[Vong Tiện] Không Thấy Trường An

Chương 1



1.

"Chào mừng đến với tàu điện ngầm số 4, trạm tiếp theo: Trạm phía Nam của thành phố B, hãy sẵn sàng để xuống xe. The next stop is B-CITY SOUTH RAILWAY STATION. Please get ready for your arrival……”

Trên radio vang lên tiếng thông báo của nhà ga, cánh cửa tích tích vài tiếng liền đóng vào, toa tàu chật ních những người đang dán mắt vào màn hình điện thoại, cùng với âm thanh ầm ĩ của tàu điện ngầm đang chạy trở lại, bọn họ giống như những con cá mòi đóng hộp vậy, lắc lư một lúc lâu mà chẳng ai có ý định ngẩng đầu lên.

Đoàn tàu chạy qua đường hầm, giống như một con rắn dài đang gào thét, những biển quảng cáo được chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, tạo nên một dòng sông ánh sáng, tịch mịch phản chiếu lại sự lạnh lùng của cả đoàn tàu.

"Làm phiền một chút, cảm ơn!"

Một âm thanh không lớn không nhỏ làm cho dòng người hơi xôn xao, một lúc sau, một thiếu niên mang theo cặp sách chui ra, như ý nguyện mà đứng ở vị trí gần cửa xe. Đứng hồi lâu, hắn thở ra một hơi, mới mang dây tai nghe vừa rồi bị nhồi nhét vào trong túi tiền, lấy điện thoại ra.

“……After all, the best and most beautiful things in the world can't be seen or even touched. ”

("........Rốt cuộc thì, những gì tốt đẹp nhất trên thế giới đều không thể thấy, thậm chí là không thể chạm vào được.")

Đây là tập trong khóa sáng tác của hắn, lúc trước đã viết được một nửa, vừa rồi đã lợi dụng thời gian đi tàu điện ngầm để viết kết bài. Nhưng mà kết cục này không làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, con trỏ nhỏ lại nhấp nháy ở một dấu chấm tròn, như là định sẵn rằng, giờ phút này, hắn không thể nghĩ ra một cái kết khiến cho hắn vừa lòng.

Hắn buồn bã nhìn vào màn hình, chợt thấy lưng hơi nặng, quay đầu lại liền phát hiện một cánh tay mập mạp đang nắm lấy cái móc khóa hình con thỏ nơi balo của mình.

Đứa nhỏ kia đang ngồi ở nơi gần cửa, đôi mắt to tròn dễ thương lấp lánh, nhìn qua thì chỉ khoảng ba tuổi. Một tay em túm lấy lỗ tai trắng tuyết của con thỏ, một tay kéo lấy người phụ nữ bên cạnh, kia là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, màu son tinh tế, hình như là mẹ của em ấy, tiếc rằng lúc này cô ấy đang tập trung vào chiếc điện thoại trên tay, không hề biết con gái của mình đang làm gì cả.

Hắn nắm lấy giá đỡ trên đầu, cười với bé gái đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, nghĩ thầm dù cho bây giờ có đem cục cưng này bắt cóc thì người mẹ này cũng sẽ chẳng phát hiện ra đâu.

"Đáng yêu phải không?" Hắn nhỏ giọng nói.

Bé gái gật gật đầu.

"Thích không?" Hắn lại nhẹ giọng nói.

Bé gái lại gật gật đầu.

Hắn nở nụ cười, quay về phía người mẹ đang vùi đầu vào điện thoại kia, bĩu môi: "Này, nói với mẹ em, bảo cô ấy cũng mua một cái cho em đi."

Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng động, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt khô khốc, thấy vậy liền vội vỗ lên lưng của em nhỏ: "Buông tay! Không phải đồ của con thì sao có thể tự tiện kéo chứ!"

Bé gái bị khiển trách, run rẩy buông tay ra, cái miệng nhỏ nhắn mím lại thành một đường, thu ngón tay vào trong tay áo rồi tủi thân nắm chặt lại.

