[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-3: Phiên ngoại 1



> Tiện mang thai tiểu Lam công tử thứ 2

> Góc nhìn của sư tỉ, viết một chút về Vong Tiện và Hiên Ly

Trên Kim Lân Đài, giữa biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng.

Giang Yếm Ly đi dọc theo con đường mòn có hoa mọc hai bên, bước chân nhỏ vụn, hộp thức ăn vốn đang cầm trên tay đã được đón lấy, Kim Tử Hiên tới trễ một chút, nhìn thấy nàng cầm theo thứ gì đó, liền nói: "Để ta".

Chỉ là vẻ mặt rất tự nhiên.

Thời gian đầu hắn đối với nàng luôn lúng túng mất tự nhiên, ánh mắt ngó đi đâu, vài lần bị quấy phá đỏ cả mặt, làm gì cũng phải tìm lý do, còn hiện giờ...

Cho dù có nặng hay không, đều cũng phải giúp nàng cầm.

Giang Yếm Ly đã khéo léo từ chối, nhỏ giọng nói: "Không cần, không cần, không nặng chút nào đâu".

Sau đó chỉ biết cười nhẹ nhàng, tay không cầm gì nữa, liền khoác lên cánh tay hắn.

Chỉ là một hộp thức ăn, thật sự không phải là cầm không nổi, nhưng có một sự thật là người nọ luôn luôn thương xót nàng, mà hộp thức ăn này, Kim Tử Hiên có thể chỉ cầm bằng một tay, nhưng sẽ chú ý để đồ ăn bên trong không bị đổ, còn tay kia, nắm chặt lấy bàn tay đang khoác lên trước.

Chưa kể bên trong hộp thức này, là món canh sườn hầm củ sen đặc biệt, do Giang Yếm Ly tự tay chuẩn bị, Kim Tử Hiên làm sao có thể không giúp thê tử của mình cầm cho đàng hoàng, và cùng đi với nàng.

Dù sao, hắn cũng không ngây thơ như người nào đó.

Nghĩ đến đó, Kim Tử Hiên ngẩng đầu lên, nhưng thật ra không bước nhanh, chỉ tiếp tục phối hợp bước chân cùng với Giang Yếm Ly.

Giang Yếm Ly nhìn bộ dáng của phu quân nàng, mỉm cười.

Khuôn mặt của Kim Tử Hiên, đã nhìn ngắm nhiều năm như vậy, vẫn cảm thấy thật là tuấn mỹ, quả thật trong cảm nhận của nàng... là gương mặt đẹp đẽ nhất, chính vẻ kiêu căng ngạo mạn kia lại làm cho người ta có cảm giác như một kiểu ngây thơ thật đáng yêu, tuy rằng nếu nói ngây thơ thật thì phải kể đến đệ đệ của nàng.

Thậm chí mỗi lần hai người gặp nhau, nhìn bộ dạng "Là ta nhường hắn, không thèm chấp cái người mới ba tuổi này", là Giang Yếm Ly luôn không nhịn được, phải mỉm cười.

Hắn đang nắm tay nàng thật chặt, nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn"

Không biết tại sao thê tử của mình đột nhiên nói lời cảm ơn, Kim Tử Hiên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm Giang Yếm Ly, hỏi: "Cái gì?"

Giang Yếm Ly nói: "A Tiện đến, chàng còn bớt thời gian theo giúp ta". Là chủ một thế gia, nếu muốn làm tốt, thì phải bận rộn rất nhiều việc, nhưng Kim Tử Hiên vẫn luôn có thời gian để ở cùng nàng.

Kim Tử Hiên nói: "Không có, ta không bận, dù sao cũng là đi cùng nàng, không liên quan gì đến tên Nguỵ Vô Tiện cả".

Nghe giọng điệu nóng lòng chối bỏ này, rõ ràng không hề có ác ý, giống hệt mỗi lần có bất hoà với Nguỵ Vô Tiện, Kim Tử Hiên đều phải tỏ ra là vì giữ thể diện cho Giang Yếm Ly nên mới "Nhường một chút", không cùng đệ đệ của nàng "so đo", Giang Yếm Ly khẽ mím môi: "Cho nên, cảm ơn chàng...."

