[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 107



...... Tất cả những chuyện đó, tạm thời đều là chuyện sau này.

Lúc từ biệt, rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ chỉ là một đạo nhân trẻ tuổi mới vào đời, mười bảy tuổi, vẫn còn gọi là thiếu niên.

Nhưng thần thái khí chất so với người nào đó còn có vẻ trưởng thành hơn.

Nhìn theo bóng dáng Hiểu Tinh Trần, rõ ràng không lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi, nhưng Nguỵ Vô Tiện một hai phải dựa vào chuyện lớn hơn vài tuổi đó để làm "trưởng bối", bắt chước khẩu khí của tiền bối mà cảm thán nói: "Là hạt giống tốt".

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nhìn lại y, chớp mắt nói: "Nhìn ta làm gì? Tuy rằng vai vế thì hắn là sư thúc của ta, nhưng thật sự là nhỏ tuổi hơn ta mà, đúng không! Ta nói sai hay sao? Nếu không... Lam Trạm, ngươi nói thử xem tư chất của hắn thế nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Rất tốt"

"Thấy không!" Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta nghe người ta nói, năm đó mẹ của ta cũng xuống núi vào đời, khiến người đời kinh sợ...."

Một người nói một người nghe, có khi đáp lại, tuy chậm trễ, nhưng vẫn muốn ra ngoài theo đúng kế hoạch đã định.

Ở trước sơn môn gặp được Lam Hi Thần.

Cả hai hơi cúi đầu kỳ lễ: "Huynh trưởng"

Theo sau là vài tên tu sĩ mặc bạch y, đều là mặc giáo phục Lam gia, quần áo thuần một màu trắng như tuyết, chậm rãi nhẹ nhàng, đều cúi chào. Đôi mắt sậm màu ôn hoà bình thản nhìn lại, Lam Hi Thần thấy là bọn họ, cũng thi lễ, mỉm cười nói: "Vong Cơ, A Tiện, các người là đang định đi ra ngoài sao? Hình như là hơi trễ so với giờ đã định đúng không?"

Lam Vong Cơ giải thích: "Có khách lạ tới chơi".

Đơn giản nói vài câu, Lam Hi Thần cũng hơi tỏ ra kinh ngạc, lại là vị đệ tử thứ ba của Bão Sơn Tán Nhân xuống núi vào đời, biết Hiểu Tinh Trần và mẫu thân Nguỵ Vô Tiện có quan hệ sâu xa, nên tỏ ý sẽ quan tâm nhiều hơn.

Sau khi tách ra, Nguỵ Vô Tiện lén ghé vào tai Lam Vong Cơ nói nhỏ: "Gần đây thấy khí sắc của huynh trưởng đã khá hơn nhiều"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm"

Tuy nói vậy cũng không phải là có chỗ nào không tốt, nhưng dần dần từng chút một, những mệt mỏi cuối cùng đã biến mất.

Hai nhà Lam Giang liên hôn, sau khi tuyên bố với chúng gia sự kiện trọng đại đạo lữ đại điển, thì càng có nhiều sự vụ trong tộc cần quyết định được giao cho Lam Hi Thần, hơn nữa lúc Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn, hắn từng đã được giao quyền hạn, những việc này nghiễm nhiên là để chuẩn bị cho việc kế vị.

Việc dạy học cho người ngoài của Cô Tô Lam thị chưa được khôi phục, Lam Khải Nhân mang theo Lam Hi Thần đi tham gia các hội nghị chỉ dành cho các gia chủ, gia yến cũng đổi thành Lam Hi Thần chủ trì.

Không nói đệ tử Lam gia, ngay cả người ngoài cũng đều nhìn ra ý nghĩa trong đó.

Quả nhiên, trong vòng ba tháng, Vân Thâm Bất Tri Xứ công bố đại sự __ chức gia chủ Lam gia đã có sự dịch chuyển.

Năm 20 tuổi Thanh Hành Quân đột nhiên rút lui khi sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, tuyên bố thành hôn, thật sự bế quan không hỏi đến chuyện đời, từ đó Cô Tô Lam thị dường như do Lam Khải Nhân một tay xử lý.