"Khụ, không sao cả, bọn tôi chỉ đang tán gẫu thôi, cô không cần phải mắng em ấy." Hắn cười bảo.

Người phụ nữ kia gương mắt lên nhìn hắn. Mặt của hắn có chút non nớt, tuy rằng đã gần hai mươi tuổi, nhưng bộ dạng vẫn giống như một thiếu niên, ngay cả giọng nói cũng thanh tú dễ nghe, giống như ánh nắng sau cơn mưa, tươi đẹp trong sáng.

Nhưng mà ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn hắn y hệt như đang nhìn một ông chú biến thái(*) ngay cả một bé gái ba tuổi cũng phải dụ dỗ.

(*) 怪蜀黍 - quái thục thử =))))) ý chỉ những người đàn ông tuổi trung niên mắc chứng audam, chuyển giới hay khoe hàng hay thường xuyên mặc những đồ kỳ lạ,.... nói chung là những sở thích kỳ lạ ấy.

"Cái này.........Tôi thấy em gái nhỏ đây có vẻ rất thích cái móc khoá này, sau khi về cô có thể mua một cái cho em ấy, dù sao cũng không phải là quá đắt." Hắn sờ sờ chóp mũi, "Đây là đồ của một người rất quan trọng cho tôi, nếu không thì tôi cũng có thể gỡ xuống cho em ấy chơi một lúc."

Bé gái ngước đôi mắt ngập nước về phía hắn, người phụ nữ kia ngoảnh mặt khinh thường, cười cho có lệ, lại dỗ dành con gái: " Có nghe hay không, may là thúc thúc không trách con, nếu không thì sẽ không chỉ mẹ là người mắng con thôi đâu. Cảm ơn thúc thúc đi!"

".........." Hắn vò đầu bứt tóc, oán thầm: Thúc thúc? Bà cô này bị gì vậy, chẳng lẽ bây giờ những người có tri thức đều có tính cách này sao?

Bé gái ngơ ngác nhìn mẹ, lại nhìn mặt của hắn, một tiếng "thúc thúc" cũng không thoát ra khỏi miệng được.

Hắn nén lại ý muốn bóp lấy gương mặt nhỏ kia, cười đến hai mắt cong cong. Khép miệng lại lặng lẽ nói một câu với bé: "Ngoan, gọi ca ca."

Giống như nhận được sự đồng thuận, bé gái liền nở một nụ cười tươi: "Cảm ơn ca ca!"

Người phụ nữ bên cạnh lập tức xanh mặt.

"Đã đến trạm phía Nam của thành phố B.

We are arriving at B-CITY SOUTH RAILWAY STATION."

Tiếng thông báo từ radio đúng lúc vang lên, cánh cửa đang đóng chặt bổng nhiên mở ra, hắn quay đầu lại vẫy tay với người phụ nữ: "Tôi đến trạm rồi, tạm biệt tiểu muội muội, bà, dì, tạm biệt~" Sau đó hất tóc đi ra cửa.

Không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ kia chắc chắn là đang trừng mắt nhìn hắn qua cửa kính của tàu, tựa như khi tiếng chuông tan học vang lên, hắn sẽ là người thứ nhất lao ra khỏi phòng học khiến chủ nhiệm hóa đá ở trên bục giảng năm đó.

Lao vào trong đám đông, hắn liền nhanh chóng bước lên thang cuốn, vừa ra khỏi trạm liền lấy thẻ giao thông đặt lên cảm biến. Phía Nam của thành phố B rộng rãi và sáng sủa, người ta có thể thấy sàn nhà rực rỡ đủ loại màu sắc, hắn ngựa quen đường cũ mà đi qua biển người, đi qua một tiệm bán thức ăn nhanh rồi nhanh chóng dừng lại ở lối ra số bốn.

Đến sớm, sớm hơn tận mười phút.