Trước khi thực sự trở thành phu thê, họ đã gặp rất nhiều trắc trở, Kim Tử Hiên quả thật cũng đã đủ "Nhường nhịn", coi như có thêm một đệ đệ, không so đo tính toán nhiều lắm.

Nàng đặc biệt hầm canh cho Nguỵ Vô Tiện đã lâu lắm mới tới chơi, Kim Tử Hiên nguyện ý giúp nàng cầm, lại còn cùng đi tới đây....

Phải khen rằng đã trưởng thành hơn trước kia.

Xa xa nhìn thấy ngôi đình hóng mát, Giang Yếm Ly bước nhanh hơn, lúc hầm canh, nàng còn phải ru con gái nhỏ ngủ trưa, nên mang canh ra trễ một chút, cảm thấy hơi muộn, Nguỵ Vô Tiện chắc chắn là không để ý, nhưng nàng vẫn muốn đi nhanh lại đó.

Nhưng khi đến gần thì đi chậm lại, nhẹ bước chân.

Giữa biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng, có một ngôi đình hóng mát đặc biệt lộng lẫy, rất có phong cách Lan Lăng Kim thị, những thứ trang trí bên ngoài phối hợp với Kim Tinh Tuyết Lãng càng tăng thêm vẻ đẹp. Mọi thứ trên Kim Lân Đài đều lộ ra vẻ xa hoa, nhưng sự phô trương này chẳng làm nên được điều gì cả, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn một cái chỉ cảm thấy, đúng là có tiền.

Không phải là không đẹp, nhưng ngôi đình hóng mát hoa lệ như vậy thật sự có chút không giống một ngôi đình hóng mát.

Đúng lý hợp tình mà nói, Cô Tô Lam thị cũng rất có tiền, nhưng cũng là ngôi đình hóng mát, sẽ thanh thoát lịch sự tao nhã hơn nhiều.

Đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt Giang Yếm Ly, chỉ khi nói chuyện phiếm với Lam Vong Cơ thì mới lén nói một câu.

Sau đó Giang Yếm Ly đến đây, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi trên băng ghế dài bên trong đình, chung quanh là những biển sóng hoa Tuyết Lãng nở rộ, hai mắt nhắm lại, tựa vào ngực Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hơi cụp mắt xuống, cẩn thận ôm eo Nguỵ Vô Tiện, tạo cho hắn một tư thế dựa sát vào thoải mái nhất, ngủ một giấc ngon lành.

Tuy nói là hoa lệ đến mức không giống như một ngôi đình hóng mát, nhưng quả thật là thoải mái, còn có người để dựa vào, nên ngủ ngon.

Gió nổi lên, những cánh hoa bị thổi rơi xuống đất, xoay tròn trong không trung.

Cành lá giữa những bụi hoa cọ xát vào nhau, tạo ra âm thanh xào xạc.

Giang Yếm Ly kêu Kim Tử Hiên để hộp thức ăn xuống trên bàn đá thật nhẹ nhàng, không mở ra, để đồ ăn bên trong vẫn tiếp tục giữ nóng.

Ngồi xuống băng ghế đối diện.

Lúc Nguỵ Vô Tiện ngủ là rất khó bị đánh thức, nói chuyện nhỏ với nhau chắc chắn không làm cho hắn tỉnh giấc, nhưng Lam Vong Cơ vẫn ôm Nguỵ Vô Tiện sát vào lòng hơn một chút, gối đầu lên một thân áo trắng tầng tầng lớp lớp, thật đúng làm cho người ta có cảm giác Nguỵ Vô Tiện bị lọt thỏm trong đó.

Làm như các lớp vải áo cũng hấp thu hết âm thanh.

Giang Yếm Ly nhẹ giọng hỏi Lam Vong Cơ về tình hình của Nguỵ Vô Tiện gần đây, Nguỵ Vô Tiện không hề có chút phản ứng bị quấy rầy nào, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào Lam Vong Cơ, sau đó được y nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế, vuốt ve hắn.

Giang Yếm Ly hỏi: "Giống với lần trước phải không?"

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Phải"

Lứa con cháu tiếp theo, có con đầu lòng của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên là Kim Lăng, là trưởng tử của Kim gia.