Sớm đã rõ Thanh Hành Quân sẽ không thay đổi tâm ý, nhưng Lam Khải Nhân vẫn một lần nữa trò chuyện với Thanh Hành Quân thật lâu, có lẽ là khuyên bảo, có lẽ chỉ là dò hỏi lần cuối, sau đó, thở dài thật sâu.

Khi rời khỏi chỗ Thanh Hành Quân bế quan, không ai nhìn thấy được biểu tình của Lam Khải Nhân, ông có lẽ khổ sở, tức giận và không thể thông cảm được khi những năm tháng kéo dài hơn hai mươi năm này bị lãng phí, vốn dĩ tổ tiên trong tộc cũng trọng tình như vậy, huynh trưởng như thế, thế hệ tiếp theo có thể không dẫm lên vết xe đổ, có tình yêu cuối cùng đã đi đến kết hôn, mà không phạm vào sai lầm lớn vì tình yêu như phụ thân, tự huỷ hoại cả đời, đã là rất tốt rồi.

Là số mệnh, cũng là lựa chọn của mỗi người.

Chức gia chủ, vốn dĩ Thanh Hành Quân đã không quan tâm từ lâu, thấy Lam Hi Thần có thể đảm nhận trọng trách, Lam Khải Nhân tốn nhiều tâm lực dạy dỗ. Trong lễ Truyền ngôi đại điển, Thanh Hành Quân lần cuối cùng lấy thân phận gia chủ Lam thị để tham dự, đem hết thảy mọi thứ chuyển giao cho Lam Hi Thần, rũ bỏ hoàn toàn.

Hôm sau rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, không ai biết là đi đâu.

Căn nguyên của mọi việc cũng vì chữ "Tình", bất kể lúc trước là lựa chọn của phu nhân Thanh Hành Quân, dù oán dù ghét cũng là tình, hay là tổ tiên Lam gia vì gặp một người mà dấn thân vào hồng trần, sau khi đạo lữ qua đời, cũng đi theo, không ở lại một mình nơi trần thế. Chỉ đem chữ "Tình" này truyền xuống đời sau.

Theo đúng gia phong... nhưng thế hệ sau này lại là kiểu si tình quá mức.

Thanh Hành Quân hơn 20 năm chưa thay đổi, một lòng vì Lam phu nhân mất đi mà hoàn toàn yên lặng, chưa bao giờ đi tìm cái chết, vì tình lý đều không hợp, vẫn sống nhưng không giống là sống, nếu không cần phải gánh vác trọng trách nữa, trước khi biến mất, sẽ đi về phương nào?

Chỉ là, trước khi đi rốt cuộc cũng có nói chuyện với Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ.

Hơn 20 năm làm cha con, đây là lần đầu tiên nói chuyện với nhau.

Nói chuyện gì Nguỵ Vô Tiện cũng không biết được, hắn không hỏi, Lam Vong Cơ chỉ nói:『Phụ thân nói ngươi rất tốt. 』

Tuy rằng chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ sự quan tâm nào, nhưng cuối cùng vẫn là chú ý đến đạo lữ mà Lam Vong Cơ lựa chọn.

Nguỵ Vô Tiện chờ đúng giờ đi tìm Lam Vong Cơ, ba cha con Lam thị ra gian nhà có hoa long đảm – bọn họ muốn nói chuyện ở nơi mà Lam phu nhân có thể "nghe thấy" – một nam nhân thân hình mảnh khảnh, tuy hai bên mái không có tóc bạc nhưng lại mặc bộ bạch y có vẻ tang tóc cùng hắn nhìn nhau.

Đó là một đôi mắt sậm màu ôn hoà, giống đôi mắt của Lam Hi Thần cực kỳ.

Không nói gì, chỉ gật đầu với hắn.

Nguỵ Vô Tiện trịnh trọng thi lễ, hồi lâu ngẩng đầu, Thanh Hành Quân đã rời đi, Lam Vong Cơ đi vào bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn nhịn không được nhìn vị hậu nhân Cô Tô Lam thị đang đứng bên cạnh.

