[Vong Tiện Đồng Nhân | ABO] Đào Yêu

Chương 8



Thời điểm A Chước đến Liên Hoa Ổ đúng lúc là giờ cơm, khi Giang Trừng nhìn thấy Lam Vong Cơ thì nụ cười trên mặt đã thu, đáy mắt hiện lên một tia lãnh quang, Tử Điện lòng vòng trên tay khắc chế đáy lòng bất mãn, nhìn cũng không nhìn Lam Vong Cơ một cái liền dẫn A Chước vào Liên Hoa Ổ.

"Trước đến nhà ăn ăn cơm, Cửu Tâm Liên kia được ta sai người trông coi rất kỹ, không mất được."

A Chước phồng má nhăn mày, vuốt vuốt trán bị gõ, chần chừ nhìn Lam Vong Cơ.

Giang Trừng nhịn không được sách một tiếng, phất tay áo nói, "Hàm Quang Quân, cũng mời ở lại dùng cơm đi."

Giang Trừng dù gặp Lam Vong Cơ rất muốn bắt bẻ đủ kiểu, nhưng người tới là khách, hắn cũng không thể trực tiếp đuổi người ra ngoài, sau khi dùng cơm chiều Giang Trừng liền sai người dọn dẹp phòng cho khách, mình thì cùng A Chước đi hái Cửu Tâm Liên.

Lam Vong Cơ vừa vào phòng châm nến, Ngụy Vô Tiện liền từ trong Tỏa Linh Nang chui ra, nhào tới trên lưng y, cắn vành tai Lam Vong Cơ nửa ngày, "Lam Trạm, chúng ta thương lượng một chút có được không?"

Lam Vong Cơ đem người trên lưng kéo xuống, nắm chặt hai tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện, thần tình nghiêm túc, "Chuyện gì?"

"A......." Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, gãi gãi bên tai, "Ngươi có thể hay không, không cần theo ta về Nam Cương a?"

Kế hoạch A Chước luyện Thái Sơ đan, không chỉ là vì thay Ngụy Vô Tiện ngưng kết hồn thể, nhiều hơn là muốn đem hồn thể và nhục thể của Ngụy Vô Tiện kết hợp lại, nhưng mà trong lòng Ngụy Vô Tiện rõ ràng, cỗ thi thể kia của hắn mặc dù ở trong linh trận nhiều năm như vậy, nhưng tử trạng của hắn thật sự không dễ nhìn, xưa nay tâm tư Lam Vong Cơ nặng nề, lại muốn giấu tất cả vào trong lòng, những ngày này hắn có thể cảm giác được áy náy và bất an trong lòng y, thế nhưng Lam Vong Cơ không có lỗi gì. Tâm tư bên trong của hắn cũng không muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ như vậy, không muốn Lam Vong Cơ vì vậy mà tự trách, không vui.

Quả nhiên, âm thanh của Ngụy Vô Tiện thấp xuống, quang mang trong mắt Lam Vong Cơ cũng ảm đạm, hai tay hữu lực nắm chặt cổ tay Ngụy Vô Tiện, "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện nhìn tay Lam Vong Cơ, rất hào hứng muốn biết lực tay của Lam Vong Cơ lớn bao nhiêu, giờ phút này trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn một chút vì là hồn thể không cảm giác được đau đớn, chỉ bằng lực tay này của Lam Vong Cơ, thật sự sẽ làm hắn gào lên.

"Ngụy Anh, trả lời ta."

Thanh âm của Lam Vong Cơ gọi Ngụy Vô Tiện đang thất thần trở về.

Ngụy Vô Tiện tiến tới thành kính hôn lên lông mày, chóp mũi, môi mỏng của y, mặt mày ẩn tình, "Lam Trạm, ta cái dạng kia cũng không dễ nhìn."

Nghe vậy, cánh tay Lam Vong Cơ co rúm lại một chút, lại tiếp tục ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu hắn, đôi mắt lưu li nhạt màu thấm đầy đau thương, "Thật có lỗi, là ta....."