Ba năm sau, Nguỵ Vô Tiện có thai, thời gian mang thai của nam tử Khôn Trạch ngắn hơn nữ tử một chút, để giảm bớt gánh nặng khi sinh con do cơ thể hẹp hơn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé, tám tháng sau, tiểu Lam công tử ra đời.

Trong lúc có thai, thân thể của Nguỵ Vô Tiện chưa lúc nào thấy không khoẻ, hơn nữa với người mang thai thì ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, bụng chưa lộ rõ, nên luôn quên mất chính mình đang mang thai, không cẩn thận mà tăng động quá mức, nếu không có Lam Vong Cơ cực kỳ thận trọng, thì có thể Nguỵ Vô Tiện lại càng không giống là một người đang mang thai hơn.

Chính hắn không nhớ được, mà người ngoài bị hắn ảnh hưởng đến nỗi cũng quên mất là Nguỵ Vô Tiện đang có bầu.

May mà không xảy ra chuyện gì.

Ảnh hưởng duy nhất, chính là thích ngủ, không nghiêm trọng lắm, nhưng giấc ngủ trưa mỗi ngày trở nên không thể nào thiếu, Lam Vong Cơ muốn từ từ đánh thức hắn vào giờ mẹo cũng khó, nhất định phải ngủ ít nhất tới sau giờ thìn, trở lại lối sinh hoạt thời thiếu niên, mà lúc mới tới Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ đã mất rất nhiều công sức mới điều chỉnh được.

Sau khi sinh cho Lam Vong Cơ một tiểu Lam công tử, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nguỵ Vô Tiện dần dần điều chỉnh lại, vào giờ mẹo khi Lam Vong Cơ lấy mạt ngạch ra khỏi tay hắn thì nhất định là có thể làm cho hắn tỉnh, quá ngọ không có giấc ngủ trưa cũng không sao.

Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện chỉ là ngồi chơi một lúc, ở ngoài trời, đầu cứ từng chút dựa vào, để cho Lam Vong Cơ ôm, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.

Vậy là không đợi được canh do sư tỉ tự tay nấu.

Chỉ vì hơn một tháng trước, Lam Vong Cơ ngủ dậy, bắt mạch cho Nguỵ Vô Tiện như mọi khi, sau khi kiểm tra rõ ràng hai mắt hơi mở to chút – năm năm sau, Nguỵ Vô Tiện lại có bầu lần thứ hai.

Kiên nhẫn đợi cho hắn hoàn toàn tỉnh giấc mới báo tin này cho biết, báo xong, Nguỵ Vô Tiện mê man một hồi, bỗng nhiên la thật to, rồi tỉnh giấc thực sự.

Giang Yếm Ly hỏi có phải giồng lần mang thai trước hay không, đó là vì lần trước mang thai Nguỵ Vô Tiện cũng ham ngủ như thế, nàng sớm biết được Nguỵ Vô Tiện đang mang thai con của Lam Vong Cơ, thấy hắn ngồi một chút đã ngủ, cũng không bất ngờ.

Bản thân nàng dù sinh con đầu lòng, hay là lần thứ hai mang thai, trưởng tử và con gái nhỏ, đều ít nhiều bị hành, đặc biệt trong giai đoạn đầu của thai kỳ, nàng bị buồn nôn một thời gian dài. Nhớ lại lần đầu mang thai, Kim Tử Hiên thấy nàng không khoẻ nên chân tay cứ luống cuống, còn cảm thấy Giang Yếm Ly ăn ít, tìm món này món kia hỏi nàng ăn hay không, đến khi bị Kim phu nhân đuổi đi, không cho hắn quấy rầy nữa.

Thế nhưng Nguỵ Vô Tiện thật khoẻ, người khác còn bị hành đến mức không thể ngủ ngon, người này không những ăn uống tốt, thai chưa được hai tháng nghe nàng nói hầm canh cho là lập tức đòi ăn ngay, mà còn ngủ ngon, ngon tới nỗi nàng ngồi đối diện nhìn hắn chỉ ngồi chờ trong đình nghỉ mát có một chút mà đã ngủ.

Thật sự không hề nhìn ra đây là người đang mang thai.

Thật khiến người ta hâm mộ.

