[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai

Chương 27: Lam Khải Nhân đối với Tiết Dương



Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ ngâm một hồi, thật sự không thể cứ luôn xụ mặt với Lam Vong Cơ, dứt khoát cũng cởi quần áo "ầm" một tiếng nhảy vào suối nước lạnh.

Suối nước lạnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ ngoại trừ làm tan vết bầm, còn có thể dùng để tu luyện tĩnh tâm.

Nguỵ Vô Tiện mới vừa xuống nước đã bị nước suối lạnh thấu xương làm cho giật mình một cái, nhịn không được 'hít hà' một tiếng, nhảy nhót loạn xạ trong dòng nước, "A!! Lạnh quá, lạnh quá à Lam Trạm".

Lam Vong Cơ vội vàng bơi qua ôm hắn vào lòng, một luồng nước ấm theo chỗ da thịt dán sát nhanh chóng tràn qua thân thể Nguỵ Vô Tiện, "Suối nước lạnh hàn khí ép người, sao ngươi lại xuống đây".

Nguỵ Vô Tiện lạnh quá dán sát vào lòng ngực Lam Vong Cơ, nhoẻn miệng cười nói: "Thấy ngươi ngâm một mình buồn chán, ta xuống đây cùng với ngươi, suối nước lạnh của nhà các ngươi thật đúng là vẫn đông lạnh chết người như xưa nay nha!"

Nguỵ Vô Tiện ngâm một hồi, cảm thấy quen với nhiệt độ của suối nước lạnh, liền buông Lam Vong Cơ vòng ra phía sau y, nhìn thấy các vết thương trên lưng Lam Vong Cơ, quả thực tốt hơn nhiều, cảm thán nói: "Lam Trạm, suối nước lạnh tuy rất lạnh, nhưng đúng thật rất có hiệu quả làm tan vết bầm."

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.

"Nhưng người nhà các ngươi tại sao cứ thích tu hành ở cái nơi thế này, quả thực là tự mình tìm khổ". Nguỵ Vô Tiện không chút khách khí mà phun tào, nói xong liền tự mình bỏ đi chơi.

Lam Vong Cơ an an tĩnh tĩnh ngâm, Nguỵ Vô Tiện ở suối nước lạnh bơi qua bơi lại, bơi một hồi bơi tới bên cạnh Lam Vong Cơ, bắt đầu đánh giá dáng người Lam Vong Cơ.

Thể trạng mạnh khoẻ, cơ bắp phân bố đều đặn, rắn chắc mà không lộ ra vẻ khoa trương, Nguỵ Vô Tiện nhớ tới thời đi học, ban đêm trộm mua rượu bị Lam Trạm bắt được, kết quả còn bị mình liên luỵ chịu phạt chung, nghĩ đến cảnh tượng khi đó hai người cùng nhau ngâm suối nước lạnh, Nguỵ Vô Tiện không khỏi bật cười thành tiếng.

Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng cười, vươn tay kéo Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh vào trong lòng, giọng nói vẫn thanh lãnh hỏi: "Nghĩ đến chuyện gì, vui vẻ như thế?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến thời đi học lần đó cùng nhau ngâm suối nước lạnh, ngươi chẳng những đối với ta đứng xa xa ngó, còn hận không thể cách khỏi ta càng xa càng tốt, giờ nhìn lại bị ngươi ôm vào lòng, thật sự là thế sự vô thường, cảm giác giống như nằm mơ vậy".

Lam Vong Cơ dường như cũng nhớ tới cảnh tượng khi đó, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng, tuy chỉ là hơi cong khoé môi, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn nhìn đến ngây người, thật lòng nói: "Lam Trạm, ngươi thật sự nên cười nhiều hơn, ngươi cười lên chắc chắn là phong cảnh đẹp nhất trên thế gian này".

Vành tai Lam Vong Cơ ửng đỏ, Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của Lam Vong Cơ, trong lòng vui sướng, ánh mắt trong veo hơi chuyển đổi, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút uỷ khuất, ai oán nói: "Lam Trạm, ngươi khi đó không chỉ không để ý tới ta, còn kêu ta cút đi nữa, ngẫm lại thấy thật là thương tâm á".

Lam Vong Cơ trong lòng biết là Nguỵ Vô Tiện đang chọc ghẹo mình, nhìn cái miệng nhỏ lải nhải kia của Nguỵ Vô Tiện, bàn tay cầm lòng không đặng đỡ lấy sau gáy Nguỵ Vô Tiện, ấn về phía mình, lấp kín cái miệng không ngừng đóng mở đó.

