[Vong Tiện] Đạo Phu Thê

Chương 47



Lam Hi Thần kết thúc câu chuyện kể thật dài của mình, Nguỵ Vô Tiện rơi vào trầm mặc rất lâu.

Lam Hi Thần nói: "A Tiện, tính tình của Vong Cơ, các trưởng bối và ta đều rõ ràng, những lời nói lúc đó của y, những chấn động trong lòng chúng ta, khó mà diễn tả. Không chỉ chuyện y vì ngươi, thách thức quyền uy của trưởng bối. Có lẽ là do bản tính, có lẽ là thúc phụ nghiêm khắc dạy dỗ, đứa nhỏ Vong Cơ này, từ nhỏ đã là một người cố chấp, gần như đến mức cực đoan, y có thể có những hành động này, ngươi có biết đối với y mà nói là thay đổi lớn như thế nào không?"

Nguỵ Vô Tiện không nói nên lời.

"Nhưng, chuyện lần này, cũng là có sự can thiệp nhiều của Tình Nhã Quân, đã lôi kéo được một vài người không phản cảm với ngươi, một số người có thành kiến khá sâu sắc trong số các trưởng bối, một phen nói chuyện xong mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, không thể nói là không có tác dụng. Đừng nói là Vong Cơ và ngươi, các trưởng bối cũng đều đang học hỏi để phát triển, làm thế nào để tiếp nhận một đứa nhỏ không hợp với Lam gia như a Tiện ngươi, hoặc là làm thế nào để tiếp nhận một Vong Cơ bị ngươi thay đổi. Nếu nói các trưởng bối không có phê bình kín đáo đối với yêu cầu của Vong Cơ thì là giả dối, nhưng bọn họ yêu thích Vong Cơ, cho dù chỉ xuất phát từ sự yêu thương Vong Cơ, cũng sẽ một lần nữa thử tiếp nhận ngươi. Mà Vong Cơ đối với ngươi..."

Lời không thể nói hết ý, thở dài một tiếng, "Ta nghĩ, không cần ta nhiều lời nữa".

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, môi thử mấp máy một chút, cuối cùng lại vẫn là không mở miệng.

Lam Hi Thần nhìn hắn một cái, thần giao cách cảm mà chợt nghĩ ra, nói: "Nói đến tính tình của Vong Cơ, lúc còn nhỏ y từng có một chuyện thú vị, a Tiện ngươi có muốn nghe thử không?"

"Muốn!" Nguỵ Vô Tiện vừa ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười thấu hiểu như thể đã đoán trước của Lam Hi Thần, bỗng nhiên ngón chân cảm thấy đau nhói, hắn cúi đầu nhìn, ném con rùa đang có ý đồ gặm vớ hắn vào lại trong tô sứ, rồi nói: "Trạch Vu Quân, ngươi kể đi".

***

Lúc hai anh em cỡ khoảng năm sáu tuổi, một hôm, Thanh Hành Quân mua ở chợ về mấy con cá vàng nhỏ, thả vào trong một cái bể cá lớn.

Cá vàng rất nhỏ, trong đó có hai con đặc biệt ốm yếu đáng thương, lúc cho ăn, thuờng xuyên bị các con cá khác giành mất, đều chỉ nhìn chứ không ăn được.

Cá vàng nhỏ có hai con, con trai cũng có hai đứa, vì thế Thanh Hành Quân vớt hai con cá vàng nhỏ ra, nuôi riêng trong hai cái bể cá nhỏ, một con cho Lam Hi Thần, một con cho Lam Vong Cơ, để hai huynh đệ chịu trách nhiệm chăm sóc. Lam Vong Cơ tò mò cầm ra một viên thức ăn cho cá, hỏi cái này làm từ thứ gì, Thanh Hành Quân nói với y, là vài loại ấu trùng, nhuyễn thể sau khi phơi khô nghiền nhỏ ra tạo thành, người bán cá vàng nói, mỗi con cá vàng cho ăn ba viên là được.

Bể cá từ bên trong gian tiểu trúc hoa long đảm được Thanh Hành Quân chuyển sang đặt ở ngoài sân chỗ các luống hoa màu tím, vì thế trong thời gian chăm sóc này, hai anh em mỗi ngày đều chạy tới chỗ mẫu thân cho ăn, mục đích của động thái này rõ như ban ngày. Bình thường, hai đứa nhỏ chỉ có cơ hội gặp mặt mẫu thân mỗi tháng một lần, mặc dù hai anh em ở bên ngoài cho cá ăn, bà cũng không thể ra khỏi phòng một bước để nói chuyện với bọn họ, nếu không sẽ trái với quy định, chỉ có thể cách một lớp cửa sổ đóng chặt, ba người lén nhìn nhau vài lần.

Hành động này vốn có chút chạm ranh giới quy định, nhưng Thanh Hành Quân tuy nói là ẩn cư sám hối, nhưng dù sao với thân phận gia chủ, ông cố ý làm chuyện này, trưởng bối trong tộc tuy có phê bình kín đáo, nhưng xét thấy mẹ con không gặp nhau trực diện, nghiêm khắc mà nói không tính là vi phạm quy định, cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý.