Nhưng chính vì thân thể này không có vấn đề gì, nên lại càng khiến Hàm Quang Quân phải lo lắng chăm sóc, lúc nào cũng quên, lúc nào cũng hoạt bát bình thường như khi không có bầu, nàng ở Kim Lân Đài nghe kể mà cũng phải khẩn trương.

Rốt cuộc đệ đệ này của nàng... được bao nhiêu tuổi vậy.

Lam Vong Cơ không có ý định đánh thức Nguỵ Vô Tiện, Giang Yếm Ly đương nhiên cũng không có.

Gia phó ở Kim Lân Đài sai người mang trà lên, rót nước sôi vào, hương trà thanh nhã toả ra, trước đây Nguỵ Vô Tiện nói với Giang Yếm Ly loại trà mà Lam Vong Cơ thích, uống vào có chút vị đắng, thuần khiết nhưng không chát, hậu lại có vị ngọt.

Lam Vong Cơ ôm một người đang ngủ say nên không tiện cử động.

Kim Tử Hiên rót trà, Lam Vong Cơ gật đầu cảm tạ.

Trước giờ khi đến đây, đều là Nguỵ Vô Tiện nói chuyện với Giang Yếm Ly, lúc này cái người hay thao thao bất tuyệt đã ngủ mất, nhưng thật ra trong đình nghỉ mát cũng không phải là hoàn toàn im lặng, Giang Yếm Ly hỏi thăm tình hình gần đây của Nguỵ Vô Tiện, nhắc tới chuyện này, Lam Vong Cơ mặc dù lời ít nhưng ý nhiều, cũng không phải là người không nói lời nào.

Biết được Nguỵ Vô Tiện khoẻ mạnh, sau đó Giang Yếm Ly quay sang kể về thời thơ ấu của Nguỵ Vô Tiện, vừa nói vừa cười khẽ, khi Nguỵ Vô Tiện còn là một đứa trẻ, hắn đã vượt qua được những bỡ ngỡ khi mới đến, nhưng bản tính hiếu động ngày càng bộc phát hơn, một đám trẻ nhỏ, ngày nào cũng có chuyện để cười.

Lam Vong Cơ nghe rất chăm chú, Giang Yếm Ly chợt phát hiện ra, dường như khi nàng kể về những chuyện xấu hổ của Nguỵ Vô Tiện, thấy trong đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo ở đối diện kia gợn lên nét cười.

Sau đó Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy.

Tuyệt nhiên không biết rằng trong thời gian khoảng mấy chén trà nhỏ, mình gần như đã bị bán đứng bởi những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, hắn cọ cọ rồi chậm rãi đứng dậy, còn đang ngáp, thiếu chút nữa là dụi trở về lòng ngực để tiếp tục ngủ, nhưng úp mặt xuống một hồi rồi cũng từ từ ngồi dậy.

Giang Yếm Ly chỉ thấy Lam Vong Cơ khẽ vuốt lưng Nguỵ Vô Tiện, mà Nguỵ Vô Tiện vẫn dán sát vào, uể oải ngồi dậy nhưng vẫn dựa vào Lam Vong Cơ chống đỡ, có thể tỉnh táo được một chút, mềm rũ người đến mức không thể đứng lên, quen thuộc tìm được môi của Lam Vong Cơ, vô cùng tự nhiên hôn lên một cái.

Kim Tử Hiên trợn tròn mắt khó tin nổi.

Giang Yếm Ly cũng sửng sốt một chút, một hồi cười khẽ ra tiếng.

Nghe giọng cười, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mới phát hiện ra nơi này không phải là Tĩnh Thất, còn ngái ngủ, nên hôn rất là tự nhiên, nhưng sư tỉ vốn đang ở đây.

Kim khổng tước thì bị hắn dứt khoát ngó lơ.

Bất quá thấy được thì thấy được, cũng không có gì đáng xấu hổ, Giang Yếm Ly cười, nói tình cảm của bọn họ thật là tốt, Nguỵ Vô Tiện thản nhiên gật đầu, tâm trạng vui vẻ, lại nghe sư tỉ dịu dàng hỏi thăm: "A Tiện muốn uống canh không?"

