng màu xanh lam từ đầu ngón tay của Lam Vong Cơ rót vào bên trong cơ thể hắn, linh lực mà hắn đã đánh mất lại một lần nữa lưu chuyển trong kinh mạch, loại ấm áp đã lâu không được cảm nhận này làm ý niệm phản kháng chỉ trong chốc lát đã bốc hơi khỏi đầu hắn. Ngụy Vô Tiện chậm rãi dần dần nhắm mắt lại, mặc kệ dòng nước ấm kia tùy ý chảy xuôi trong thân thể. Hắn thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ một lát thôi, chỉ truyền một lát là tốt rồi, Lam Trạm cũng sẽ không phát hiện được gì gì đó đâu.