Thanh Hành Quân bế quan ít khi ra cửa, hôm nay, hiếm hoi tới xem hai anh em cho cá ăn. Số lần hai người gặp mặt phụ thân không nhiều lắm, về mặt tâm lý không khỏi cảm thấy xa cách, khi mở túi thức ăn ra dưới ánh mắt chăm chú của Thanh Hành Quân, đều có chút khẩn trương lo lắng.

Lam Vong Cơ quy quy củ củ thả vào bể cá nhỏ ba viên thức ăn. Còn Lam Hi Thần thì thả bốn viên.

Thanh Hành Quân vì thế hỏi Lam Vong Cơ trước, tại sao cho cá ăn ba viên.

Lam Vong Cơ làm như khó hiểu, nói một cách đương nhiên: "Người bán cá đã nói là ba viên, thì là ba viên".

Lúc hỏi Lam Hi Thần, hắn hơi bất an nói: "Hai con cá nhỏ này đều nhỏ hơn các con cá khác, cho nên bị ăn hiếp, chỉ có cho ăn nhiều một chút, chúng nó mới có thể nhanh lớn lên, lúc thả lại vào bể cá lớn sẽ không bị ăn hiếp nữa".

Thanh Hành Quân mỉm cười gật đầu, thấy phụ thân không trách mắng, Lam Hi Thần vui vẻ cười.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, lại lắc lắc đầu, quy củ nói: "Gia huấn có nói, không thể ăn cơm quá ba chén, huynh trưởng vi phạm quy định trước đây".

Đứa nhỏ cả ngày bị Lam Khải Nhân nghiêm khắc dạy dỗ, đều sợ bị bắt gặp vi phạm gia quy, Lam Hi Thần nghe Lam Vong Cơ nói có sách mách có chứng mà bắt lỗi hắn, dường như có chút lo lắng, dưới tầm mắt trấn an của phụ thân, nâng khuôn mặt nhỏ non nớt lên, nghiêm túc phân tích: "Gia huấn nói ăn cơm không quá ba chén, ý này là mọi sự đều phải có chừng mực, ăn cơm cũng không ngoại lệ, không thể ăn uống quá nhiều, quá mức, chỉ cần phù hợp với suy nghĩ ban đầu này, ta cảm thấy, không thể quơ đũa cả nắm, cũng không cần câu nệ về ừm... số lượng, đối với con cá nhỏ này mà nói, trời sinh nó ốm yếu, cần phải ăn nhiều để thân thể phát triển, bởi vậy bốn viên không phải là quá nhiều, mà là vừa phải".

Lam Vong Cơ không phục, lắc đầu như trống bỏi: "Lời này của huynh trưởng sai rồi, quy định tức là quy định, ba chén chính là ba chén, ba viên chính là ba viên, không thể thêm một cũng không thể bớt một. Nếu mỗi người đều tự mình lý giải, để linh hoạt mà bản thân bỏ qua các quy tắc ghi trong văn bản, vậy chẳng phải thiên hạ đại loạn hay sao, còn nói gì tới quy định nữa? Gia huấn sở dĩ viết như vậy, chắc chắn đều có mục đích của nó, từng chữ đều quan trọng, một chữ cũng không thể sai".

Thanh Hành Quân nghĩ nghĩ, cũng xoa xoa đầu Lam Vong Cơ.

Thấy ông không có nhận xét gì đối với hành động và việc làm hoàn toàn khác nhau của hai người, Lam Vong Cơ trịnh trọng nghiêm túc yêu cầu phụ thân ra phán quyết.

Thanh Hành Quân hơi mỉm cười, "Các ngươi đều không sai, chỉ là mỗi người lý giải khác nhau."

Lam Vong Cơ đẩy cánh tay trấn an của ông ra, cố chấp nói: "Phụ thân, việc này không thể đùa được, ý kiến của con và huynh trưởng đối chọi gay gắt, nhất định chỉ có một người nói đúng, xin ngài hãy ra phán quyết".

Thanh Hành Quân bị chính con trai ruột của mình nhìn chằm chằm không chớp mắt một cái, nhất thời lúng túng, vừa thấy đáng yêu vừa bất đắc dĩ nhìn đứa con trai nhỏ quật cường kia của mình, "Ngươi đó..."

"Thất lễ, phụ thân..."

Nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ gần như nhăn tít lại của y, sau một hồi lâu, ấn hai anh em mỗi đứa một bên vào trong lòng ngực, dỗ dành Lam Vong Cơ vẫn đang cằn nhằn nói ra nỗi bất bình, đưa bàn tay to lên vần vò loạn xạ sự kháng nghị của y.

***

"Sau đó thì sao?" Thấy Lam Hi Thần cười ngưng giữa chừng, Nguỵ Vô Tiện không do dự hỏi ngay.

"Sau đó hả..."

Quả nhiên, con cá nhỏ của Lam Vong Cơ không phát triển, đến khi một lần nữa được thả vào bể cá lớn đoàn tụ với các đồng bọn khác, chỉ có bị ăn hiếp như trước. Còn con cá của Lam Hi Thần thì to lên bằng với các con cái khác, lúc tranh ăn, dựa vào kích thước to lớn, không thua kém chút nào.