Ở trong đại sảnh rất ồn ào, lẫn trong đó là những âm thanh bị nhiễu phát ra từ radio, hắn nhìn về phía bảng đèn treo phía trên, xác nhận rằng đoàn tàu không bị trễ giờ, trần ai lạc định(*) mà nhẹ nhàng thở phào. Nhìn xung quanh, nhìn thấy một cây cột lối ở ra liền tới gần dựa vào rồi ngồi xổm xuống.

(*) 尘埃落定 - trần ai lạc định: hiểu đơn giản là những thứ đã định sẵn.

Không còn cách nào khác, mỗi lần đến đây đều là đã hơn năm giờ chiều, giờ cao điểm mới bắt đầu, trên tàu điện ngầm cũng không tìm được chỗ ngồi, hắn một đường đến nơi này, thường thì đều phải đứng hơn bốn mươi phút liền, không phải tê chân chính là đau chân. Cánh tay thon dài của hắn mệt mỏi khoác lên trên đầu gối, nhấp vài ngụm nước trong túi, ngồi nghỉ một lúc lâu, lại tháo móc khóa hình con thỏ xuống, vuốt ve cái lông xù ở trong tay.

Cả người con thỏ nhỏ đều trắng như tuyết, chỉ lớn bằng nửa bàn tay, cái tai vừa to vừa mềm buông thõng sau lưng, bốn cái chân nhỏ mặc cho người khác điều khiển, đôi mắt ẩn sau lớp lông tơ. Hắn lấy tay đẩy ra, một đôi mắt lấp lánh màu vàng nhạt liền lộ ra, ngây thơ nhìn thẳng vào hắn.

"Haha, anh nhìn anh xem, cả ngày đều không nói lời nào, lại còn có thể bị các em gái khác nhòm ngó. Có phải bình thường ở trường học cũng có rất nhiều nữ sinh thích anh không, hả?" Hắn chọc chọc vào mặt con thỏ mà lầm bầm, một bác gái lao công đi ngang qua liền nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc.

Đợi cho đến khi ở lối ra càng lúc càng nhiều người, chặn hết tầm mắt của hắn. Nghe như ai đó đã đi ra, nhưng hắn vẫn không có ý định đứng lên. Bởi vì người mà hắn đợi, trời sinh tính tình đã an ổn trầm tĩnh, từ trước đến nay không thích chen chúc với người khác, chắc phải đợi đến khi người ở đây đi gần hết, mới có thể nhìn thấy bóng dáng của y.

Vì vậy, hắn một bên nghịch lông của thỏ trắng trong tay, một bên nhìn vào những đôi giày đi tới xung quanh.

Một nhóm người lớn tuổi giơ cờ lên, chậm rì rì mà đi dưới tiếng còi của hướng dẫn viên du lịch; những chiếc giày da và âu phục nôn nóng đi qua đi lại, gọi điện thoại cho người này rồi lại người kia, giày thể thao nối với giày vải, kề vai sát cánh mà đùa giỡn, một cô gái mang giày cao gót xuất hiện, cánh tay khẽ đung đưa trong không khí vài cái, sau đó nhảy lên trên một người mang giày bóng rổ, rồi treo lên trên lên trên người đó như một con koala..........

Hắn nhìn vào dòng người mà thất thần, bỗng nhiên, từ giữa những đôi giày sặc sỡ kia bước ra một đôi giày thể thao màu trắng bước đến nơi này, không dính chút bụi mà lướt qua những bước chân lộn xộn như chỗ không người.

Nó càng lúc càng gần, không chút do dự mà đi đến trước mặt hắn, dừng lại.

Hắn ngẩng mặt, cười tựa như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời:

"Lam Trạm----"

[TBC]

_______________________________

Bộ này chú thích siêu nhiều luôn, vì chị Morain thích sài thành ngữ và chơi chữ các thứ lắm (. ❛ ᴗ ❛.)

Chiều tối mình sẽ đăng chương 2, bật bí một chút, chương 2 siêu siêu dễ thương luôn đóoooooo

Mọi người comment nhiều nhiều nhéeeeee

_______________________________

Author: 鬼骨面君Morain。(Morain0404)

Trans by: Dannn_pie.

Beta by: Cá.

12.11.2021