[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-13: Phiên ngoại 9 (a)



>5 năm sau khi kết thúc chính văn

> Những chú ý khi Tiện mang thai lần hai/những chuyện nhỏ hàng ngày

> Những chuyện về tiểu Lam công tử Lam Hằng

Thăm sư tỉ, hoặc nói đúng hơn là để cho sư tỉ nhìn, từ Kim Lân Đài trở về, Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ được mấy ngày, không yên thân được, lại kéo Lam Vong Cơ ra ngoài.

Thật ra hắn muốn ép buộc tiểu Lam công tử đi theo, nhưng tiếc là không thành công.

Lắc đầu bật cười, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Đứa nhỏ này, thật sự là giống ngươi". Là nói tiểu Lam công tử không phải tiểu Lam nhị công tử, nhưng cố chấp là giống như tiểu Lam nhị công tử trước đây.

Không biết đứa nhỏ trong bụng sẽ giống ai?

Giống hắn, hay là lại giống Lam Trạm?

Lam Vong Cơ nhìn thấy người nọ vô thức khẽ vuốt phần bụng dưới, có thai mới hai tháng, thân hình còn chưa lộ ra, nhưng dù sao đây cũng là lần thứ hai Nguỵ Vô Tiện mang thai, nên đối với đứa nhỏ trong bụng có cảm nhận rõ ràng hơn rất nhiều, biết được nên càng chiều ý hắn hơn một chút, nói: "Bài tập về nhà lần sau, ta sẽ xem xét lại".

Nguỵ Vô Tiện nhận ra ánh mắt của y, cười nhẹ nói: "Không sao, ta thấy rằng ngươi sắp xếp như thế là rất tốt rồi, chỉ là đúng lúc hắn gặp vấn đề đó và không chịu bỏ qua thôi."

"Nhưng, nhà các ngươi học các thứ này nọ cũng sớm thật, ta tới tám chín tuổi mới bắt đầu học...."

Lễ nghi, tập viết, đánh đàn, còn có kiếm thuật cơ bản... Lam Vong Cơ đã bắt đầu dạy tiểu Lam Hằng từ lúc bốn năm tuổi, Nguỵ Vô Tiện đã rất kinh ngạc, việc học ở Cô Tô Lam thị thực sự bắt đầu từ nhỏ đi lên.

So sánh hai nhà, thì Vân Mộng Giang thị ngược lại lỏng lẻo hơn rất nhiều, đứa nhỏ bốn năm tuổi, phần lớn thời gian chỉ là chơi, bắt đầu học từ chèo thuyền trên hồ, hái đài sen, chơi diều chăng?

Đứa nhỏ đi theo đứa lớn hơn thành một đám quậy làng phá xóm.

Nhưng Lam Vong Cơ cũng không giao bài quá nhiều, chỉ là xây dựng nền tảng, trong một ngày cũng không chiếm nhiều thời gian, quan sát tình trạng của Lam Hằng mà điều chỉnh.

Được dạy dỗ bởi chính phụ thân của mình, không phải từ thúc phụ vốn nghiêm khắc – Nguỵ Vô Tiện thấy rằng, tiểu Lam công tử của bọn họ được dạy dỗ, tất nhiên thoải mái hơn rất nhiều so với tiểu Lam nhị công tử lúc xưa.

Biết được chuyện xưa của cha mẹ Lam Vong Cơ, cũng biết Lam thị song bích đều do Lam Khải Nhân thay mặt dạy dỗ, lúc ấy vì người mình yêu mà Thanh Hành Quân tự huỷ cả đời mình, nên Lam Khải Nhân cực kỳ căm ghét những người có hành vi sai trái, do đó tất nhiên đã dạy dỗ hai đứa trẻ rất là tận tâm và nghiêm khắc.

Nhưng Lam Vong Cơ dạy Lam Hằng không quá khắt khe, có chừng mực, từ trước đến nay đều suôn sẻ, nhưng hôm nay dường như có một vài vấn đề nhỏ mà Lam Hằng tự mình không nghĩ ra, cứ bị ràng buộc không thoát ra được, còn nhỏ nhưng bướng bỉnh, nhất định phải thông suốt mới chịu bỏ qua, Nguỵ Vô Tiện khuyên can mãi nhưng Lam Hằng chính là không muốn từ bỏ, không thể bẻ gãy cái tính khí bướng bỉnh này, chỉ có thể để cho đứa nhỏ tiếp tục suy nghĩ trong Tĩnh Thất, còn bọn họ đi ra ngoài.

