[Vong Tiện] Đánh Dấu ABO

Chương 1: Oneshot



Dưới một bóng cây trong sân thể dục, một cô gái Beta và hai cô gái Omega vây quanh Ngụy Anh. Cứ một chốc các cô lại che miệng, nhịn cười tới mức đôi vai run lẩy bẩy, thậm chí có khi nghẹn tới mức đỏ bừng cả, nhịn không được thét lên tiếng chói tai nho nhỏ.

Ngụy Anh có vẻ ngoài rất dễ nhìn, lại thêm một cái miệng dẻo quẹo nên chẳng mấy chốc các cô gái đã bị cậu ta tán đổ liêu xiêu.

"Anh Ngụy Anh đã nhắm được Alpha nào vừa ý chưa ạ?"

Cô gái Beta to gan nhất hỏi, Ngụy Anh cười hì hì gật đầu. Cậu vừa định nói gì nữa thì một mùi Alpha rất nồng truyền tới làm cậu không tự giác ngậm miệng. Mấy cô bạn đối diện với Ngụy Anh cũng trở nên căng thẳng chỉ trong nháy mắt.

"A! Anh Lam, Lam Trạm!"

Cô bạn Beta vừa mới lên tiếng kia, lại thốt lên.

Lam Trạm hiếm khi phớt lờ lời chào của những người khác, thậm chí ngay cả một ánh mắt anh cũng keo kiệt không cho. Đã thế anh còn đè một tay lên bả vai của Ngụy Anh, tay kia thì vuốt tóc ở gáy của Ngụy Anh lên, làm trò trước mặt các cô gái, cắn xuống tuyến mùi.

Bị cắn theo cách hết sức bất ngờ như vậy, Ngụy Anh ngây cả người, bàn tay vươn ra cũng đứng sững giữa không trung. Cậu cúi đầu xuống, những hoài nghi đều bị nghẹn lại trong cổ họng, giờ phút này cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng cơn đau khi tuyến mùi bị rách.

Ba cô gái thấy thế đều sững sờ, đứng chết trân tại chỗ. Cuối cùng vẫn là cô gái Beta kia hồi hồn sớm nhất, nhanh tay kéo hai cô bạn đang sợ ngây người kia rời đi.

Chờ đợi quá trình đánh dấu dài dòng kết thúc, Lam Trạm mới buông Ngụy Anh ra. Anh liếm vết máu còn vương ở khóe miệng.

"Lam Trạm, sao cậu lại tự dưng cắn tớ thế?"

Vừa được thả ra, Ngụy Anh đã né khỏi bàn tay của Lam Trạm, quay lại trách móc anh. Cậu duỗi tay day đi day lại vết cắn sau cổ nhưng Lam Trạm lẹ tay đã cản lại ngay.

Anh nhắc nhở, "Đừng, bị nhiễm trùng luôn giờ."

"Thế mà cậu còn cắn tớ?" Tuy rằng rất không vừa lòng nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn thu tay lại.

"Lần đánh dấu trước đã sắp hết hạn rồi." Lam Trạm giải thích, nhưng ánh mắt của anh lại vô thức trôi nhẹ qua nơi khác, bàn tay buông thõng bên hông cũng lặng lẽ nắm chặt. Mỗi lần nói dối anh đều cảm thấy mất tự nhiên, nhưng lần này Ngụy Anh cũng không phát hiện ra trò mờ ám của anh.

"Thì bọn mình quay về ký túc xá hoặc là ra chỗ ngoặt ở hành lang như trước đây. Làm chi mà cậu cắn tớ ở ngay sân thể dục thế? Cậu xem đi, mấy bạn nữ kia bị cậu dọa rồi. Chẳng lẽ thời kỳ phát tình của cậu đến à?"

"... Không phải."

"Vậy thì lạ nhỉ." Ngụy Anh vuốt cằm, nhìn Lam Trạm, nói tiếp, "Bình thường Lam Trạm cậu đâu có làm loại chuyện này? Hôm nay cậu làm sao thế? Hành vi kỳ cục hết sức... Chẳng lẽ cậu uống rượu?"

Không đợi anh đáp lời, Ngụy Anh đã kề sát mũi vào miệng của anh, ngửi thử, rồi lại cau mày lùi xa.

"Không có mùi rượu."

Cậu lại cẩn thận ngửi mùi trên người mình.

"Tiết dục tố ở người tớ cũng không nồng nha, Lam Trạm, có phải cậu chịu kích thích gì không?"

