[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 105: (H)



5 năm, chờ lâu như vậy.

Lâu tới nỗi ai cũng sớm coi hắn là người Lam gia, nhưng chung quy vẫn là thiếu danh phận này.

Trước khi cuộc chiến xảy ra, chậm chạp không thể thành hôn, chỉ vì bị Kỳ Sơn Ôn thị chèn ép, gán cho tội danh "lén lập khế ước", liên tục bỡn cợt và đe doạ, nghĩ đến lại muốn giày vò, ở Hội Thanh Đàm của bách gia, không thèm để ý gì đến ánh mắt của mọi người, tuỳ ý động thủ.

Không thể chiêu cáo khắp tiên môn, thì không thể nào thành hôn.

Khi tình hình Xạ Nhật Chi Chinh bất ngờ trở nên tồi tệ, tình cờ nảy ra ý tưởng, trong chớp mắt thoáng qua, như viên sỏi ném xuống mặt hồ, gợn sóng lan ra thật lâu không ngừng __ hay là... lén lút tam bái ở từ đường?

Chứ không thể nào đến chết vẫn không là đạo lữ.

Ý tưởng này thực sự quá mức tuyệt vọng và không hay ho, chỉ là bản thân thực sự đang mong mỏi, lúc trên chiến trường giết địch thì có thể không thèm nghĩ, không rảnh để suy nghĩ, nhưng đêm khuya tĩnh lặng, thỉnh thoảng khó tránh khỏi trằn trọc.

Nhưng ai cũng không nói ra, rốt cuộc kiên nhẫn chờ, chờ tới được giờ phút này.

Nguỵ Vô Tiện thật không phát hiện Vân Thâm Bất Tri Xứ dán đầy chữ song hỉ, càng không biết như thế này so với bình thường còn trang nhã hơn, có thể nói khắp núi đầy màu đỏ.

Chờ đợi 5 năm, đạo lữ đại điển cực kỳ long trọng không phải là ý muốn của hắn, tràn ngập trong lòng chỉ còn lại, sự thật là bọn họ đã thành hôn. Hắn bị đưa vào động phòng, thật ra là phòng ngủ trong Tĩnh Thất, xưa nay chỉ thích hợp để đánh đàn đốt hương, mà giờ chỗ toả khói đàn hương lượn lờ kia được bố trí như thế nào, hắn cũng hoàn toàn không biết được.

Ngồi ở mép giường, an tĩnh chờ đợi.

Đến khi cửa được đẩy ra, bước chân không một tiếng động, Lam Vong Cơ trước nay đi lại đều nhẹ mà tĩnh, đặc biệt là khi Nguỵ Vô Tiện ngủ say.

Cửa được đóng lại càng nhẹ nhàng hơn, lặng im một lát, chậm rãi đi về phía hắn.

Đôi tay Nguỵ Vô Tiện đang đặt trên đầu gối, hơi hơi cuộn lại, nắm lấy vạt áo.

Lam Vong Cơ đứng yên trước mặt hắn, nhất thời không ai nhúc nhích, trong nhà yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi xuống đất, giống như là, chờ đợi lâu như vậy, ai cũng không thấy sốt ruột nữa.....

Nhưng bọn hắn làm sao có thể không sốt ruột?

Rốt cuộc cũng nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn để ở mép tấm khăn voan, khi bị nhấc lên nhẹ nhàng, hắn cũng hơi hơi ngửa đầu, đập vào mắt là một màu đỏ rực, cũng không biết cái người không bao giờ chịu để người ngoài đi vào Tĩnh Thất, mọi việc quét tước đều do Lam Vong Cơ tự tay làm, làm thế nào để biến Tĩnh Thất trở thành phòng tân hôn.

Màn lụa buông xuống, nến đỏ trên bàn, ngọn lửa lay động, ánh sáng ấm áp và dịu dàng, làm cho đôi mắt của hắn bị che lâu như vậy, cũng không thấy khó chịu.

Nhưng mà hai mắt vẫn là có chút ươn ướt, phủ một lớp nước trong như pha lê.

Nguỵ Vô Tiện hơi hơi mỉm cười.

Trong mắt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện hôm nay, giống như thường ngày, nhưng lại có khác biệt.

