[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-5: Phiên ngoại 3



> Viết về lần mang thai đầu của Tiện và vợ chồng Hiên Ly cùng Kim Lăng

Từ từ đi tới, nhìn thấy bóng người dưới tán cây, biết đã tìm thấy người rồi, Lam Hi Thần mở miệng, trong giọng nói có thể nghe được ý cười ấm áp, từ tốn nói: "Vong Cơ, các ngươi có khách tới chơi...."

Lại gần hơn một chút thì không nói nữa, lát sau mỉm cười hỏi: "A Tiện đang ngủ à?" Câu nói này, càng nói nhỏ tiếng hơn.

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, vẻ mặt không biến hoá nhiều lắm, nhưng ánh mắt nhìn người đang ngủ trong lòng lại cực kỳ nhu hoà.

Lam Hi Thần ngồi xuống cách đó khoảng hai ba bước chân, không trực tiếp đến gần, chỉ sợ quấy rầy giấc mộng đẹp.

Tiếng gió lao xao, hai người ngồi trong bóng râm trên mảng cỏ xanh, nói đúng hơn là một người ngồi, còn một người dựa vào. Đều mặc bạch y, một đám thỏ trắng mũi hồng, cọ cọ dụi dụi vây xung quanh, Lam Vong Cơ ngồi im lặng, Nguỵ Vô Tiện đang cuộn tròn trong lòng ngực y, ngủ say sưa, ngủ thật là yên bình, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn mềm mại.

Lúc này cũng không có cục bông tuyết nào sợ hắn, nếu không có Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xua ra, thì tất cả đều bu vào cái người mà bình thường hay ăn hiếp bọn chúng, cái miệng chẻ ba nhai nhóp nhép nhìn xem dạo gần đây hắn đã thay đổi tính tình như thế nào.

Nhưng những cục bông tuyết tròn vo đó cũng theo hắn mà ngủ luôn.

Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, trên vai khoác một tấm áo để tránh bị nhiễm phong hàn, mới vào đầu xuân, cho dù thân thể người này được chăm sóc vô cùng tốt, thì vẫn cần phải chú ý nhiều hơn.

Dù sao, cũng là đang mang thai bốn năm tháng.

Dần dần lộ rõ bụng, nửa nằm nửa ngồi dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, mặc áo khoác rộng thùng thình nên cũng không nhìn thấy rõ ràng, nếu như ngồi thẳng, nhìn kỹ sẽ thấy bụng đã hơi phồng lên, ai cũng biết lúc này trong bụng Nguỵ Vô Tiện chính là đang mang một sinh mệnh dĩ nhiên đã thành hình.

Cuối cùng thì ngay cả chính hắn cũng không thể quên mình là người đang có thai.

Nếu sau khi mang thai không trở nên ham ngủ, thì Nguỵ Vô Tiện có lẽ sẽ càng hoạt động nhiều hơn, đến mức thỉnh thoảng người ta phải đổ mồ lạnh thay cho hắn, cũng không thấy khó chịu gì, chỉ là vui vẻ hoạt bát giống như trước đây, làm cho Lam Khải Nhân suýt nữa đổ bệnh khi vô tình bắt gặp hắn đang leo cây.

Chính vì lần sơ suất này, Lam Vong Cơ đến chậm một chút, vội vàng ẵm hắn xuống dưới, hiếm khi làm cho thúc phụ nổi giận la mắng, còn phạt quỳ ở bia đá gia huấn, sau lần đó Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã an phận thủ thường rất nhiều, biết chú ý đến chuyện mình mang thai.

Phạt đúng là không vô ích.

Người có thai không ai dám phạt, coi trời bằng vung, không biết tự chăm sóc mình, chỉ cần phạt Càn Nguyên của hắn, là sẽ đau lòng, liền học ngay một bài học.

Nghĩ đến đây, Lam Hi Thần mỉm cười, nghe nói lúc sau hắn cũng xấu hổ không làm phiền Lam Vong Cơ đến đây lấy hồ sơ về hỗ trợ xử lý, mặc dù canh được giờ Nguỵ Vô Tiện cần phải ngủ, Lam Vong Cơ tạm rời ra cũng không sao, nhưng khi cần hỗ trợ thì Lam Hi Thần cũng nhất định tự mình đến đây một chuyến, hoặc là sai môn sinh đưa tới.

Rốt cuộc thì lần đó, Nguỵ Vô Tiện lẽ ra là đã ngủ say, nhưng không ngờ sau khi Lam Vong Cơ đi ra liền tỉnh giấc.

A Tiện vất vả rồi, khó mà kềm nén được bản tính, cũng không biết có bị buồn chán quá hay không; Vong Cơ cũng vất vả như thế, phải chú ý chăm sóc cho đạo lữ còn hơi trẻ con này, nhưng có thể giữ được tính tình như vậy không thay đổi, cũng là chuyện tốt.

Sáng sớm hôm nay, trên đường đi ngang Nhã Thất biết được Lan Lăng Kim thị báo sẽ tới thăm, vừa hay đang rảnh, nên chủ động đi thông báo thay cho môn sinh, đi đến thì thấy hình ảnh này, Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, có cần ta chuyển lời cho Kim tông chủ và Kim phu nhân không?" Tuy nói cố ý đến chơi, nhưng mà người còn chưa tỉnh thì cũng hơi tiếc, nếu Nguỵ Vô Tiện mệt mỏi, thì người khác cũng sẽ thông cảm thôi.

