[Vong Tiện] Không Lối Thoát

Chương 18



“Ngụy Anh, Ngụy Anh?”

... Ai?

“Ngụy Anh, tỉnh dậy!”

... Lam...

"Ngụy Anh..."

Lam Trạm?

Ngụy Vô Tiện gắng gượng mở hai mắt ra.

“A......” Hắn khẽ mở miệng, nói: “Lam...”

“Ngụy Anh!” Thấy hắn tỉnh dậy, tâm tình y mới dần thả lỏng hơn chút, “Ngươi sao vậy?”

Ngụy Vô Tiện bị y ôm chặt trong vòng tay, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

Mới nãy hắn thực sự không thể chịu đựng nổi mà tự khiến bản thân mất đi ý thức, khiến mình ngủ say, cứ vậy, mặc cho tiếng chuông kia có kêu to cỡ nào, thân thể này cũng không phản ứng lại dù chỉ một chút.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được một dòng nước ôn hòa từ Lam Vong Cơ, y đang vận chuyển linh lực sang cho hắn.

Thật sự... Rất khiến người khác an tâm.

Lam Vong Cơ nhận ra người trong lòng hơi nhúc nhích, y thấy Ngụy Vô Tiện đang ngẩng đầu nhìn y.

Y chợt thấy dòng lệ hiện lên trong đôi con ngươi không có lấy một tia sáng kia.

“Ngụy Anh?!” Lam Vong Cơ luống cuống, lập tức đưa tay lên tính tháo sợi xích dính máu xuống, “Có đau lắm không?”

Ngụy Vô Tiện ngăn y lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không... Không cần, tháo...” Hắn nói, “Ta... Ta sẽ, ta...”

“Tại sao...” Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Lam Vong Cơ càng lúc càng siết chặt, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cơ thể khẽ run lên, “Tại sao... Ta...”

Hình như hắn càng lúc càng hỗn loạn, nói năng lộn xộn không thành câu.

“Rõ ràng là ta... Ta không, không muốn...”

Tại sao.

“Ta thực sự... Ta... Không muốn...”

Tại sao?

“Ta... Ta không... Nhưng mà, tiếng chuông, ta..."

Tại sao?!

“Tại sao chứ...”

Thanh âm của hắn chứa đầy sự bất lực và tuyệt vọng, cố nắm chặt lấy tay áo Lam Vong Cơ như cố nắm lấy sợi dây thừng duy nhất trên vách núi đen sâu thẳm.

Hắn hỏi:

“Tại vì sao, lại không khống chế được?”

Cho dù là ký ức sâu thẳm vào hôm ấy, và cả hôm nay.

Cho dù đó là áp chế thứ gì khác, hoặc là chính bản thân hắn. Ngôn Tình Sủng

Tại sao chứ?

“Ta... Tại sao... Ta không muốn...” Không thèm để tâm đến vết thương trên cổ tay bị rách ra, linh hồn không hoàn chỉnh mạnh mẽ cảnh cáo những cảm xúc hiện tại của hắn, bên tai Ngụy Vô Tiện như thể có vô số quỷ dữ đang gào rống.

Bổng nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt của Lam Vong Cơ.

... Hắn nhớ đến hôm ấy, giữa biển người mênh mông, xuất hiện gương mặt này.

... Đứng ở phía đối lập với hắn.

“A...” từng giọt lệ trong hốc mắt dần rơi xuống, cảm xúc lại vẫn luôn bị ép phải kìm xuống, Ngụy Vô Tiện không chút sức lực, run rẩy mở miệng, “Lam...”

“Lam Trạm...” Hắn nói, “Ta đau.”

Hắn nói: “Ta... Ta thật sự...”

Hắn ngập ngừng đưa tay lên, móc tay vào ngón áp úp của Lam Vong Cơ.

“Lam Trạm.”

Ý thức của hắn dần mất đi, trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối đôi mắt trống rỗng của hắn phiếm ánh nước, yếu ớt nói rằng:

“Ta không muốn đi...”

Trong vòng tay chợt nặng, Lam Vong Cơ vội vàng xem xét tình hình của hắn.

Bàn tay bị Ngụy Vô Tiện câu lấy khẽ động, mười ngón tay đan chặt.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của người trong ngực, y cẩn thận bế hắn lên giường.

Nhìn Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nhìn vết thương còn chưa được cầm máu của hắn, nhìn cơ thể hắn bất an run rẩy, lửa giận trong lòng Lam Vong Cơ càng lúc càng lớn, linh khí xung động, xiềng xích được đặc chế cứ thế hóa thành bột mịn.

Ngụy Vô Tiện nằm trên giường dịu ngoan nhắm chặt hai mắt, ngay cả một sợi tóc cũng không bị sức ép từ linh lực ảnh hưởng đến.

Lam Vong Cơ rũ mắt, đôi tay đang siết chặt từ từ buông lỏng, lặng thinh một lúc lâu, rồi lấy thuốc từ trong tay áo ra.

Thuốc trị thương là loại tốt nhất, có hiệu quả giảm đau rất tốt, Lam Vong Cơ cúi xuống hôn lên mi tâm của Ngụy Vô Tiện, nhìn đôi mi đang nhíu chặt dần giãn ra.

Trong túi càn khôn của y luôn có đủ các loại thuốc điều chế và thuốc trị thương mà y cố ý đi mua sẵn ở tiệm thuốc của lão bản nương.

Lam Vong Cơ lên giường, ôm chặt người vào lòng.

“Ngụy Anh...”

Trong tai y chỉ toàn là những lời Ngụy Vô Tiện vô thức nói ra.

Y nghe thấy, Ngụy Vô Tiện có nhắc đến “tiếng chuông”.

Y chợt nhớ tin tức mình nhận được khi xuống núi vào hôm nay.

Lam Vong Cơ càng ôm chặt hắn hơn.

“Ngụy Anh...” Y nhẹ giọng nói, “Đừng lo.”

“Ta sẽ... Giải quyết hết sớm thôi.”

Kim gia cũng được, tiên môn bách gia cũng chẳng sao... Là ai cũng vậy cả.

Trong đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ, là ngọn lửa đã luôn kìm nén suốt ba năm nay.

“Phải giải quyết sớm thôi.”

Y không quên ba năm trước Ngụy Vô Tiện đã chết như thế nào.

“Đừng sợ, Ngụy Anh.” Ngón tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của Ngụy Vô Tiện, “Sẽ không ai tổn thương ngươi được nữa.”

「Y không hề quên, hắn đã bị những kẻ đó đánh nát như thế nào.」

“Ai cũng sẽ không thể... Mang ngươi đi.”

「Sao y có thể không vì ánh sáng của mình mà nổi điên được đây?」

__________

Trans: Dannn_pie.

Beta: Cá

26.08.2022

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!