Bốn cánh môi chạm vào nhau, ban đầu còn nhẹ nhàng triền miên, trằn trọc cọ sát giữa môi răng, dần dần Lam Vong Cơ không thoả mãn với thế này nữa, lòng bàn tay khẽ dùng sức siết chặt lại, đầu lưỡi công thành đoạt đất trong miệng Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện không chịu thua kém, tay luồn vào mái tóc của Lam Vong Cơ, hôn như si như say.

Bàn tay Lam Vong Cơ trượt dần xuống eo Nguỵ Vô Tiện, một tay lướt qua bả vai, trước ngực Nguỵ Vô Tiện, rồi xuống vùng bụng săn chắc của hắn, chưa kịp đến nơi bí hiểm, thì đã bị Nguỵ Vô Tiện túm giữ lại.

Mắt Nguỵ Vô Tiện mang theo ý cười nhìn y, ghé sát vào bên tai Lam Vong Cơ, vươn đầu lưỡi liếm một cái vào vành tai y, ái muội nhẹ nhàng phà ra một ngụm khí, cười dâm mị nói: "Lam Trạm, mới vừa rồi ngươi muốn làm gì thế, bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa chỗ này là phía sau núi nhà của ngươi, ngươi không sợ có người bất ngờ đến đây hay sao..."

Nguỵ Vô Tiện vốn không định làm gì cả, nhưng Lam Vong Cơ khơi mào thế này, lập tức nổi hứng lên, cười xấu xa ghé vào tai Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nói xem nếu như bị môn sinh nhà ngươi, vô tình nhìn thấy cái gì đó... không chỉ huỷ hoại hình tượng vô tình vô dục, đoan phương nhã chính của ngươi, mà sợ là lúc đó ngươi xấu hổ đến chết mất thôi".

Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng thì nói sợ ngươi ta nhìn thấy, nhưng tay lại làm khác, không chỉ vuốt ve lên xuống đường eo hông của Lam Vong Cơ, một bàn tay còn nắm lấy dương v*t đã cương cứng của y, xoa ấn vuốt một cách có kỹ thuật.

Lam Vong Cơ không nói một lời, vung tay thiết lập kết giới ở lối vào suối nước lạnh, một tay bế Nguỵ Vô Tiện lên bơi đến bên bờ suối, đè Nguỵ Vô Tiện trên một phiến đá xanh, tháo mạt ngạch xuống trực tiếp trói hai tay Nguỵ Vô Tiện lại, toàn bộ hành động được làm một hơi.

Nguỵ Vô Tiện nhìn hai tay lại bị trói lần nữa, cười ha ha nói: "Lam Trạm à Lam Trạm, nếu ngươi muốn thao ta thì cứ nói thẳng... làm gì mà trói tay ta lại, vẽ vời quá nha!!"

Trong lúc tình sự Lam Vong Cơ không bao giờ nói nhiều lời, là người thuộc phái hành động, Nguỵ Vô Tiện láp nha láp nháp nói không ngừng, làm như trời sinh không biết xấu hổ viết như thế nào, muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu dâm đãng.

Ngay sau đó Lam Vong Cơ đã làm xong công tác khuếch trương, Lam Vong Cơ sớm để lại các dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ rải rác trên ngực, trên xương quai xanh của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ buông đôi môi của Nguỵ Vô Tiện ra, lật Nguỵ Vô Tiện lại nằm dài trên phiến đá xanh, hai tay nâng mông hắn lên, dương v*t căng phồng thành màu đỏ tía của Lam Vong Cơ, nhắm chính xác vào hậu huyệt đã khuếch trương tốt, gấp không chờ nổi mà đâm thẳng vào.

Nước suối lạnh buốt trộn lẫn với dương v*t nóng bỏng của Lam Vong Cơ, cảm giác kích thích giữa hai thái cực nóng lạnh này khiến Nguỵ Vô Tiện không khỏi kêu lên một tiếng, nhịn không nổi muốn ưỡn thẳng người lên, nhưng bị Lam Vong Cơ đè nằm sấp xuống.

Trước người Nguỵ Vô Tiện là phiến đá xanh lạnh lẽo cứng rắn, đằng sau là thân thể nóng rực của Lam Vong Cơ, cũng không biết vô tình, hay là cố ý, chỗ bọn hắn đứng, dòng suối vừa ngập đến bẹn bọn hắn, nước suối ở nơi kết hợp theo sự ra vào mãnh liệt của Lam Vong Cơ, phát ra từng đợt âm thanh vỗ phành phạch, xen lẫn với tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển không ngừng của Nguỵ Vô Tiện, dẫn đến Lam Vong Cơ càng lúc càng không thể ngừng lại. Một tay Lam Vong Cơ giữ phần hông của Nguỵ Vô Tiện để cố định hắn lại, không thể hắn di chuyển tới lui theo sự va đập của mình, một tay cầm tính khí của Nguỵ Vô Tiện để vuốt ve an ủi giúp hắn.