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đành một lần nữa vớt con cá nhỏ của mình ra, nuôi trong bể cá nhỏ, nhưng y không cảm thấy mình sai gì cả, mỗi ngày vẫn chỉ cho ăn ba viên, cũng thề son sắt mà quyết định, con cá nhỏ này về sau sẽ sống một mình, không sống chung với những con cá khác.

Thanh Hành Quân hỏi: "Không có bạn bè, nó sẽ cô đơn không?"

Lam Vong Cơ ôm bể cá nhỏ, giọng điệu non nớt nói: "Không cô đơn".

"Ủa?" Nguỵ Vô Tiện nói, "Chuyện không phải như vậy á?"

"Hả?" Lam Hi Thần nghĩ nghĩ, tuy rằng lúc đó hắn nhỏ tuổi, nhưng hai anh em hiếm khi được ở cùng phụ thân, lại được mẫu thân trong gian tiểu trúc ngóng nhìn chằm chằm từ xa, thời khắc hiếm hoi người một nhà được "họp mặt", đã nhiều năm trôi qua, hoa long đảm rung rinh trong gió, dáng vẻ mẫu thân mỉm cười ở sau khung cửa sổ lén nhìn hắn và Vong Cơ, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng, các chi tiết khác cũng vậy.

Mắt Lam Hi Thần lộ ra vẻ khó hiểu, ngay sau đó cười nói: "A Tiện ngươi không có ở đó, làm sao cảm thấy ta nhớ sai?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta có ở đó nha".

Lam Hi Thần kinh ngạc.

"Chuyện... chuyện này sao có thể, a Tiện ngươi sao có thể ở đó?"

"Không đúng," đầu lông mày Nguỵ Vô Tiện cau lại, cũng kinh ngạc phát hiện lời nói của mình không hợp lý.

Nhưng tại sao, hắn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, chính mình không chỉ ở đó, mà còn hồ đồ tham gia vào nữa chứ?

"Giấc mơ, giấc mơ đó..."

Lam Hi Thần không rõ nguyên nhân, "Giấc mơ?"

Nguỵ Vô Tiện vỗ vào đầu: "Hôm đó ta ngủ một giấc trong gian tiểu trúc của Thanh Hành phu nhân, đã có một giấc mơ".

***

"Đứa nhỏ ngốc..."

Một thân hình nhỏ xíu mặc bạch y đung đưa hai chân trên cây tùng xanh cạnh bức tường, cái đầu nhỏ ghé trên mái ngói, rất hứng thú nhìn tất cả mọi việc bên dưới, lời ít ý nhiều đưa ra một nhận xét đối với Lam Vong Cơ.

Đợi ba người đi rồi, Nguỵ Vô Tiện thành thạo leo qua đầu tường, nhảy xuống, một đường chạy lon ton đến trước bể cá, lấy ra một túi thức ăn cho cá để trong cái hộp gỗ nhỏ trên bàn đá.

Hắn cười hì hì, ném cho con cá nhỏ kia của Lam Vong Cơ thêm hai viên, con cá vàng nhỏ vui mừng hớn hở ngoi lên mặt nước, đớp hai cái nuốt viên thức ăn vào.

"Cơm phải ăn no mới tốt". Dõng dạc ngầm kết luận.

Bên trong gian tiểu trúc phía sau hình như truyền đến tiếng người, Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức nhảy dựng lên, cửa gỗ gian tiểu trúc được nhẹ nhàng mở ra, một nữ tử dung mạo đẹp tuyệt trần đứng ở phía sau cánh cửa, làm như đang gọi tên của hắn.

Bị phát hiện rồi!

Nguỵ Vô Tiện nhét vội túi thức ăn vào trong ngực áo, nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu viện.

Lúc chạy trên đường, còn đang hoảng sợ, không cẩn thận một cái, vấp phải thứ gì đó trên đường, rầm một cái, té ngã chổng vó.

"Ngươi...! Không được chạy nhanh!"

Một giọng nói còn mang nét trẻ con vang lên phía trên hắn, một khuôn mặt ôn nhuận hoàn mỹ, giống như được tạo ra từ ngọc cực phẩm tiến vào tầm mắt còn đang choáng váng của hắn.

Là đứa nhỏ ngốc mới vừa rồi kia?

Không ngờ đứa nhỏ ngốc này nhìn kỹ lại, còn xinh đẹp như thế....

Nguỵ Vô Tiện vừa xoa mông, vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đối phương, đứa nhỏ kia bị hắn nhìn chằm đến mất tự nhiên, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi là ai?"

Nguỵ Vô Tiện chậm rì rì từ mặt đất đứng lên, chú ý đến sợi đai nhỏ rất thú vị cột trên đầu đối phương.

Giống như là sợ hắn bỏ trốn, Lam Vong Cơ bước lên hai bước túm chặt lấy tay hắn: "Ngươi làm trái gia quy, nhanh cùng ta đi chịu phạt".