Lời của Lam Vong Cơ còn chưa dứt, bị Ngụy Vô Tiện nhéo nhẹ một cái bên eo, ra vẻ giận dỗi nói, "Không cho phép xin lỗi, Lam Trạm, ngươi rất tốt, cũng chưa từng phụ ta, nói về chuyện đó là ta phụ ngươi mới đúng."

"Ta sẽ cùng ngươi về Nam Cương."

Ngụy Vô Tiện an tâm dựa vào ngực Lam Vong Cơ, trong lòng cũng mềm nhũn mấy phần, thôi, đi thì đi, dù sao cả đời này Lam Vong Cơ chỉ ở bên cạnh hắn, không có đạo lý sẽ ghét bỏ thi thể của hắn.

"Tốt, vậy chúng ta cùng đi Nam Cương." Lúc này Ngụy Vô Tiện hào hứng, từ trong ngực Lam Vong Cơ lui ra ngoài một chút, cao hứng bừng bừng nói, "Nam Cương có rất nhiều ngày lễ thú vị, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem."

"Được." Lam Vong Cơ trả lời một câu, nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện không buông, y sẽ không bao giờ buông tay hắn nữa.

*******

Cửu Tâm Liên lớn ở bên trong khe sâu rừng rậm, có công hiệu làm ấm hồn phách, tổ tiên của Giang gia lúc trước đem Cửu Tâm Liên về Liên Hoa Ổ, cho đến ngày nay chỉ mới ra hoa ba lần, lần này là lần thứ tư hoa nở, A Chước nắm trong tay một thanh đao bằng trúc, chóp mũi khẽ nhúc nhích, ngửi được hương sen trong không khí dần dần nồng đậm, thừa dịp Cửu Tâm Liên hoàn toàn nở, trong nháy mắt tay mắt lanh lẹ dùng đao trúc hái trọn đóa hoa xuống, rễ cây trong nháy mắt hoàn toàn khô héo, chỉ có đóa hoa trong lòng bàn tay A Chước vẫn nở rộ như cũ.

Giang Trừng thấy A Chước vui mừng, trong lòng biết đã tới gần cách điều chế Thái Sơ đan thêm một bước, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn về phía A Chước, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Tối nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta cùng ngươi đi Nam Cương."

A Chước do dự mấy phần, nhìn trộm sắc mặt Giang Trừng, nhỏ giọng nói, "Cữu cữu, phụ thân cũng đi, hai người luôn luôn không hợp, thật sự muốn cùng đi sao?"

Giang Trừng và Lam Vong Cơ không hợp, chuyện này cả tiên môn bách gia đều biết, hoặc nói rõ ràng hơn chút là Giang Trừng đơn phương nhìn Lam Vong Cơ không vừa mắt, nếu trong đó A Chước cũng từng hiếu kỳ nguyên do trong đó, nhưng mà sau khi nàng biết thân thế của mình thì đã rõ ràng bất mãn của Giang Trừng với Lam Vong Cơ từ đâu mà đến.

Bước chân của Giang Trừng hơi dừng lại, nhìn A Chước cắn răng nghiến lợi hỏi, "Ngươi nói cái gì? Cái gì phụ thân?"

A Chước rụt cổ một cái, "Chính là Hàm Quang Quân a."

"Chuyện liên quan tới phụ thân ngươi, là ai nói?" Giang Trừng bắt lấy trọng điểm trong lời nói của A Chước, hắn chưa từng nói với A Chước những chuyện cũ năm xưa, chuyện thứ nhất là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ký khế ước, nhưng mà cũng không có thành thân, hắn cảm thấy không nên trực tiếp nói với cháu gái mình rằng nàng là kết quả của Ngụy Vô Tiện chưa kết hôn mà có con; chuyện thứ hai là thái độ của Lam gia đối với Ngụy Vô Tiện năm đó hắn cũng đã thấy, trong thâm tâm vẫn mong Ngụy Vô Tiện và A Chước không có bất cứ quan hệ nào với Lam Vong Cơ, nhưng ai ngờ A Chước vẫn chủ động đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.