Nghĩ có thể lần thứ hai mang thai này, hoặc nhiều hoặc ít tình trạng thân thể cũng sẽ có khác biệt so với lần trước, việc ăn uống của Nguỵ Vô Tiện nói không chừng sẽ kém hơn, nhưng quả nhiên là vẫn muốn, sự thèm ăn thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn Nguỵ Vô Tiện ăn canh, bên kia còn có người lấy khăn sạch cho hắn lau miệng.

Nguỵ Vô Tiện lúc ngủ thực sự yên tĩnh.

Đặc biệt an phận, vẻ mặt lúc ngủ thật bình yên, thậm chí khiến người ta có cảm giác là quá mức ngoan ngoãn, tuy rằng dường như đã bị quần áo của Lam Vong Cơ che khuất, nhưng hàng lông mi mảnh mai khẽ rũ xuống, đầu ngón tay quấn vào lớp vải áo, thật sự là Giang Yếm Ly hiếm khi thấy.

Hoặc nói cách khác, tuy đã tỉnh và vẫn ôm dính lấy người ta, nhưng trước mặt người thân, vẫn thấy lộ ra một chút nhu thuận.

Nhưng lúc ở riêng trước mặt Lam Vong Cơ, có thể nào Nguỵ Vô Tiện cũng có dáng vẻ thế này hay không?

Ít nhất mỗi ngày khi đi ngủ và thức dậy, Hàm Quang Quân đều có thể thấy được hình ảnh mà người ngoài trước đây không thấy, một đạo lữ đặc biệt nghe lời và ỷ lại.

Sau khi Nguỵ Vô Tiện đã trở về, Giang Yếm Ly vẫn suy nghĩ mãi, thật không hiểu Hàm Quang Quân làm thế nào để chăm sóc Tiện Tiện của nàng nữa, bỗng nhiên cảm thấy, Nguỵ Vô Tiện so với trước kia, càng lúc càng làm nũng.

Rõ ràng trong bụng đã có một đứa nhỏ muốn gọi là cha rồi.

Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện vì buổi trưa đã ngủ một giấc thật ngon nên tinh thần hoàn toàn sảng khoái trước khi tới giờ hợi.

Cũng không biết buổi chiều đã cùng sư tỉ nói bao nhiêu chuyện, thế mà buổi tối hắn vẫn có thể nói mãi không hết chuyện với Lam Vong Cơ.

Có lẽ do hôm nay gặp sư tỉ, nên Nguỵ Vô Tiện không biết sao bỗng nhiên bắt đầu kể về những kỷ niệm thời thơ ấu ở Liên Hoa Ổ.

Kỳ thật là đã từng kể qua, nhưng mỗi lần Nguỵ Vô Tiện đều thêm thắt những chi tiết khác so với lần trước, nghe ra giống như là chưa từng được kể qua vậy.

Hôm nay, Lam Vong Cơ đã biết, có một số giai đoạn Nguỵ Vô Tiện đặc biệt mơ hồ, rốt cuộc đã thực sự xảy ra chuyện gì.

Nguỵ Vô Tiện lại làm mới một câu chuyện cũ, kể xong, giọng nói nhỏ dần, bởi vì thấy trong mắt Lam Vong Cơ có một tia cười khó phát hiện.

Khoé miệng không ngăn được cũng cong lên, trong lòng kỳ quái tự hỏi đây là thế nào, cười hỏi: "Lam Trạm, ngươi cười cái gì?" Chuyện hắn mới vừa kể, thú vị như vậy sao?

Lam Vong Cơ tới gần hắn, nhẹ nhàng ghé sát tai hắn nói một câu.

Nguỵ Vô Tiện nghe xong, trừng lớn hai mắt: "Ngươi làm sao __"

Rõ ràng là một câu chuyện xưa hợp lý liền lạc, làm sao Lam Vong Cơ biết được khi đó chính là hắn ngớ ngẩn nên mới nhảy xuống hố?

Sau đó nghĩ ra, túm chặt lấy Lam Vong Cơ: " Có phải sư tỉ của ta nói cho ngươi biết hay không".

Không đợi y trả lời, đã kêu lên: "Hay nha! Nhân lúc ta ngủ, nói xấu ta! Lam Trạm, ngươi sao lại như vậy, học thói xấu!"