Những sợi tóc đen nhánh buông xuống, không cột cao đuôi ngựa, mà là xoã ra, hai lọn tóc mai kéo ra sau, dùng dây màu đỏ cột lại. Sợi tóc phản chiếu ánh nến, hơi đỏ lên, lại chuyển sang ánh vàng lấp lánh, chỉ vì trang sức được chế tác tỉ mỉ ở bên trên, rủ xuống những thứ tinh xảo, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cử động, liền thấy những tia sáng lung linh, vầng trán bóng mịn, vàng tai trắng nõn đều được trang trí bằng những món trang sức nhỏ.

Lớp trang điểm mỏng nhẹ, không quá sức phô trương, hàng lông mi mảnh rũ xuống khẽ run, hơi che đi ánh mắt rực rỡ, nhưng khoé mắt lại đỏ bừng, phảng phất có một tia quyến rũ kín đáo.

Cực kỳ đẹp....

Áo khoác có thêu hình hoa sen không phải dành cho nữ tử, nhưng đúng thật là "giá y" (áo dành cho cô dâu), sau này sẽ chân chính bước vào Lam gia, ghi trên gia phả.

Lam Vong Cơ chậm rãi thả tay xuống, để tay lên khuôn mặt Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện áp bàn tay mình lên lưng bàn tay của y, hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt dán vào lòng bàn tay y.

Lời nói nhẹ như thì thầm: "Lam Trạm, ngươi... thật là đẹp"

Một thân màu đỏ, rực rỡ bắt mắt, khi ở Hội Thanh Đàm đã nhìn thấy, nhưng bộ quần áo này khác, hơn nữa, hôm nay Lam Vong Cơ, xưa nay chỉ mang mạt ngạch màu trắng, nay cũng nhuộm đỏ, hoa văn mây cuốn thêu bằng chỉ vàng, cũng thêu như vậy trên áo đỏ.

Vị thần tiên tuấn mỹ như sương như tuyết này, vẻ mặt không hề lãnh đạm, đôi mắt nhạt màu phủ lên một sắc màu ấm áp, ánh nến phản chiếu khiến khuôn mặt như ngọc hoàn mỹ của y càng thêm đẹp hơn, thân thể này.... là của hắn.

Lam Vong Cơ cúi người xuống, hôn hắn.

Hôn đến dính nhớp mà nóng bỏng, từ từ bị đẩy nằm xuống chiếc giường phủ chăn nệm tân hôn, Nguỵ Vô Tiện ôm sau cổ Lam Vong Cơ, hôn thật mãnh liệt, hôn đến hô hấp dồn dập, mới tách ra được một chút, rồi lại mau chóng sáp lại tiếp tục, môi răng giao triền, tiếng nước tích táp, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được rên rỉ, ngược lại Lam Vong Cơ lại hôn vào cổ hắn, hắn căng cổ ra và thở gấp, lại nghe thấy một tiếng nói nặng nề.

"Của ta"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nghiêng người dậy, đẩy ngã Lam Vong Cơ và cưỡi lên trên, nằm xuống, lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt mỹ ngọc không tì vết của Lam Vong Cơ, càng lúc càng tiến lại gần hơn, hai mắt mê ly, đắm đuối mà nói: "Của ta".

Lam Vong Cơ lẳng lặng nằm nhìn hắn, vươn tay lên, đè ép hắn xuống dưới.

Đêm động phòng hoa chúc, đóng cửa lại, không cần ra ngoài nữa, Cô Tô Lam thị không thịnh hành náo động phòng tân hôn gì cả, nhĩ tấn tư ma*, mười ngày không gặp, khoảng 20 ngày không được làm chuyện đó, hạ thân Nguỵ Vô Tiện chỉ một chút đã ướt át.

*nhĩ tấn tư ma: là thành ngữ miêu tả nam nữ yêu nhau thắm thiết, luôn đi cùng nhau

Dòng thuỷ dịch trong suốt nồng đậm mùi hương ngọt ngào uốn lượn chảy xuống giữa đôi chân non mịn.

Ngồi trên người Lam Vong Cơ không nhịn được cứ cọ xát, hạ y đã cởi một phần, bị nâng mông lên một chút, ba ngón tay thăm dò đi vào bên trong, khuấy ra một cỗ dung dịch dai dính, chảy ướt cả quần áo, cánh mông bị tách ra, lộ ra huyệt khẩu màu hồng nhạt trơn bóng ướt đẫm thuỷ dịch, dâm dịch cứ trào ra, bàn tay đang nắm ở cánh mông càng siết mạnh hơn, nhanh chóng bấu chặt vào phần da thịt trắng như tuyết, dương v*t sừng sững khí thế của Càn Nguyên trực tiếp cắm vào.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện chống ở hai bên sườn Lam Vong Cơ, hạ thân kề sát, ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ dây dưa ngọt ngào.