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có thể kêu ta qua khuyên hắn".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không – tác dụng – nhìn thấy ngươi thì hắn càng nghiêm túc hơn thôi", chuyển sang chuyện khác, lại nói: "Nhưng nghiêm túc như vậy thực ra cũng là một điều tốt, nếu là ta khi còn nhỏ, trước hết sẽ đi ra ngoài nổi điên một trận rồi nói sau, ta sẽ nói chuyện với người khác, nói không chừng trong lúc chơi lại đột nhiên suy nghĩ ra được thì sao".

Lam Vong Cơ nói: "Nếu thực sự như thế, ngươi cũng có thể nói với hắn".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ai da, đó là ta, còn A Hằng giống ngươi, ngươi trước kia chắc chắn không dùng cách này, ta cũng không thể dạy hư hắn, kệ hắn đi, luôn có thể dẫn hắn ra ngoài mà."

Lam Vong Cơ: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu nói: "Hắn hôm nay không chịu đi theo chúng ta ra ngoài, ta sẽ mua mấy món đồ chơi đem về, kể cho hắn ngươi dẫn ta đi chơi ở đâu, ăn những món gì ngon, nhưng không có hắn, thật là nhớ muốn chết".

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn nổi lên gợn sóng, đôi mắt có con ngươi cực nhạt màu hiện lên một tia cười rất nhỏ, dịu dàng "Ừm" một tiếng.

Nói như vậy, kỳ thật cũng vẫn là bởi vì hôm nay đã có sắp xếp trước, đồng ý dẫn theo vài tiểu bối, không thể tuỳ ý huỷ bỏ, trong lúc ra ngoài, trong tay áo Nguỵ Vô Tiện vẫn giữ một phù chú đặc biệt, trong Tĩnh Thất đương nhiên là tuyệt đối an toàn, nhưng vẫn không thể để lại một đứa bé 5 tuổi như vậy, nếu có tình huống gì, thì phù chú sẽ cảnh báo.

Thỉnh thoảng lấy ra, dùng chút linh lực để lén nhìn xem tiểu Lam công tử đang làm gì.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như ngọc khắc kia đang cau mày rối như tơ vò, Nguỵ Vô Tiện suýt nữa bật cười ngay trước mặt các tiểu bối khác.

Lam Hằng hoàn toàn không biết ở trên bức tường phía trước bàn học mà Lam Vong Cơ chuẩn bị cho hắn, Nguỵ Vô Tiện đã dán một đạo phù chú.

Nói là mang theo tiểu bối... nhưng chạy khắp núi rừng hoang vu, truy lùng tà tuý yêu thú gì đó trong 8 tháng này – nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chẳng qua là đi dạo quanh, lắng nghe lời cầu xin giúp đỡ của dân chúng, không cần phải lăn lộn quá nhiều, Lam Vong Cơ vì lo cho hắn, hồi hắn mang thai Lam Hằng trước đây cũng như thế, dù sao cũng đã trải qua việc dẫn dắt, ngẫu nhiên nêu lên, có thể coi như là huấn luyện những mầm non này.

Nếu nói là săn đêm thực thụ, thì quả thật là cũng không thể mang con nhỏ theo, Lam Hằng mới có 5 tuổi, khó tránh khỏi sự cố, hôm nay là do cảm thấy nhiệm vụ đặc biệt đơn giản, thấy tiểu Lam công tử tự suy nghĩ đến khổ sở, nên muốn dẫn đi ra ngoài chơi.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tiểu Lam công tử này của hắn thật sự còn rất nhỏ, có thể bắt đầu nhìn một chút vào thế giới, gọi tên mọi người, được mua cho rất nhiều đồ chơi, cũng mua những món ăn vặt mà tuổi này có thể ăn, hắn tốt như vậy, tại sao tiểu Lam công tử càng lớn lại càng khó dụ dỗ như thế?

Lúc mới mấy tháng tuổi hắn ôm bé con vào lòng, muốn mang đi đâu thì mang, tiểu Lam công tử sẽ không, mà cũng không thể có ý kiến gì.

Từ khi còn quấn tả thành một cục nho nhỏ, đến khi dần dần lớn hơn một chút, chỉ bò trong Tĩnh Thất, trẻ mới biết đi còn loạng choạng, hắn liền ngồi ở phía trước, giơ tay ra nói: "A Hằng, nào, lại đây với phụ thân"

Chín tháng tuổi bắt đầu tập đi, Lam Vong Cơ vừa ra lúc ra khỏi cửa, là Nguỵ Vô Tiện phát hiện trước.

Tiểu Lam Hằng bước rộng chân ra để giữ thăng bằng, thân hình non nớt không vững, sau khi ngã ngồi xuống chiếu vài lần, mặc dù không phải là thật sự bỏ cuộc, nhưng khó tránh khỏi do dự có nên bước về phía trước nữa hay không, huống chi đoạn đường ngắn phía trước không có vách tường để hỗ trợ, Nguỵ Vô Tiện liền tự mình thu hút sự chú ý của Lam Hằng, lùi ra một đoạn ngắn, dụ đứa bé đi lại.