"Cha thích, con còn có thể như thế nào?" A Chước cất kỹ đóa sen trong tay, "Trước đó vài ngày cha đã tỉnh, vừa vặn gặp được phụ thân, con nghe một chút."

Giờ phút này Giang Trừng đã lên cơn giận dữ, Lam Vong Cơ không chỉ gạt sư huynh của hắn, còn gạt cháu gái của hắn, thế nhưng hắn có thể như thế nào, giống như A Chước vừa mới nói, Ngụy Vô Tiện thích, đây mới là điều quan trọng nhất, năm đó hắn chưa từng ngăn cản chuyện của họ, bây giờ đương nhiên cũng không có tư cách ngăn cản.

Giang Trừng hít sâu mấy cái, mới miễn cưỡng đè ép nộ khí trong lòng, "Sau khi đi Nam Cương thì mang cha ngươi về Liên Hoa Ổ, không được đến Vân Thâm Bất Tri Xứ."

"Tốt, con nghe cữu cữu."

********

Vô Nhai Tử gần đây lại ra ngoài du ngoạn, trong sơn cốc to như vậy chỉ còn lại mọi người Ôn Tình, A Chước và Lam Vong Cơ vội vàng bắt chuyện với Ôn Tình sau đó liền đi thẳng đến Uẩn Linh trận sau núi.

Ngụy Vô Tiện từ trong Tỏa Linh Nang bay ra, cầm tay Lam Vong Cơ đang khẽ run, mười ngón tay đan xen, "Lam Trạm, nếu không ngươi chờ ở bên ngoài đi."

"Không cần, ta cùng ngươi." Môi Lam Vong Cơ tái nhợt, bác bỏ đề nghị của Ngụy Vô Tiện, lôi kéo Ngụy Vô Tiện theo sau A Chước tiến vào sơn động.

Xuyên qua một đoạn hành lang lờ mờ liền đến thạch thất tinh lực dồi dào, giữa thạch thất là trận pháp quy củ an trí thi thể của Ngụy Vô Tiện, áo trắng tóc đen, sắc mặt trắng bệch, vết máu lớn trước ngực đã sớm khô cạn biến thành màu đen, đâm vào tim Lam Vong Cơ đau nhức không thôi.

"Phụ thân, người buông cha ra, cha phải vào trong trận pháp." A Chước lấy dược liệu ra, đem một dược đỉnh bày trên mặt đất, linh hỏa trên đầu ngón tay không ngừng nhảy lên.

Lam Vong Cơ nghe vậy bận bịu buông lỏng tay Ngụy Vô Tiện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, tay cầm Tị Trần mu bàn tay nổi lên gân xanh, rõ ràng y đang rất khẩn trương.

Sau ba canh giờ, A Chước đem Thái Sơ đan vào trận pháp của Ngụy Vô Tiện, sau khi Ngụy Vô Tiện nuốt đan dược xuống, nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hai tay biến đổi liên tiếp mấy cái thủ thế, linh hỏa đều hướng vào trong trận pháp, đem Ngụy Vô Tiện giam ở trong đó, Lam Vong Cơ biến sắc, chuẩn bị tiến lên mang Ngụy Vô Tiện ra, kỳ thật đến bây giờ y vẫn không để ý Ngụy Vô Tiện là người hay quỷ, chỉ cần là Ngụy Vô Tiện là được, dù y không thông luyện đan cũng biết linh hỏa lợi hại, y sợ linh hỏa sẽ tổn thương Ngụy Vô Tiện.

"Phụ thân đừng nhúc nhích." A Chước chú ý tới động tác của Lam Vong Cơ, thấp giọng nói, "Năm đó cha bị linh hỏa gây thương tích, linh hỏa thuận thế lấy đi một phần hồn phách của cha, bây giờ muốn tách phần hồn phách kia ra thì phải dùng cách này mới có thể để hồn thể và nhục thể của cha dung hợp."