"...Không phải."

"Thật à? Mà thôi, dù sao cũng đã đánh dấu xong rồi. Chắc cậu không có việc gì muốn nói với tớ đâu phải không, tớ đi trước nhé, còn phải..."

"Còn phải đi tìm cô gái kia?"

"Ai cơ?"

Lam Trạm đột nhiên ngắt lời làm Ngụy Anh phải ngạc nhiên. Ngay lập tức cậu hiểu ra nguyên nhân Lam Trạm bất thường, cậu bật cười, nói: "Lam Nhị thiếu gia ghen tị đấy à?"

"..."

"Lam Trạm, cậu xem cậu đi. Người thì cũng cho cậu đánh dấu rồi, cậu còn lo lắng gì nữa? Huống chi trong số mấy cô gái kia có Alpha nào đâu."

"..."

"Sao nào? Vẫn còn ghen nữa à? Hay là thế này đi, cậu nói không cho thì tớ không đi nữa, được không?"

"Không cho."

Lời nói ra vô cùng dứt khoát. Nhìn vành tai của người kia đã đỏ ửng, Ngụy Anh rốt cuộc không nín được nữa, ôm bụng cười rộ lên.

"Ha ha ha, Lam Trạm cậu thiệt là... Ha ha ha, tớ nên nói gì với cậu đây..."

Lam Trạm không nói gì. Cậu cười đủ rồi mới lau khóe mắt ngậm nước của mình, nói, "Tớ sai, tớ sai rồi. Tớ làm Lam Nhị thiếu gia phải ghen tị, không biết Lam Nhị thiếu gia có thể cho tớ một cơ hội bồi thường không?"

Lam Trạm nhướng mày, hỏi, "Cậu muốn làm gì?"

"Đêm nay cậu có kế hoạch gì không?"

"Không."

"Thế thì tốt."

Ngụy Anh móc di động trong túi ra, gọi cho Giang Trừng. Đợi đến khi có giọng nói của Giang Trừng truyền tới từ đầu dây bên kia, Ngụy Anh bật loa ngoài cho Lam Trạm cũng nghe được.

"Giang Trừng, mày vẫn ở bên nhà chị phải không?"

"Ờ. Thằng nhóc mày lại muốn làm gì? Đừng có kiếm rắc rối về cho tao, tao không rảnh đi chùi đít cho mày đâu."

"Sư muội đừng có nói thế chứ. Tao không kiếm rắc rối về cho mày đâu, chỉ muốn hỏi mày đêm nay có thể đi tá túc ở nơi nào được không? Đừng có về ký túc xá. Hay mày ngủ bên nhà chị mày một đêm?"

"Mày mới là sư muội. Ngụy Vô Tiện, mày lại định làm gì?"

"Đã bảo là không làm gì mà. Dù sao mày cũng đừng về, tao khuyên chân thành đấy."

Ngụy Anh cười hì hì, ngắt cuộc gọi trong tiếng la mắng của Giang Trừng. Cậu nhét di động vào túi áo ngực của Lam Trạm. Lúc rút tay ra thì nhân tiện bắt lấy cà vạt của Lam Trạm. Cậu quấn vài vòng cà vạt quanh cổ tay rồi kéo căng xuống. Lam Trạm thuận theo lực kéo của cậu, cúi đầu.

Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, mắt đối mắt, mùi ngọt ngào của tiết tố dục không níu giữ chút nào, đánh úp về phía Lam Trạm.

Ngụy Anh nói, "Thằng nhóc Nhiếp Hoài Tang kia đã bị anh trai kéo về nhà dạy dỗ rồi, cả tuần này khéo chẳng vác xác được về tới ký túc. Giang Trừng thì ở bên nhà chị nó. Tối nay phòng ký túc của bọn tớ chỉ còn dư lại mình tớ thôi. Không biết Lam Nhị thiếu gia nghĩ thế nào nhỉ?"

Nhìn đôi mắt Lam Trạm trở nên sâu thẳm, Ngụy Anh mỉm cười, nói:

"Xem ra Lam Nhị thiếu gia nghĩ giống hệt tớ. Không biết cậu đã cảm thấy vừa lòng với sự bồi thường này chưa?"

Ngụy Anh thổi vào tai anh, hạ thấp giọng làm tiếng nói của cậu trở nên nhỏ nhẹ, "Hở, Lam Nhị ca ca?"

(Hết)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!