[Vong Tiện Đồng Nhân | ABO] Đào Yêu

Chương 4



Đan tu Vô Nhai Tử năm đó ngao du thiên hạ từng chịu đại ân của vợ chồng Ngụy Trường Trạch, đối với tu sĩ mà nói, kiêng kỵ nhất chính là nhân quả không rõ ràng, đối với đan tu cũng như vậy, cho nên chuyện thứ nhất Vô Nhai Tử làm sau khi xuất quan là tìm kiếm vợ chồng Ngụy Trường Trạch, sau khi biết được vợ chồng Ngụy Trường Trạch đã qua đời, liền tìm kiếm con trai độc nhất của họ - Ngụy Vô Tiện. Vô Nhai Tử một đường tìm đến bãi tha ma, vừa vặn đụng phải Ngụy Vô Tiện đang cõng Ôn Ninh không còn khí tức lên núi, càng là bởi vì lấy Âm Dương Nhãn trời sinh thấy được Ngụy Vô Tiện vì chấp niệm không tiêu tan mà vẫn ở lại nhân thế.

Ngụy Vô Tiện bỏ mình, tà vật trên bãi tha ma không ai áp chế, Vô Nhai Tử sau khi biết thân phận của Ngụy Vô Tiện liền đem quỷ hồn của hắn cùng đám người Ôn Tình về chỗ ở của mình, để hồn thể của Ngụy Vô Tiện vào trận pháp ôn dưỡng sau núi.

Trước kia Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo nhận lại sự phản phệ của quỷ khí, chờ hồn thể hình thành thì loại phản phệ này không còn nữa, chỉ cần ba năm, hồn thể của Ngụy Vô Tiện kết được Âm Đan, tu ra thực thể.

Lúc A Chước còn nhỏ biểu hiện rất nhiều thiên phú về đan đạo, sau khi Ngụy Vô Tiện đồng ý,Vô Nhai Tử liền thu A Chước làm đệ tử truyền y bát.

*****

"Vậy bây giờ cha ngươi đang ở đâu?" Ánh mắt Giang Trừng tỏa sáng, năm đó người nhìn thấy thi thể của Ngụy Vô Tiện chỉ có Kim Tử Hiên, những năm gần đây Giang Trừng vô số lần ảo tưởng Ngụy Vô Tiện còn sống, chỉ là đang trốn tránh mà thôi.

Đào Yêu, cũng chính là A Chước nghe vậy trên mặt nhiễm mấy phần đau thương, đưa tay sờ lên vị trí trái tim, "Cha, bị thương rất nặng, đã hôn mê rất lâu."

Chén trà trong tay Giang Trừng rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh, mang theo nước trà văng tung tóe làm ướt giày và y phục, "Ngươi nói cái gì?"

A Chước đem Tỏa Linh Nang trong túi ra, Tỏa Linh Nang căng phồng, bên ngoài còn có Kim Tằm Ti thêu trận pháp ôn dưỡng, "Cha ở bên trong."

Giang Trừng không biết là mình nên cảm thấy may mắn vì Ngụy Vô Tiện còn sống, hay là nên bi ai vì bây giờ hắn chỉ còn lại hồn phách vỡ vụn, lại tiếp tục nhớ tới hành động của A Chước lúc ở Vân Sơn, trong đầu hiện lên một tia sáng, "Ngươi lấy máu giao thú là vì Ngụy Vô Tiện?"

A Chước nặng nề gật đầu, cân nhắc dùng từ, "Có một loại đan dược tên là Thái Sơ đan, dùng để bồi bổ hồn thể, cần rất nhiều thiên tài địa bảo, đến nay ta vẫn chưa thu thập đủ."

"Không sao, ta tìm cùng ngươi." Đây cũng là tin tức tốt nhất Giang Trừng nghe được, gần với việc hôm nay hắn nhận ra A Chước.

"Được, ta ơn cữu cữu."

*********

Sáng sớm, mấy tiểu bối an vị trong đại đường, đối mặt với mấy bằng hữu quen biết, A Chước không mang duy mũ*, trong mắt thấm đầy vui sướng, "Ta không thể đi săn đêm cùng các ngươi nữa."

(*Duy mũ: mình nghĩ là cái mũ có mạng che xung quanh)

"Vì sao?" Lam Cảnh Nghi nghi ngờ hỏi, "Trước đó không phải chúng ta đã nói cùng đi Giang Châu sao?"

"Ta đến đây chính là vì muốn tìm dược liệu, bây giờ cần tìm vị dược liệu tiếp theo, ta muốn đi trước." A Chước cầm muỗng sức khuấy cháo trong chén, hớn hở nói.

"Vậy chúc ngươi thuận lợi." Kim Lăng phản ứng đầu tiên, đối A Chước nói.

"Hàm Quang Quân." Mấy tiểu bối thấy Lam Vong Cơ từ bên ngoài đi vào, nhao nhao thả đũa muỗng trên tay, đứng dậy hành lễ.

Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu, ánh mắt lúc nhìn thấy A Chước thân thể hơi cứng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại lập tức khôi phục bình thường, ngược lại A Chước tiến lên mấy bước, đến trước mặt Lam Vong Cơ hành lễ, lấy từ trong túi càn khôn ra một bình sứ đưa tới cho y, "Đa tạ Hàm Quang Quân cứu ta ở Vân Sơn, ta tự biết Hàm Quang Quân cao tiết, cũng không phải người tham ân cầu báo, chỉ là ta chưa từng nợ nhân tình, đây là Phục Nguyên Đan do ta tự luyện chế, có thể tăng tốc khôi phục linh lực, xin Hàm Quang Quân nhận lấy."

Lam Vong Cơ nhìn thiếu nữ trước mặt, ngón tay trong tay áo cuộn lại, yên lặng một lát sau nhận lấy bình sứ trong tay thiếu nữ, "Độc thân bên ngoài, cần nhớ kỹ mang ngọc có tội*."

(*Mình nghĩ ý nghĩa của câu này đại khái là nếu ở bên ngoài một mình để người ta biết trên người mình có tài sản hoặc vật quý giá thì sẽ bị dòm ngó.)

A Chước sửng sốt một chút, lập tức minh bạch ý tứ của Lam Vong Cơ, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt, bây giờ cả Tu Chân giới không có mấy đan tu có thể luyện chế ra được Phục Nguyên Đan, tuổi A Chước còn nhỏ như vậy, ý tứ trong lời nói của Lam Vong Cơ chính là khuyên bảo nàng giấu dốt, "Tạ Hàm Quang Quân khuyên bảo, ta cũng không phải gặp ai cũng tặng đan dược."

*******

Gần đây Tu Chân giới đều có chút đỏ mắt, Vân Mộng Giang thị thanh danh ngày càng cao, mấy ngày này mời chào được đệ tử duy nhất của đan tu Vô Nhai Tử, chỉ với danh khí của Vô Nhai Tử, dạy ra đồ đệ đương nhiên không thể coi thường.

Đối với lời đồn bên ngoài A Chước hoàn toàn không biết, bây giờ tâm tư của nàng đều đặt trên Cửu Tâm Liên, lấy cách nói của Giang Trừng chính là hận không thể cắm rễ bên cạnh Cửu Tâm Liên.

"A Chước, tới ăn một chút gì đi, hoa này không chạy được." Giang Yếm Ly mang theo hộp cơm tới, thấy A Chước dời ghế ngồi bên hồ nước nhìn hoa sen vừa mới chớm nở giữa hồ.

A Chước nhận lấy hộp cơm trong tay Giang Yếm Ly, "Tạ di mẫu."

"Người một nhà không cần cảm tạ, mau ăn a, cha con lúc trước thích uống canh sườn củ sen nhất." Giang Yếm Ly cầm khăn đè lên khóe mắt, trong tươi cười mang theo mấy phần hoài niệm.

"Gần đây con thấy mọi người đều rất bận rộn, đang làm gì vậy a?" A Chước nghe động tĩnh ngoài sân, nghi ngờ hỏi.

"Sắp tới Thanh đàm thịnh hội, con muốn đi sao?"

A Chước kiên định lắc đầu, "Con không đi."

"Không đi cũng tốt." Giang Yếm Ly lau nước canh trên khóe miệng A Chước, nhớ tới những lời nói thăm dò kia, hai đầu lông mày xẹt qua một tia không vui, "Chỉ cần A Chước vui là được, những việc kia không cần quan tâm."

******

Thanh đàm thịnh hội tới, các đại gia tộc đã sớm đến Liên Hoa Ổ, đều muốn nhìn thấy đan tu kia, chỉ là A Chước sớm đã theo ý của Giang Trừng tránh ra ngoài.

Viện này là nơi sâu nhất trong Liên Hoa Ổ, dù ít ai tới lui nhưng trong sân vẫn nở đầy hoa sen, chen chen chúc chúc thành một đoàn, tản ra hương thơm, trong sân còn đục một Phương Liên Đường, dẫn nước chảy, nước trong thấy đáy, những đóa sen hồng phấn duyên dáng yêu kiều, lá sen màu lục nổi thành một mảnh, phía trên còn hạt mưa đêm qua lưu lại.

A Chước nhìn trái nhìn phải một chút, không thấy ai liền tháo vớ giày, đôi chân trần tiến vào trong nước, lúc Ngụy Vô Tiện còn tỉnh sẽ mang theo A Chước lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, tự do tự tại, đến khi Ngụy Vô Tiện trọng thương hôn mê A Chước mới thu liễm tính tình, cố gắng học tập luyện đan, tìm kiếm dược liệu.