Lam Vong Cơ để mặc cho hắn túm chặt vạt áo, còn nói thêm vài câu, là vạch trần một chuyện ngày xưa khác của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện vội nói: "Ngươi đừng nói nữa!"

Không dám tin, sư tỉ thế mà bán đứng hắn, có phải những câu chuyện trước kia hắn kể lung tung cho Lam Vong Cơ nghe, đều bị vạch trần hết rồi không.

Lam Vong Cơ nghe lời hắn, không nói tiếp, tiếng chuông giờ hợi vang lên xa xa, y ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, cởi áo khoác cho hắn, chỉ chừa lại trung y để đi ngủ.

Để cho người nọ nằm xuống trước, rồi mới tự cởi áo của mình, xếp ngay ngắn để bên cạnh, tắt nến, đem người ôm vào trong lòng.

Nguỵ Vô Tiện để cho y ôm, lẩm bẩm lầm lầm trách móc thật là vô lý, sao có thể thừa dịp hắn ngủ mà đi vạch trần chân tướng: "Hàm Quang Quân, ta ngủ là bởi vì đang mang trong bụng đứa con của ngươi, nên lúc đó mới không thể nhịn được cơn buồn ngủ, ngươi sao có thể như vậy...."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm lưng hắn.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Nói, sư tỉ còn nói xấu gì về ta cho ngươi nghe nữa".

"Không có", Lam Vong Cơ nghe vậy nói: "Không có nói xấu"

Tròng mắt xoay chuyển, Nguỵ Vô Tiện bật cười, ý của Lam Vong Cơ là, như thế này không gọi là nói xấu.

Vốn nghĩ rằng không ai biết những chuyện ngớ ngẩn thời thơ ấu, nên khi bị Lam Vong Cơ nói ra, bất ngờ không kịp phòng bị, có hơi....

Hắn nói nhỏ: "Ta nói với ngươi nha, thật ra chỗ đó vốn không phải là cái hố, tưởng là vũng nước nhỏ nên ta mới nhảy vào..." nhảy thật là mạnh, định làm văng nước cho ướt hết người Giang Trừng đang đi ngang qua.

Lam Vong Cơ: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho nên ai mà ngờ nhảy xuống một cái là chìm luôn...." Ao sâu lại nhiều bùn, lúc nổi lên toàn thân dơ bẩn, chật vật leo lên bờ còn bị các sư đệ ở Liên Hoa Ổ cười nhạo, trở về nếu không nhờ sư tỉ cho hắn đi thay quần áo trước, thế nào cũng bị Ngu phu nhân mắng một trận.

Lam Vong Cơ nói: "Ta biết".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cũng biết à, vậy rốt cuộc sư tỉ còn nói với ngươi cái gì nữa? Kỳ lạ, bộ ta ngủ lâu như vậy sao?"

Hỏi xong, nhịn không được lại ngáp một cái.

Lam Vong Cơ nói: "Không lâu", vén mấy sợi tóc của Nguỵ Vô Tiện, "Mệt mỏi thì ngủ đi"

Nói nhiều như vậy thực sự là mệt rồi, đã đến giờ hợi, lại trong thời kỳ mang thai, Nguỵ Vô Tiện rúc vào lòng Lam Vong Cơ, ngửi mùi đàn hương ngào ngạt trên người Lam Vong Cơ, mí mắt trĩu xuống: "Lần sau không thể nhân lúc ta ngủ mà nói về ta".

Lam Vong Cơ nói: "Được"

Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm vài câu, càng lúc càng mơ hồ không rõ.

Lam Vong Cơ nghe được là hắn lại đang giải thích một chuyện khác, hôn lên trán hắn: "Ngủ đi".

Cảm giác người trong lòng ngực đang dán sát người vào, dùng chút sức lực tỉnh táo cuối cùng, hôn lên hầu kết của y, rồi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

............................

Tiểu kịch trường

Tiện Tiện ngủ trong đình hóng mát trên Kim Lân Đài, khi tỉnh lại còn mơ mơ màng màng, rất tự nhiên hôn Kỷ (là Lam Vong Cơ) một cái, lúc sau mới phát hiện sư tỉ đang ngồi ở phía đối diện chờ hắn tỉnh.