Phần eo thon chắc bị nắm chặt di chuyển lên lên xuống xuống, tiếng nước nhóp nhép, càng lúc càng kêu to hơn.

Hỉ bào dần dần rối tung, nhưng vẫn mặc trên người, bị đỉnh càng lúc càng dữ dội, mềm mại nằm sấp xuống, trao đổi một nụ hôn lâu dài triền miên.

Trước tiên làm một lần.

Lam Vong Cơ rốt cuộc phóng thích trong thân thể hắn được tính là làm một lần.

Dù sao thân thể Khôn Trạch quá mức mẫn cảm, được Càn Nguyên tương ứng yêu thương, dễ dàng đạt tới cao trào, nên không thể đếm số lần được. Khi phân hoá hoàn toàn, đến lúc cao trào Nguỵ Vô Tiện cũng không nhất thiết bị xuất tinh, có thể là nghiêng đầu, biểu tình mê đắm, môi hé mở, không kịp nuốt nước bọt tràn ra ở khoé miệng, thân thể hơi run rẩy đã là đạt tới đỉnh.

Cho nên tính là chỉ có một lần, bị đè chặt trên giường đâm vào thật sâu, chịu sự phóng tinh, hắn cũng thất thần hồi lâu.

Mê man một lúc sau, hai chân mềm như bông mở ra, Lam Vong Cơ đứng dậy chậm rãi rời khỏi, sờ gương mặt mướt mồ hôi của hắn, nhìn hỉ bào đỏ tươi làm như nở rộ vương vãi ở trên đệm.

Nguỵ Vô Tiện được y bế lên, khó khăn đứng dậy, ôm Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói: "Lam nhị ca ca, ngươi thiệt là sốt ruột nha...." mặc kệ chính hắn cũng sốt ruột y như thế.

Sờ sờ chỗ bụng dưới bị bắn đến hơi căng lên, nói nhỏ: "Rượu giao bôi, còn chưa kịp uống".

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn theo tay hắn, mãi một lúc sau mới dời đi, thấp giọng nói: "Lễ thành hôn ở Cô Tô Lam thị, không cần phải uống chén rượu giao bôi".

Nếu như chưa biết tửu lượng và tửu phẩm khiến người ta kinh ngạc của song bích, thì chắc là hắn sẽ hỏi tại sao.

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt nói: "Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ là có uống đó, ta đã cực cực khổ khổ mới mang vào đây được, Lam Trạm, ngươi uống cùng ta đi? Rượu này.... chỉ có ngươi mới có thể uống cùng ta thôi".

Câu cuối cố ý nói bằng giọng nhấn mạnh.

Cực cực khổ khổ mang vào, nhưng thoải mái hào phóng mà bày ra trên bàn, vừa vào cửa, Lam Vong Cơ đã phát hiện ra, đoán chừng là trong lòng cũng có chuẩn bị.

Yên lặng nhìn hắn hồi lâu, một lát, Lam Vong Cơ gật đầu thật khẽ đến mức gần như không nhìn ra.

Hắn dựa vào người Lam Vong Cơ, cảm thấy mỹ mãn mà nhìn Lam Vong Cơ vươn tay ra, lấy bầu rượu từ từ nghiêng xuống, rượu trong suốt chảy thành dòng, rót vào trong ly.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, ta nói cho ngươi nghe, lần trước lúc ngươi uống say, đã hôn ta trước mặt thúc phụ, à, đúng rồi, huynh trưởng cũng ở đó".

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, tay Lam Vong Cơ run rẩy, suýt nữa đổ rượu ra ngoài: "......"

Nguỵ Vô Tiện nói gằn từng chữ một: "Còn, duỗi, đầu, lưỡi"

Lam Vong Cơ buông bầu rượu: "......"

"Những điều đó ta chưa kể" Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Khúc sau thì đã kể cho ngươi nghe rồi, là ngươi ôm ta đi khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ cho mọi người nhìn".

Lam Vong Cơ: "......"

Biểu tình của hắn nghiêm nghị nói: "Cho nên người còn có điều gì lúc bình thường muốn làm nhưng chưa làm không?"

"Lam nhị ca ca, ngươi... còn có điều gì tiếc nuối không?"

"Có hay không?"

"......"