Sau cơn mưa, trong không khí còn mùi đất, ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu xuống mấy cái bóng, chiếu lên người tiểu cô nương. Hai chân trần của A Chước nhẹ nhàng đụng đụng lá sen, giống như là chơi vui, híp mắt nở nụ cười, chậm rãi ung dung hát một từ khúc, đây là từ khúc nàng nghe được từ Ngụy Vô Tiện, cũng là khúc hát ru khi nàng còn nhỏ, trong ba năm Ngụy Vô Tiện hôn mê, nàng dựa vào từ khúc này hồi tưởng quá khứ, chống đỡ mỗi ngày, chống đỡ lấy mình du tẩu khắp nơi, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đánh gãy sự hài lòng của A Chước.

Lam Vong Cơ chỉ nhìn một chút liền vừa quay đầu, A Chước có chút ngơ ngác trừng mắt nhìn, vỗ đầu một cái, bận bịu cầm vớ giày qua mang vào chỉnh tề, ở Nam Cương không có nhiều phong tục nam nữ như vậy, lúc nàng mười một tuổi còn sắn ống quần lên đến đầu gối cùng các nam hài tử trong làng dưới chân núi cùng xuống sông bắt cá, bây giờ thấy động tác của Lam Vong Cơ mới nhớ tới nơi này là Trung Nguyên, Lam gia lại coi trọng nhất là lễ nghi quy củ, vừa rồi xem như là nàng đã thất lễ.

"Bái kiến Hàm Quang Quân." A Chước cúi đầu, che đi gương mặt phiếm hồng, không biết vì cái gì, đối với Lam Vong Cơ nàng có cảm giác đặc biệt kính trọng.

"Từ khúc vừa rồi là ngươi hát?" Ánh mắt Lam Vong Cơ sáng rực, nhìn A Chước, cánh môi khẽ động, tướng mạo của A Chước giống với mẫu thân y bảy tám phần, chỉ là đôi mắt đào hoa cực kỳ giống người kia, y vốn cho rằng A Chước là thân thích bên mẫu thân của mình, nghĩ đến việc bị Giang Trừng mang theo trở về, bất luận như thế nào y đều nên thay mẫu thân chú ý tới đứa nhỏ này, chỉ là khi y nghe thấy từ khúc kia trong lòng tràn đầy kinh ngạc, mừng rỡ cùng không thể tin.

A Chước "A" một tiếng, lại tiếp tục gật đầu đáp đúng a, giai điệu phổ thông của dân gian, chỉ sợ Hàm Quang Quân nghe khó lọt tai.

"Người chỗ nào thụ?"

A Chước cảm thấy Lam Vong Cơ như vậy rất kỳ quái, cực kỳ giống lữ khách sa mạc lặn lội đường xa gặp được ốc đảo, mừng rỡ tìm được nguồn nước lại sợ trước mặt đều là hải thị thận lâu sợ hãi cùng tuyệt vọng, "Gia phụ sáng tạo, tiên khảo chỗ thụ."

A Chước nói như vậy cũng không tính là sai, trước đó Giang Trừng đã dặn đi dặn lại nhất định không nên đem chuyện có liên quan đến Ngụy Vô Tiện nói ra, mà Ngụy Vô Tiện bây giờ chỉ còn lại hồn thể, sớm đã không phải người sống, xứng một câu "tiên khảo" cũng là nói còn nghe được.

Thân thể Lam Vong Cơ lay nhẹ, "Phụ thân của ngươi......"

"Ta cũng chưa gặp qua phụ thân Càn Nguyên của mình." Sắc mặt A Chước thản nhiên, hàm răng khẽ cắn môi dưới, "Hàm Quang Quân, ta có thể đến Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ không?"

"Vì sao?" Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trước mặt biến thành màu đen, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, trong đầu khôi phục mấy phần thanh minh, năm đó người nhìn thấy thi thể của Ngụy Vô Tiện chỉ có một mình Kim Tử Hiên, thứ nhất là y chưa từng nhìn thấy thi thể của hắn, thứ hai là vấn linh chiêu hồn không có kết quả, y cũng chưa bao giờ tin Ngụy Vô Tiện đã chết, thiếu nữ trước mặt chính là chứng minh tốt nhất! Từ khúc kia được y đặt tên là Vong Tiện, trên đời này sẽ không còn ai khác biết đến.....

"Xưa nay nghe nói Tàng Thư Các tàng thư vạn quyển, ta có một số nghi ngờ muốn giải đáp." Trong Tàng Thư Các của Vô Nhai Tử, các ghi chép liên quan tới Thái Sơ đan không được đầy đủ, A Chước liền muốn mượn Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, đọc nhiều sách, có lẽ có thể tìm thêm manh mối.

"Khi nào?"

"Không bằng ngay hôm nay đi?" A Chước xem chừng Cửu Tâm LIên còn hơn một tháng mới có thể nở hoa, khoảng thời gian này đủ để nàng tìm một vài thứ, "Sau khi Thanh đàm thịnh hội hôm nay kết thúc, ta có thể cùng Hàm Quang Quân về Vân Thâm Bất Tri Xứ không?"

"Có thể." Lam Vong Cơ đã chỉnh lý tốt cảm xúc, bờ môi mang theo ý cười cực nhạt, như đông tuyết sơ tan, giống như bách hoa hé nở khiến người thất thần.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 19:56 - 23/04/2020