Linh hỏa vừa dập tắt, trong nháy mắt Lam Vong Cơ liền nhào tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hai tay khẽ run chậm rãi sờ lên hai tay đặt trước ngực của Ngụy Vô Tiện, lúc chạm đến làn da ấm áp Lam Vong Cơ không khống chế được cũng lộ ra ý cười vui mừng thật tâm.

"Hồn thể của cha cần một chút thời gian dung hợp với nhục thể, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại được." A Chước dựa lưng vào vách đá, cũng một mặt vui mừng, nàng vốn cho rằng dựa vào năng lực cá nhân của mình, có thể là mười năm, hai mươi năm hoặc là thời gian dài hơn nữa mới có thể cứu sống Ngụy Vô Tiện, không nghĩ tới trước đó đến Lam gia tìm được hai vị dược liệu, cái còn lại cũng được Giang Trừng hỗ trợ tìm kiếm, cuối cùng nàng cũng không phụ nhiều năm sở học.

"Có thể di chuyển không?" Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không rời mắt, sợ một khắc sau mình sẽ tỉnh lại từ trong mộng đẹp này.

"Có thể, con dẫn người đến phòng ngủ của cha."

*********

Lam Vong Cơ đã chờ đợi trong sơn cốc nửa tháng, cả ngày trông coi Ngụy Vô Tiện ngủ say, ngày tốt liền ôm Ngụy Vô Tiện đến ghế nằm trong viện, cầm tay Ngụy Vô Tiện trầm mặc cả một ngày, hoặc là đánh đàn; thời tiết không tốt thì ở trong thư phòng cầm mấy quyển tiểu thuyết Ngụy Vô Tiện thích, đọc từng chữ từng chữ cho hắn nghe.

"Tần Thăng đưa lưng về phía giường lấy mấy cành hoa trên bàn, hắn biết đây là hoa nương tử nhà hắn thích nhất, hắn nhất định phải chăm sóc tốt, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ mở rải vào trong phòng, nữ tử nằm trên giường hồi lâu chậm rãi mở mắt, nhìn bóng lưng Tần Thăng mím môi cười........"

Lam Vong Cơ cầm một quyển tiểu thuyết nhẹ giọng đọc, đột nhiên cảm giác được có vật gì nắm lấy noãn ngọc bên hông mình, cúi đầu nhìn lại, liền đối diện với đôi mắt của Ngụy Vô Tiện đang cười nhẹ, cánh môi Ngụy Vô Tiện giật giật, thanh âm khàn khàn, vào tai Lam Vong Cơ lại như tiếng trời, "Lam Trạm, ta tỉnh."

Lam Vong Cơ đến sách rơi trên mặt đất cũng không biết, lúc y phản ứng lại thì đã đặt nửa người trên của Ngụy Vô Tiện trên thân mình, trán chạm trán, không mang theo bất luận cái gì hôn lên đôi mắt xán lạn kia, "Ngụy Anh."

"Lam Trạm, thật tốt." Ngụy Vô Tiện ngồi dậy tựa trong ngực Lam Vong Cơ, hé miệng nuốt cháo Lam Vong Cơ đút, trong tay vuốt noãn ngọc trên thắt lưng y, đây là lễ vật duy nhất hắn đưa cho Lam Vong Cơ sau khi hai người liên hệ tâm ý, hắn cũng có một khối giống như đúc, bây giờ vẫn còn giữ nguyên vẹn.

Ngụy Vô Tiện mới tỉnh lại, dạ dày yếu ớt, chỉ có thể ăn ít, nhưng ăn nhiều bữa, Lam Vong Cơ buông nửa bát cháo trong tay xuống, ôm chặt người trong ngực, cằm đặt lên đầu vai Ngụy Vô Tiện, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu, "Ngụy Anh, ta ở đây."

"Ta biết, ngươi vẫn luôn ở đây, ta cũng không rời đi."

A Chước đặt khay trong tay xuống bậc thang, gõ cửa phòng một cái sau đó xoay người rời đi, vội lau nước mắt trên mặt, hiện tại, thật tốt.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:13 - 29/04/2020