Vùng thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện, thậm chí bả vai cánh tay theo sự va chạm kết hợp càng lúc càng kịch liệt ở hạ thân, in lên dày đặc các vết bầm tím hết vết này đến vết khác, không biết là do bấu vào hay do hôn lên.

......

***

Vì nguyên nhân Tiết Dương, bốn người gồm Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng, Tiết Dương bị Lam Khải Nhân 'đuổi' ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Có Lam Vong Cơ, hành vi cử chỉ của Nguỵ Vô Tiện còn có thể kềm chế, cùng lắm là chạy ra sau núi chơi với thỏ, xuống nước bắt cá, nhưng có Lam Vong Cơ cùng với hắn, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến người khác, nhưng Tiết Dương không ai quản, chính là một kẻ hoang dã, thật sự là một người đặc biệt không ngồi yên.

Mấy ngày Tiết Dương ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hôm nào cũng buồn chán muốn chết, giống như bị người ta nhốt lại vậy.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ tình chàng ý thiếp, Giang Trừng vì giữ thể diện cho Vân Mộng Giang thị, theo đúng khuôn khép, tuân thủ nghiêm ngặt gia quy của Lam gia, an phận đến không chịu nổi.

Vì thế Tiết Dương nhàm chán đến cực điểm, liền theo đệ tử Lam gia đi nghe Lam Khải Nhân giảng bài, thuận tiện trải qua phương pháp tu hành của đại gia tộc trong truyền thuyết.

Kết quả nếu không phải nhàm chán ngủ gà ngủ gật, thì là làm việc riêng trong giờ học.

Đệ tử Lam gia cùng nhau nghe giảng bài, ba lần bốn lượt chịu sự quấy rầy của Tiết Dương, nhưng kiêng dè cùng với lễ nghĩa, có thể tránh thì tránh, nén cơn giận xuống.

Tiết Dương đoán được suy nghĩ của bọn họ, nhưng không thèm để tâm, mỗi ngày cợt nhả, cả một đống suy nghĩ lệch lạc, hở một chút là há miệng cười to.

Duỗi tay không đánh người mặt cười, Lam Khải Nhân cũng bất lực với y, da mặt Tiết Dương lại dày, lần nào cũng ngồi thật ngay ngắn nghiêm túc, nhưng sau đó không lâu, tư thế đã trở nên tuỳ tiện đủ kiểu kỳ lạ, cùng với dáng ngồi đoan chính của đệ tử Lam gia bên cạnh, quả thực là một trời một vực, so với Nguỵ Vô Tiện lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Vào tai này ra tai kia, quay đầu một cái hết động tác nhỏ này đến động tác nhỏ khác, tính tình bướng bỉnh, lần nào quậy phá cũng bị Lam Khải Nhân bắt trúng, Lam Khải Nhân bị chọc tức cứ luôn bay râu trợn mắt, cau mày quắc mắt giáo dục y, đáng tiếc Tiết Dương giống như cục đá trong nhà xí, vừa thúi vừa cứng, dạy mãi không sửa đổi.

Lam Khải Nhân mỗi ngày bị quấy nhiễu quá sức chịu đựng muốn tống cổ y đi, nhưng ngại Tiết Dương là đi theo Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện cùng tới đây, là khách, Lam Khải Nhân ngoại trừ hung dữ răn dạy y một trận, thì đánh không được, mà đuổi cũng không xong.

Tiết Dương cũng nhàm chán, ngày nào cũng bị Lam Khải Nhân siêng năng giáo huấn nhưng vẫn cứ muốn đi nghe giảng bài, Lam Khải Nhân vào lớp giảng bài vừa nhìn thấy y, là trên mặt đau khổ sâu sắc như cha mẹ chết, ấn đường biến thành màu đen lúc nào cũng đề phòng Tiết Dương, cho y ngồi riêng một mình một chỗ, sợ y vấy bẩn đệ tử môn sinh của mình.

Cho đến khi Lam Vong Cơ xin đi theo Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng xuống núi săn đêm, Lam Khải Nhân vội vàng đồng ý cho mấy người bọn hắn nhanh chóng xuất phát, về chuyện của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, ông muốn quản cũng quản không được.

Con cái lớn không cần ai lo nữa, kêu Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng lập tức dẫn Tiết Dương đi, nếu mà không đi Lam Khải Nhân chỉ sợ thật sự sẽ bị chọc giận đến hộc máu ngất đi mất thôi.

Bốn người đi ra khỏi Cô Tô, nghỉ ngơi ở thị trấn trên đường, thuê khách điếm xong rồi ra ngoài đi dạo phố, Tiết Dương vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: "Mấy ngày ở Cô Tô Lam thị khiến ta nghẹn đến hỏng rồi, cái gia quy kỳ quặc gì cũng có, không thể sát sinh, không thể tự mình đánh nhau, không thể dâm dục, không thể cái này không thể cái kia, quả thực là nhiều đếm không xuể á".