Nguỵ Vô Tiện nâng cằm y lên, nghiêm túc nói: "Không được không nói lời nào, nhìn ta, nói đi"

"......." Lam Vong Cơ vất vả nói: "Cũng không"

"Thật chứ?" lông mày Nguỵ Vô Tiện nhướng lên, nói: "Vậy... chúng ta uống đi"

Rượu giao bôi là hắn muốn uống cùng Lam Vong Cơ, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không quên, chỉ một ngụm rượu nhỏ, Lam Vong Cơ đã say đến rối tinh rối mù, cũng đem hắn giày vò đến rối tinh rối mù. Cân nhắc tới lui, nhận định Lam Vong Cơ chắc là chỉ sẽ làm những việc mà bình thường y không thể làm, nhưng hiện tại không thể nghĩ được người này còn có thể muốn làm cái gì?

Giờ hợi cũng đã qua, nói chung Lam Vong Cơ sẽ không vì nghe tiếng chuông vang lên mà bắt buộc hắn phải đi ngủ nữa....

Bất quá nếu say rượu, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ quên những chuyện sau khi say, lần đầu tiên động phòng mà quên thì quả thật có chút tiếc nuối, cho nên đã làm trước một lần, rồi giờ mới uống.

Suy nghĩ thật chu đáo đâu ra đó, xong rồi đặc biệt nóng lòng muốn thử.

Lần trước không chú ý biểu tình của Lam Vong Cơ lúc uống rượu.

Lần này Nguỵ Vô Tiện nhìn thật cẩn thận.

Bọn họ dựa hết sức sát vào nhau, cánh tay vòng qua, bốn mắt giao nhau, trong mắt đều là hình ảnh phản chiếu của nhau, chậm rãi nghiêng chén rượu, cùng nhịp độ uống cạn ly rượu.

Rượu này, là từ Vân Mộng mang đến, thơm mùi hương hoa sen thanh nhã.

Uống xong rồi, Lam Vong Cơ hơi hơi nhắm mắt, mày hơi cau lại, nhưng nhanh chóng giãn ra, dù sao ý nghĩa của ly rượu này cũng khác biệt. Y mở mắt ra, con ngươi cực nhạt phủ một lớp nước mỏng, ánh mắt di chuyển, phản chiếu hình ảnh ngọn nến cháy leo lắt.

Giây lát sau từ từ khép hai mắt lại.

Nguỵ Vô Tiện giơ tay ra, đỡ được y lúc nghiêng người về phía hắn để ngủ.

Kỳ thật nói không chừng Lam Vong Cơ có thể ngồi nhắm mắt ngủ một cách vững vàng, chỉ là tại Nguỵ Vô Tiện kéo y một cái, còn cười nói một câu rất phù hợp với tình huống: "Hàm Quang Quân ơi Hàm Quang Quân, thế là ngươi đã rơi vào tay ta rồi".

Cuối cùng ai rơi vào tay ai cũng thật sự rất khó nói.

Một phen dùng ngón tay chọc vào mặt y để trêu cợt, chơi rất là hứng khởi, ngón tay bị cắn lấy, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, Nguỵ Vô Tiện kêu đau mới nhả ra, ở trên giường ôm tay suýt xoa lùi về sau, nhưng mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn đã bị túm lấy kéo trở về, y cúi người phủ lên trên.

Cả người quần áo xộc xệch, trong lúc trêu đùa Lam Vong Cơ đã quên việc chỉnh đốn quần áo, cảm giác giữa hai chân dính nhớp, da thịt còn ửng hồng.

Lam Vong Cơ ấn hắn xuống, kéo hỉ bào ra, trong ánh nến hiện ra vùng ngực trắng nõn loã lồ, đầu v* non mịn bị ngậm vào, còn bên kia thì bị lòng bàn tay dùng hết sức mà xoa véo.

Rên rỉ một tiếng, vừa định không ngừng cố gắng giãy giụa, hai cổ tay đã bị túm lấy cùng nhau, Lam Vong Cơ đứng dậy, tháo mạt ngạch đỏ tươi xuống, thành thục trói hắn lại, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, có chút dở khóc dở cười.

Lam Vong Cơ không lại ôm hắn như vậy đi ra ngoài cho người ta xem thực sự đã là quá tốt, nghĩ cũng không dám nghĩ để cho người ta nhìn.

"Bịch" một tiếng vang lên trên lớp chăn đệm, hắn bị đẩy xuống giường trở lại, ngực lại bị giày vò lần nữa.