Đôi mắt thanh lãnh nhìn lại hắn, gợn sóng nổi lên, tất cả đều là vẻ dịu dàng: "Làm sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu.

Chỉ ở trong lòng thầm nghĩ __

Cuộc đời này... nhất định sẽ không phụ người.

Lam Hi Thần chính thức kế vị, tiếp theo phải xử lý biết bao nhiêu là công việc liên quan đến Xạ Nhật Chi Chinh, Lam Khải Nhân hướng dẫn từ từ, đương nhiên lúc đầu phải hao tổn nhiều tinh thần.

Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện thường xuyên đi ra ngoài săn đêm, cũng coi như là chia sẻ một chút, dù sao cũng là chức trách của tiên gia.

Sự việc trong tộc hiện giờ trong tầm kiểm soát, mọi thứ ổn định, nghe nói Lam Khải Nhân lại muốn bắt đầu dạy học lại, đến lúc đó Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ lại có các đệ tử do các nhà đưa đến __ năm đó chính mắt thấy Cô Tô Lam thị bị áp bức, sinh ra ý định muốn thay thế, Hàm Dương Hạ thị trở thành thế gia dạy học hàng đầu trong bách gia, khiến cho Ôn Húc đốt tiên phủ, cháy sạch.

Sau đó xuất hiện sự chia rẽ, phân thành hai nhánh, ở Xạ Nhật Chi Chinh có một nhánh đi theo Kỳ Sơn Ôn thị, sau Xạ Nhật Chi Chinh thì bị huỷ diệt cùng với Ôn thị.

Còn sót lại bổn gia Hàm Dương Hạ thị, quy mô nhỏ đi nhiều, lại dường như hồi sinh từ đống tro tàn, loại bỏ đám người có tâm địa xấu xa, để ngăn chặn hậu hoạn, từ từ phát triển, có lẽ đến một ngày nào đó nhất định sẽ có lại vinh quang ngày xưa.

Có lẽ nhớ tới đã từng ra tay tương trợ, nên gia chủ trẻ tuổi kế vị hiện nay, trưởng tử Hạ gia đã cúi đầu với bọn họ để cảm ơn trong đợt đi giáo hoá lúc ấy, tất nhiên vì không có ý định dẫn gia tộc đi tranh giành việc dạy học, hoặc là cũng không liên quan đến việc này, nhưng việc phát triển gia tộc cho đến nơi đến chốn vẫn là việc quan trọng hơn.

Việc dạy dỗ tiểu bối đã có thúc phụ, sự vụ trong tộc có huynh trưởng lo, các trưởng bối cũng ở đấy, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện hai người đều còn trẻ tuổi, có thêm mấy năm nữa để tự do hành tẩu bên ngoài, thường xuyên quay về, cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm đám tiểu bối ngay đằng sau, dù sao vai vế vẫn chưa tính là "trưởng bối" gì.

Dưới danh nghĩa đi đánh yêu hàng ma, thuận tiện du sơn ngoạn thuỷ, tiêu dao tự tại không gì bằng.

Nhưng thực nhanh chóng chuyển hướng đang từ đi săn khắp nơi thành thường xuyên chạy về Liên Hoa Ổ, vì Giang Trừng truyền thư, cảnh báo Kim Tử Hiên bỗng nhiên bắt đầu càng ngày càng hỏi nhiều đến Giang Yếm Ly __ đều nhớ rõ thái độ ác liệt ngay từ nhỏ của Kim Tử Hiên đối với Giang Yếm Ly, đặc biệt trong chiến dịch Lang Tà làm cho Giang Yếm Ly phải khóc trước mặt mọi người, Ngu phu nhân sau đó có một khoảng thời gian đối với Kim phu nhân không nóng không lạnh.