Sau vài lần, Lam Hằng cuối cùng không té ngã nữa, thuận lợi đi xa được nửa trượng, nhào vào lòng ngực.

Nguỵ Vô Tiện liền ôm lấy đứa nhỏ, quay hai vòng tại chỗ, "chụt" thật lớn một tiếng, hôn hai bên má để khích lệ: "A Hằng giỏi quá".

Lam Hằng lấy tay sờ lên mặt hắn: "Cha cha...."

Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy y, cười vẻ bí hiểm đem đứa nhỏ để trên mặt đất, nói với Lam Hằng: "Nhìn nè, ai đến đây? Tự mình đi tới chỗ của phụ thân ngươi được không.... Đừng sợ, cho dù bị ngã, phụ thân ngươi cũng sẽ đỡ được".

Tiểu Lam Hằng tròn xoe mắt nhìn hắn một hồi, lại nhìn Lam Vong Cơ nghe vậy hơi cúi người xuống, vươn tay ra và từ từ đi từng bước một qua bên đó, cho đến khi được chụp lấy, nhẹ nhàng ôm đứng lên.

Hàm Quang Quân thân thể cao lớn vòng tay nâng đứa bé lên, lúc ôm đứa nhỏ cũng có thể ôm với tư thế đoan chính quy phạm nhất, rồi nhanh chóng đưa một tay ra, kéo Nguỵ Vô Tiện đến ôm sát vào chính mình.

Nguỵ Vô Tiện ngửi được mùi đàn hương trên thân thể Lam Vong Cơ, hắn bị Lam Vong Cơ ôm, cũng thuận thế ôm cả Lam Hằng vào lòng, đồng thời ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào. Này đương nhiên không phải là tín hương gì cả, còn quá sớm, chỉ mới chưa tròn một tuổi chưa phân hoá, mặc dù đã dần dần ăn các món ăn rau củ khác, nhưng vẫn còn uống chút sữa mẹ, nên tất nhiên có mùi ngọt ngào này.

Tiểu Lam công tử lúc 5 tuổi vẫn thơm thơm, nhưng không có mùi sữa gì nữa.

Vài tháng sau lần ôm đó, Lam Hằng được một tuổi, có thể từ từ đi vững, nhưng khi ra ngoài Nguỵ Vô Tiện sẽ để đứa nhỏ đi một chút rồi lại bế một chút, tuỳ theo tình hình.

Dù gì thì người phụ trách bế cũng không phải thường xuyên là hắn.

Cùng là cha, nhưng Lam Vong Cơ ẵm con nhiều hơn, Hàm Quang Quân từng không biết ẵm một đứa nhỏ như thế nào, thấy tiểu A Uyển úp mặt nằm sấp trên đùi, mắt to nhìn mắt nhỏ đối diện nhau, không ai nhúc nhích, chỉ có thể là Nguỵ Vô Tiện vừa cười vang vừa khom người ẵm lên, ôm vào lòng, hi hi ha ha mà chỉ dạy, để cho y dùng tiểu A Uyển luyện tập làm cách nào ôm một đứa bé.

Lam Hằng sinh ra, Lam Vong Cơ sớm biết cách ẵm như thế nào, Nguỵ Vô Tiện ngược lại bởi vì chưa từng thấy qua trẻ sơ sinh bé như vậy, hơi có chút lúng túng, chính Lam Vong Cơ ôm bé con để vào trong lòng Nguỵ Vô Tiện.

Con của bọn họ, chính là Lam Vong Cơ ẵm bồng nhiều hơn một chút, lúc ban đầu là do thiếu tháng cần phải chăm sóc kỹ, một hai canh giờ chắc chắn phải tìm bà vú để bú sữa, hoặc lấy chén nhỏ để đút, rồi yên lặng ngủ tiếp, dù sao trẻ sơ sinh cũng thường hay khóc đêm. Không cần vì Nguỵ Vô Tiện mệt, bình thường khi Lam Vong Cơ giao Lam Hằng vào lòng hắn đều là đã được ăn uống nó đủ, trong trạng thái yên ổn ngoan ngoãn nhất.

Phần lớn, vẫn là Lam Vong Cơ bế bồng nhiều, trên đường phố lại càng nhiều hơn, như vậy mới giúp Nguỵ Vô Tiện có thể lang thang khắp chợ, muốn sờ, muốn nhìn, muốn chơi cái gì cũng đều được.