Người này thật là đầy khí thế, Nguỵ Vô Tiện mới đầu còn vừa cười vừa vặn vẹo, vẫn còn không quá nghiêm túc, đôi chân trắng nõn kẹp lấy eo Lam Vong Cơ, không sợ hãi, ánh mắt khêu gợi. Trong lúc dùng lời nói để khiêu khích, thì đột nhiên bị cắm vào bất ngờ, kêu lên sợ hãi. Chưa kịp phản ứng, đã bắt đầu thọc vào rút ra như vũ bão, dương v*t cực đại đâm sâu vào bên trong, mỗi một lần va chạm đều là nguyên cây đi vào với lực đẩy tối đa, đầu dương v*t thô cứng liên tục đâm vào, toàn là hướng vào chỗ mẫn cảm trong trong cơ thể hắn mà chọc.

Trước mắt Nguỵ Vô Tiện là một mảnh trắng xoá, co rút một trận mãnh liệt, thế rồi ngay sau lần đó, Lam Vong Cơ không ngừng lại, hung hãn liên tiếp thảo phạt hắn, đôi tay bị trói của Nguỵ Vô Tiện khó khăn vòng ra sau cổ y, ngón tay cào cấu lung tung sau lưng y, muốn kêu cũng kêu không được, gần như không thở nổi, gần như hít thở không thông.

Thật vất vả mới run run hít một hơi mà nói: "Nhẹ, chút... chậm __"

"Lam Trạm!" tiếng kêu thảng thốt, cung khang bị đâm mở ra và rót đầy tinh dịch, dương v*t thô dài đáng sợ hung hăng chọc vào, rồi đột nhiên rút ra, chỉ chừa lại phần đầu, lần thứ hai đâm trở lại, hạ thân bị đè ép ra chất lỏng trắng đục, Lam Vong Cơ không ngừng ra vào, thuỷ dịch trong suốt hỗn loạn không ngừng chảy ra từ cơ thể Nguỵ Vô Tiện.

Vừa sảng khoái vừa thật sự không thể chịu đựng nổi mà run lên.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn có thể biết hiện giờ Lam Vong Cơ muốn cái gì, không phải là, cùng hắn động phòng cho thật đàng hoàng hay sao?

Đạo lữ đại điển, vui mừng như thế, ý nghĩa trọng đại của việc "lần đầu tiên sau khi thành hôn" này....

Mới đầu vừa rồi là Lam Vong Cơ chịu đựng, không dám giày vò hắn quá mức.

Hiện tại không đem hắn hành hạ cho rối tinh rối mù, làm cho hắn cực kỳ hối hận vì sao tự mình đi tìm đường chết thì chắc là sẽ không bỏ qua đâu, mà không, cho dù là hối hận cũng vô dụng.

Rõ ràng ở lần say trước đã bị Lam Vong Cơ giày vò đến thần trí choáng váng, thề tuyệt đối không muốn để Lam Trạm đụng vào rượu lần nữa.

Sao lại không nhớ bài học cơ chứ!

"Lam Trạm, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca, Hàm Quang Quân __ ta sai rồi, ta sai rồi!"

Bị thao lộng đến khi gần xuất hiện dấu hiệu động dục của kỳ mưa móc thì Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ lên, cảm nhận dòng nhiệt độ kia lan dần, lại không thể nào kháng cự, tất cả đều là tự hắn tìm, trách ai được.

Mùi rượu thơm ngọt ngào che trời lấp đất càng gợi lên mùi đàn hương ngào ngạt hơn, hương khí lấy lòng của một Khôn Trạch đã thần phục, sẽ chỉ có thể khiến cho Càn Nguyên càng thêm khó tự kềm chế.

Là sung sướng đến phát điên, nhưng cũng là thực sự phát điên mất rồi, nước vẫn tiếp tục chảy ra.

Sau đó hắn, hai mắt đẫm lệ mà kêu một tiếng phu quân.

Giọng nói rất rất nhỏ, còn hơi có chút nghẹn, vừa uỷ khuất lại vừa đáng thương.