Sau đó chỉ cần Kim Tử Hiên bước chân đến cửa thăm Liên Hoa Ổ, Nguỵ Vô Tiện nghe tin chắc chắn sẽ đến liền lập tức, kéo theo Lam Vong Cơ, cứ theo đuôi, thường xuyên ở phía sau tìm chỗ nào đó để trốn, mắt sáng như đuốc, Kim Tử Hiên mà dám có hành động không quy củ gì, là sẽ nhảy ra chặn lại.

Chỉ cần không bị Ngu phu nhân ngăn cản, thì Giang Trừng khẳng định cũng sẽ theo đuôi, đối với việc của Giang Yếm Ly thì bọn họ có chung suy nghĩ, tuyệt đối không để Kim Tử Hiên lại xúc phạm tới nàng.

Nhưng bất đắc dĩ không hiểu sao Ngu phu nhân dường như không phản đối, ở Bách Phượng Sơn Nguỵ Vô Tiện đột nhiên phân hoá bất tỉnh, không thấy việc Kim Tử Hiên chạy trốn sau khi nói xong mấy câu khiến người ta dở khóc dở cười, đương nhiên không đoán ra được việc gì, rốt cuộc sau đó còn xảy ra chuyện gì khiến cho Ngu phu nhân thay đổi ý định, Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định mang hắn đi, hai người này hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, Giang Trừng càng là không có mặt ở đó từ đầu đến đuôi, gần như mọi người giải tán hết thì mới vất vả chạy tới.

Không rõ tại sao Ngu phu nhân suy nghĩ lại, nên chỉ có thể bí mật quấy rối.

Chia binh thành hai đường, mỗi bên đều chọn một nơi có tầm nhìn tuyệt hảo, đứng ở góc tường nhìn Kim Tử Hiên nói chuyện với Giang Yếm Ly một cách vụng về muốn chết, tìm cách lấy lòng nàng, thấy Giang Yếm Ly trước sau chỉ yên lặng đứng nghe, không rời đi, Nguỵ Vô Tiện quả thực khó chịu đến cực điểm, cả giận nói: "Tại sao lại coi trọng hắn như vậy!"

Sư tỉ cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn là không tốt.

Nghe vậy, ánh mắt Giang Trừng một lời khó nói hết nhìn qua người Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện bị nhìn chằm chằm một thời gian, phát hiện ra, quay đầu nhìn Giang Trừng, trách mắng: "Giang Trừng, người nhìn ta làm gì, còn không lo nhìn tên Kim Tử Hiên ngốc kia đi? Đợi đã, hắn định làm gì sư tỉ vậy?"

Cảnh giác lên, không nói ra, Giang Trừng nhìn ánh mắt hắn, thấy giống y ánh mắt của Giang Yếm Ly.

__ Hai cái người này trong nhà, chưa bớt lo được người nào, mắt chọn người đều bị chó ăn rồi, Nguỵ Vô Tiện mới mười lăm tuổi đã vội vàng tự dâng mình cho người ta thì lấy đâu ra tự tin mà nói Giang Yếm Ly với vẻ hận rèn sắt không thành thép cơ chứ?

Đúng, là nói xấu, nhưng dù phong thái Lam Vong Cơ có tốt đến đâu thì cũng là con heo trong nhà, không có gì để nói.

Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên cả đời đen đủi!

Lam Vong Cơ nãy giờ cứ lẳng lặng đứng phía sau Nguỵ Vô Tiện, tường đủ cao, không cần cẩn thận trốn tránh để nhìn lén, nhưng Nguỵ Vô Tiện thích lén lút như vậy, y cũng sẽ không ngăn cản.

Cho đến lúc Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa xông lên phía trước phá thối, Kim Tử Hiên rống lên giận dữ: "Nguỵ Vô Tiện! Sao lại là ngươi hả!"

Y liền tiến lên bảo vệ hắn, cho dù người này cũng không cần có ai bảo vệ.

Liếc mắt nhìn thấy y, Kim Tử Hiên suýt nữa muốn nổi điên: "Lam _ Vong _ Cơ ___! Sao lại là người hả!!!!"

Phản ứng thế mà còn muốn kịch liệt hơn so với lúc nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện.

Lam Vong Cơ: "......"