Sư tỉ mỉm cười, cảm nhận được tình cảm của hai người bọn họ thực tốt, tỉ phu (anh rể) tỏ vẻ không thấy gì.

Vong Tiện quay về Vân Thâm, tỉ phu thật ra cũng hơi hâm mộ, muốn làm theo, nhưng da mặt không dày như người kia, chính là rất muốn thể hiện ân ái như vậy với vợ, nhưng càng khắc chế suy nghĩ thì lại càng muốn làm, bởi vì nhận ra hành động đó là để thể hiện tình cảm, nhưng cảm thấy thật khó mà mở miệng.

Đúng, khó có thể mở miệng, trước khi làm như vậy còn phải xem vợ có đồng ý hay không.

Kim Tử Hiên: A... A Ly....

Giang Yếm Ly mỉm cười:?

Kim Tử Hiên: Ta, không... việc (cuối cùng không nói nên lời)

(Tiện Tiện: A, nhìn xem bộ dạng lúng túng của Kim khổng tước kìa)

Vẫn chưa nói ra được, nhưng thường xuyên dẫn Giang Yếm Ly đến ngắm biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng, sau đó mà thấy nàng tỏ vẻ gì đó giống như mệt mỏi là lập tức mời nàng đến ngồi trong đình hóng mát.

Sư tỉ tỏ ra, ta đâu có mệt đến vậy?

Vài lần như vậy, Giang Yếm Ly dù không thông minh cũng đã có thể đoán được phu quân da mặt mỏng của nàng chắc chắn đang nghĩ tới cái gì, vì thế đương nhiên phối hợp với hắn, cũng thật sự thiếp đi khi vô tình ngồi dựa vào Kim Tử Hiên.

Ngàn chờ vạn chờ, rốt cuộc đã chờ được cơ hội này!

Kim Tử Hiên cảm xúc kích động, nhưng nhẫn nại phi thường chờ vợ yêu tỉnh lại __

Rốt cuộc... Giang Yếm Ly tỉnh lại, hắn biết Giang Yếm Ly chắc là sẽ không giống Tiện Tiện còn mơ mơ màng màng mà đi hôn Kỷ, vì thế Kim Tử Hiên liền hôn sư tỉ.

Rõ ràng là vợ chồng, vậy mà lại chỉ ngây thơ chạm môi vào má của Giang Yếm Ly (Tiện mới vừa tỉnh ngủ, là cực kỳ quen thuộc tìm thấy môi của Kỷ mà hôn lên, rất thuần thục, tuy biết rõ có người ngoài ở đây, nhưng do quá hiểu hành động của Tiện Tiện khi tỉnh dậy, nên Kỷ hoàn toàn không có ý tránh né)

Giang Yếm Ly hơi kinh ngạc, thấy cả khuôn mặt của Kim Tử Hiên đều đỏ cả lên.

Sau có vợ chồng tiểu Kim nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên.

Kim Tử Hiên ngẩng đầu, thấy đứng bên ngoài đình hóng mát là Giang Trừng mặt đen xì, nói hôm nay tới thăm, chờ hoài ở phòng khách Kim Lân Đài không thấy đâu, nên tự mình đi tìm, vất vả mới tới đình nghỉ mát giữa hoa viên thì tìm thấy tỉ tỉ, tới gần thì thấy tỉ tỉ bị phi lễ (cho dù là vợ chồng, nhưng trong mắt Giang Trừng, Kim Tử Hiên làm vậy là phi lễ) Không!

*Phi lễ: hành vi không hợp lễ giáo

Sắc mặt đen như đít nồi, tại sao trước đây thì gặp Vong Tiện, giờ thì ngay cả tỉ của hắn cũng thể hiện ân ái ngay trước mặt hắn vậy!!!?

Bẵng đi một thời gian may mắn không phát hiện Kỷ phi lễ (?) với sư huynh hắn, lần này đụng ngay Kim khổng tước phi lễ với tỉ ruột với mới tỉnh ngủ, câu nói lúc đầu "Lam Vong Cơ Kim Tử Hiên cả đời đen đủi" biến thành "Kim Tử Hiên Lam Vong Cơ cả đời đen đủi! (Không phải chứ)

Ha ha ha ha ha, Kim khổng tước, ngươi thực sự sợ hãi, phải vất vả mới có thể tìm được cơ hội, nhưng hhhhhh

Nói đúng ra sư tỉ có lẽ đã rất vui, tuy cũng có chút ngượng ngùng.