Lam Vong Cơ dừng lại một chút, chậm lại cúi xuống hôn hắn, hơi thở ướt nóng chuyển sang bên tai, tiếng nói nặng nề: "Lại lần nữa"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bị tấn công dịu dàng hơn làm cho thả lỏng được một chút, lại nghe giọng nói vừa trầm vừa thu hút kia, cả người không thể không mềm nhũn ra, mơ màng chỉ nghĩ muốn đòi được hôn môi nhiều hơn, nhưng Lam Vong Cơ thấy hắn chậm chạp không đáp, dưới thân là đâm vào thật mạnh, ra lệnh nói: "Kêu lại một lần"

Nước mắt Nguỵ Vô Tiện liền trào ra, kêu lên giọng thảm thiết: "Phu quân ___"

Lam Vong Cơ hài lòng hôn hắn, nghe Nguỵ Vô Tiện dùng giọng nói nức nở mềm mại gọi hắn, thì hành động thao lộng đã kềm chế lại rất nhiều.

Nhưng không thể hoàn toàn hạ thủ lưu tình, rốt cuộc thân thể Nguỵ Vô Tiện bị giao hợp kịch liệt trong cơn động tình, không thể quá hung ác, nhưng nếu như làm dịu dàng quá thì cũng chịu không nổi phải năn nỉ nhiều hơn.

Trận tình sự này kéo dài, mãi cho đến khi tia nắng ban mai mờ ảo chiếu ngoài cửa sổ, Nguỵ Vô Tiện tình triều thối lui, thật sự quá buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi nữa mới thôi.

Đương nhiên quá giờ cũng dậy không nổi.

Nên việc dâng trà cho Thanh Hành Quân và vợ chồng Giang thị, phải qua giờ ngọ mới làm, cả ngày, hai cái đùi của Nguỵ Vô Tiện mềm như mì sợi, không biết là thật sự đứng không vững hay cố ý trách móc, nghiêng ngả mấy lần đều được Lam Vong Cơ đỡ mấy lần, thừa dịp bốn bề vắng lặng bám lấy người ta làm bộ làm tịch thở ngắn than dài, oán giận Lam Vong Cơ không thương hoa tiếc ngọc như thế nào vào đêm động phòng hoa chúc, rõ ràng khúc sau là đã tỉnh rượu, vẫn tiếp tục lăn lộn.

Giang Trừng đi ngang qua quả thực không thèm nhìn, vội đi đường vòng muốn ngay lập tức trở về Liên Hoa Ổ.

Nhưng quay trở về, đôi tân nhân này lại muốn cùng đi theo ở lại mấy ngày ___

Trên hành lang gấp khúc ở gian nhà có hoa long đảm cũng để một chén trà nóng, hương trà hơi ngọt, hơi nóng lượn lờ bay lên đến khi ly trà nguội dần, đến khi nguội hẳn thì mới được cất đi.

Mấy ngày sau, Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ đến ngôi mộ chôn quần áo và di vật ở gần Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên đối xử với hắn thật tốt, không để bụng chuyện Tàng Sắc Tán Nhân và Nguỵ Trường Trạch lúc xưa đã từng rời đi không lưu luyến, biết được tin cả hai mất mạng trong lúc săn đêm, đi tìm con trai cố nhân để nuôi dưỡng, tìm không ra thi thể, cũng vì mấy thứ này mà lập mộ cho cố nhân.

Trên bia mộ ghi lên hai vợ chồng Nguỵ Trường Trạch.

Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng sẽ đi thăm, ngồi ở đó một hồi.

Từng chỉ ngồi một mình, đôi khi Giang Trừng không biết đi đâu, rốt cuộc tới chỗ này, ngồi trên mặt đất, không để ý gì đến sương sớm đọng trên cọng cỏ dính ướt quần áo, tán gẫu một chút về tình hình gần đây, luôn cười hì hì mà kể mấy chuyện nhẹ nhàng thú vị.

Cảnh vật gần đó khá đẹp, nằm trên ngọn đồi nhỏ, hôm nay vào thu màu lá phong cực đẹp, màu đỏ của lá làm cho hắn nhớ tới mấy ngày trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, giờ lại là tiên cảnh sương mù mờ ảo này.

Hai ly trà được đặt cẩn thận trước mộ, không bị nghiêng đổ ra một giọt nào.

Biết được ngày tiến hành đạo lữ đại điển là đã đến đây thông báo, giờ đã thành hôn, lẽ nào không tới dâng trà, cho người ta nhìn xem?

Nguỵ Vô Tiện dựa vào Lam Vong Cơ, cười tủm tỉm nói: "Cha, mẹ, ta và Lam Trạm thật sự __ thật sự đã thành hôn rồi!"

Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, ánh mắt nhu hoà.