Giang Trừng trợn mắt mắng nhiếc: "Ngươi còn nghẹn cái gì, ngươi không thấy Lam Khải Nhân tiền bối bị ngươi chọc giận thành ra thế nào à".

Tiết Dương vô tội nói: "Không thể trách ta nha, nhà bọn họ cái gì mà không thể vô cớ cười nhạo, ta cười một cái cũng là sai, dáng ngồi hơi không tốt, đều có thể đem ta ra giáo dục một trận, ngay cả đi nhanh một chút cũng có thể phạm gia quy. Cơm thì khó ăn muốn chết, cực kỳ đắng giống như uống thuốc vậy, tự mình xuống núi mua, thì lại cấm đi lại ban đêm về trễ không cho vào cửa, ai da ~"

Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh chế giễu nói: "Phải không? Ta cảm thấy ngươi chơi rất vui vẻ, cả ngày nhảy nhót lung tung, không chỉ có Lam lão tiền bối, đệ tử môn sinh nhà bọn họ, chỉ sợ hiện giờ không ai không biết ngươi".

Tiết Dương cãi chày cãi cối: "Đó là ta giúp bọn họ, ngươi xem cả một đám bọn họ gần như giống y chang nhau, dáng vẻ đều là trên đời không có gì vui, có ta ở đó, làm cho cuộc sống của bọn họ thêm bao nhiêu là niềm vui, những đệ tử môn sinh đó đều rất thích ta, chỉ là sợ Lam lão nhân kia, không dám nói ra thôi."

Nguỵ Vô Tiện nhấc chân đạp Tiết Dương một cước, Tiết Dương trừng mắt hỏi hắn: "Vô duyên vô cớ ngươi đạp ta làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lần sau nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà Lam lão nhân, đó là thúc phụ của Lam Trạm, phải kêu tiền bối! Biết chưa?"

Tiết Dương ăn kẹo hồ lô bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Đã biết, tiền bối, tiền bối, phải kêu tiền bối! Nói một tiếng là được rồi, đến nỗi phải đá ta một cước sao".

Giang Trừng lắc đầu chen vào hỏi: "Nguỵ Vô Tiện, chúng ta đi Lan Lăng như thế nào, không vấn đề gì chứ, ngươi có kế hoạch gì không?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không có kế hoạch gì, biết chỗ nào tin tức linh thông nhất không?"

Giang Trừng tức giận nói: "Mau nói, úp úp mở mở cái gì".

Ngón tay Nguỵ Vô Tiện chỉ qua quán rượu cách đó không xa, Tiết Dương đột nhiên bật cười, "Quán rượu? Đó không phải là chỗ bán rượu hay sao, có thể có tin tức gì, cùng lắm chỉ là một vài tin tức bên ngoài mà ai cũng biết, có thật hay không còn chưa chắc đâu".

Tròng mắt Tiết Dương xoay chuyển, hai mắt chợt toả sáng, cười gian xảo nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ta biết một chỗ, có thể nghe được bất kỳ tin tức gì, chỉ cần có tiền".

Nguỵ Vô Tiện biết Tiết Dương lúc trước lăn lộn giữa phố chợ, giao tiếp đều là tam giáo cửu lưu, dạng người gì cũng có, hỏi thẳng: "Vậy ngươi nói nghe thử, là chỗ nào mà thần thông quảng đại như thế".

Tiết Dương nhìn nhìn Lam Vong Cơ, rồi nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên có chút hối hận, nhưng cũng rất muốn biết đệ tử thế gia vô cùng chính trực, nếu đi loại địa phương đó sẽ có phản ứng gì, mạnh dạn thần thần bí bí nói: "Các ngươi đi cùng ta tới đó là được, bảo đảm có thể nghe được tin tức".

Tiết Dương sau khi nói xong, liền cầm kẹo hồ lô tự mình đi trước, y biết Nguỵ Vô Tiện chắc chắn sẽ đi theo.

Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện, có thể tin tưởng nó không? Chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ đi theo nó?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đi thôi, đừng nhìn Tiết Dương còn nhỏ tuổi, thành tinh rồi đó, người yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng gặp qua, có lẽ thực sự có thứ chúng ta không biết, tạm thời đi theo xem xem".

Chưa tới nửa tiếng sau, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt nhìn đường phố ngựa xe như nước, cùng với Câu Lan viện khách đông nườm nượp, trong lòng thầm mắng: "Mẹ kiếp, tên tiểu tử lưu manh Tiết Dương này, tìm chết hả!"