Dù sao trình thể hiện ân ái của Vong Tiện có hơi cao một chút.

...........................................

Lời tác giả:

* Một vài giả định trong Loạn Xuân Sớm:

Tiểu Kim Lăng sẽ có em gái, vì trong Loạn Xuân Sớm tỉ phu và sư tỉ đều rất hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên sẽ có đứa con tiếp theo, dự kiến tiểu Kim Lăng sẽ làm anh khi được 5 tuổi.

Theo Loạn Xuân Sớm thì việc có con nối dõi sẽ không dễ dàng đối với những người có thiên tư cao, nên Kim Tử Hiên sẽ để cho Giang Yếm Ly có thai lần nữa sau 5 năm, năng lực chiến đấu thật mạnh mẽ! (À) Tuy nhiên, nói đúng ra vẫn là không dễ dàng có con nối dõi ở người có thiên tư cao, nhưng đó là mức trung bình, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi họ có hai con, vì vậy....

Vong Tiện cũng sẽ có hai tiểu Lam thị song bích.

Tiểu Lam công tử thứ nhất đã trong bụng Tiện Tiện ở chương áp chót của chính văn, lúc đó tiểu Kim Lăng gần 3 tuổi, cho nên tiểu Lam công tử được sinh ra vài tháng sau đó, nhỏ hơn Kim Lăng khoảng 3 – 4 tuổi.

Tiểu Lam công tử thứ hai ước tính đẻ sau ca ca khoảng 4 – 5 năm? (Ngoại trừ Lam Dực, hầu hết con cháu Lam gia đều là con trai)

Hàm Quang Quân, người đã nghĩ là chỉ để cho Tiện Tiện mang thai một lần, đã một lần nữa thay đổi nhận thức chung của mọi người.

Hai người đều có thiên tư cao, Tiện Tiện cũng không phải là một Khôn Trạch bình thường, vì vậy dự đoán là khó có con, dù sao cặp Hiên Ly là chỉ có một người có thiên tư cao mà thôi.

Nhân tiện, tiểu Lam thị song bích sẽ là Càn Nguyên trong tương lai.

Tính toán như vậy...... theo cốt truyện, Tư Truy lớn hơn Kim Lăng khoảng 4 tuổi, cứ thế tính tới...

Khi cậu út tiểu Lam công tử được một tuổi, nếu như tiểu ca ca được 5 tuổi, thì sẽ có một tiểu Kim tỉ tỉ khoảng 3 – 4 tuổi (?), một ca ca 4 – 5 tuổi, Kim Lăng ca ca 8 - 9 tuổi, Tư Truy ca ca khoảng 11 – 12 tuổi.

Cái gì? Giang ca ca hay Giang tỉ tỉ á? Xin lỗi, không có, cữu cữu không có đạo lữ! Giang cữu cữu, cố lên! Có thể ngay cả Giang đệ đệ hay Giang muội muội cũng khó có nữa là (bị Tử Điện hấp dẫn cho đến chết)

Giang Trừng sẽ có đạo lữ hay không? Dù sao, theo nguyên tác thì Kim Lăng vẫn chưa đến tuổi vị thành niên.

Hhhhhhh

Thật sự ta nghĩ điều kiện của Giang Trừng rất tốt, thấy nói ở Bách Phượng Sơn cũng được ném hoa, là Giang tông chủ tương lai, mặc dù điều kiện chọn bạn đời khá phức tạp, nhưng cũng không phải là không có ai đủ khả năng, cho nên vấn đề là hắn có muốn hay không, chủ yếu là hắn có chọn không.

Cữu cữu, cứ từ từ chọn, cố lên!

Dù sao, bất kể hắn có hay không thì tôi cũng không viết là hắn có, các bạn nghĩ hắn có thì là có, mà không thì là không ~

Cho dù hắn có hay không có, thì hắn cũng phải ăn cẩu lương và không được phép nuôi chó.