Sau khi tiểu Lam công tử được ba tuổi thì đi đứng đã vững vàng hơn, khi ra ngoài là nắm tay, nhưng thời gian ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ dần dần ít đi. Nguỵ Vô Tiện biết là việc dạy dỗ của Cô Tô Lam thị thật sự là từ nhỏ đi lên, mới ba bốn tuổi đã bắt đầu, biết thu nạp, để nhanh chóng kết đan, năm sáu tuổi thì cánh tay mảnh khảnh kia sẽ cầm kiếm, thật sự bội phục.

Có mấy lần cũng cảm thấy băn khoăn không biết có nên dỗ dành đứa nhỏ, nếu mệt thì nghỉ một chút, cùng hắn đi ra ngoài chơi.

Nhưng tiểu Lam công tử này, tính tính giống Lam Vong Cơ nhiều, cực kỳ có sức chịu đựng, khi còn nhỏ đã dần dần có dáng vẻ nghiêm túc, sẵn sàng chịu gian khổ. Ngược lại Nguỵ Vô Tiện chọc ghẹo thì nó sẽ không xấu hổ, cũng sẽ không làm mặt nghiêm, nhưng thật ra theo lời Lam Hi Thần kể, thì nó không giống như tiểu Lam Trạm trước đây khi bị mẫu thân chọc ghẹo thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, buồn bực không nói gì trong vòng tay của mẫu thân.

Hôm nay thuyết phục không được là ở lại Tĩnh Thất.

Không dẫn con ra ngoài.

Không, nói như vậy lại có chút không đúng, kỳ thật là có mang theo con, là cái đứa đang trong bụng.

Khi Nguỵ Vô Tiện có thai cách đây 5 năm, những tiểu bối mà hai người từng dẫn dắt bây giờ đã mười bảy mười tám tuổi, có thể ứng phó với những tà tuý phức tạp hơn, cũng có khả năng kết bạn tự đi thăm dò, không nhất thiết phải có trưởng bối đi cùng.

Bọn họ hiện giờ, chính là dẫn theo một đám tiểu bối khác, cũng là những tiểu thiếu niên Lam gia mười hai mười ba tuổi.

Quả nhiên là rất lạ lẫm, cần phải được chỉ dẫn.

Xác định được việc người dân đang xin giúp đỡ không lớn, có thể từ từ nghiền ngẫm, cuối cùng giải tán đám tiểu thiếu niên.

Từ sau khi đi ra, mất một khoảng thời gian ngự kiếm tới đây, lại bị hỏi đủ thứ, đến giờ chưa được nghỉ ngơi, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không cần nghỉ ngơi, nhưng Lam Vong Cơ vẫn đi tìm một quán trà, kêu điểm tâm cho hắn ăn.

Được sắp xếp ổn thoả, Nguỵ Vô Tiện ngồi bên cạnh tranh thủ khuất tầm nhìn, vội nhào tới hôn nhẹ Lam Vong Cơ một cái, rồi ngồi trở lại cười nói: "Để ta xem xem A Hằng hiện giờ thế nào".

Lấy phù chú ra, đây cũng là vật dụng mới được sử dụng mấy năm nay, hai phù chú liên kết với nhau, dùng linh lực dẫn động, một tấm phù chú được cố định, những hình ảnh phản chiếu lên đó sẽ được nhìn thấy trên tấm phù chú kia, không có âm thanh, khoảng cách càng xa thì tiêu hao linh lực càng dữ dội, rất là hữu ích.

Chưa đầy một hơi thở, hình ảnh trong Tĩnh Thất đã hiện ra rõ ràng, xem một hồi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Luyện chữ à? Đã nghĩ ra? Cũng không nghỉ ngơi một chút sao".

Lam Vong Cơ nói: "Đã cuối giờ mùi, chắc đã nghỉ ngơi xong".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cũng có thể, mới vừa rồi tìm manh mối hơi lâu, không chú ý lắm, lần sau ta sẽ không nói là rủ hắn đi ra ngoài chơi vui lắm, dù thực sự là như vậy, ta sẽ nói với hắn là cho hắn đi xem người khác hàng yêu trừ ma, kiến tập".

"Đi ra ngoài kiến tập là việc nghiêm túc", Nguỵ Vô Tiện nói, "Như vậy hắn sẽ chịu đi".

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, biết rõ Nguỵ Vô Tiện dẫn con theo, tóm lại là muốn con vui chơi, nhưng xót con, nên nói là kiến tập, chắc chắn là không thể giữ lời.

Nhưng đại khái biết là chính mình xót con, nên chủ yếu để Lam Vong Cơ dạy Lam Hằng, Nguỵ Vô Tiện chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng không muốn Lam Vong Cơ chiều ý hắn mà thay đổi phương pháp, thường chỉ cười xem, như thế này có lẽ cũng liên quan đến tuổi tác, Nguỵ Vô Tiện nói hắn không bắt đầu thử kết đan sớm như vậy.