Nhưng Lam Vong Cơ lắc đầu, lẳng lặng nói: "Hắn sẽ tỉnh"

Giang Yếm Ly đến, nếu cứ ngủ như thế mà để lỡ mất, khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại biết ra chắc chắn sẽ không vui. Vừa nói xong, người trong lòng ngực nhúc nhích, mơ hồ thì thầm câu gì đó, quả thật là có dấu hiệu sắp tỉnh dậy.

"Được rồi, nghĩ chắc là A Tiện cũng muốn gặp sư tỉ hắn" Lam Hi Thần mỉm cười nói, "Vậy, Vong Cơ, ngươi chăm sóc cho A Tiện, ta sẽ căn dặn người đi mời".

Nghe được chỗ Nguỵ Vô Tiện đang ở, được môn sinh dẫn đường tới đây, Giang Yếm Ly đi cùng phu quân Kim Tử Hiên, còn nắm tay tiểu Kim Lăng, xa xa thấy người dưới tán cây, liền để ngón tay trỏ lên đôi môi đang khẽ cười, cúi người, mềm giọng dặn dò Kim Lăng: "Suỵt"

Tiểu Kim Lăng thấy có nhiều con thỏ hơn so với lần trước đến đây, liền buông tay mẫu thân ra nhào tới, ba tuổi, đã có thể chạy nhảy rồi, nhưng những con thỏ này đã được "rèn luyện" kỹ năng né tránh nên tất nhiên là chạy nhanh hơn đứa bé, nhưng không thể nhanh hơn một gia chủ tiên môn thế gia được, Kim Tử Hiên biết ý vợ, liền ra tay túm lấy một con, tiểu Kim Lăng chạy tới, giang hai tay ôm lấy, con thỏ trắng đã nằm trong tay nó.

Trong lòng rất thích, cọ cọ má vào lớp lông trắng mịn sạch sẽ kia, đã được dạy cách ôm thỏ như thế nào, con thỏ trong lòng này được nuôi thật tốt, đối với đứa bé ba tuổi mà nói thì đúng là hơi nặng một chút, bám lấy đầu vai thằng bé mà nhìn xung quanh, đứng ôm một hồi hơi mệt, Kim Lăng ngồi xuống thảm cỏ, để con thỏ lên hai chân bắt chéo, giữ lấy nó và bắt đầu giày vò, Giang Yếm Ly ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng dạy nó phải nhẹ tay như thế nào, sờ như thế nào, thì con thỏ mới thích.

Bên này nghiêm túc, đứa bé lại không chạy qua, nên không có ai quấy nhiễu người còn đang ngủ kia.

Nghe nói Nguỵ Vô Tiện trong thời gian này đều phải ngủ trưa, Giang Yếm Ly đương nhiên sẵn lòng chờ, vốn chính là vừa đến đây đã thấy vậy.

Nửa khắc sau Nguỵ Vô Tiện lại cọ cọ vào Lam Vong Cơ, dường như thời điểm tỉnh giấc càng gần hơn một chút.

Thêm nửa khắc nữa, Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve Nguỵ Vô Tiện, cũng sắp đến giờ, ngủ trưa quá lâu cũng không tốt, nên chậm rãi đánh thức hắn.

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện còn có chút mê man, mềm mại kêu: "..... Lam Trạm"

"Ừm" Lam Vong Cơ thay hắn chỉnh sửa lại quần áo, vén lại mấy cọng tóc, y khẽ nói mấy câu trước khi ấn đôi môi mềm mại lên.

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt mấy cái, đã tỉnh táo hơn một chút, nghe rõ Lam Vong Cơ nói cho hắn biết là có sư tỉ đến đây, sau khi ngồi dậy, thật sự nhìn thấy Giang Yếm Ly, cười kêu một tiếng: "Sư tỉ!"

Giang Yếm Ly đứng lên, Kim Tử Hiên kéo tiểu Kim Lăng đứng lên, không thả con thỏ trong tay ra, đi theo cha mẹ qua đây, Lam Vong Cơ đỡ Nguỵ Vô Tiện từ từ đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện cười hỏi Giang Yếm Ly tại sao đến đây, Giang Yếm Ly dịu dàng đáp là đến thăm hắn, vừa nói, vừa đi đến ngôi đình hóng mát gần đó.

Kim Lăng ôm một con thỏ trong lòng, trong tay Nguỵ Vô Tiện cũng ôm một cục bông tuyết ngoan ngoãn, cứ vò vò từng chút, buông tay ra, vẫn nằm trên đùi, không sao vặn vẹo được, cũng không xoay qua xoay lại, đó là con thỏ mà Lam Vong Cơ đã chọn để cho hắn ôm.

Ngồi trong đình hóng mát, Kim Lăng có bánh, Nguỵ Vô Tiện cũng có, có bầu nên ăn nhiều hơn, nhưng mặt không thấy mập ra, nhìn thấy thật đúng là đều vào cái bụng kia.

Tiểu Kim Lăng vừa ăn mấy miếng bánh Giang Yếm Ly đưa cho, vừa nhìn tới nhìn lui, thấy người lớn đều uống trà, chỉ có mình Nguỵ Vô Tiện ăn bánh cùng với nó, ngay cả quả táo được tỉa thành hình con thỏ vỏ đỏ ruột vàng rất đáng yêu cũng muốn giành lấy.

Phát hiện thấy ánh mắt nhìn chằm chằm không rời, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "A Lăng, người làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?"

Kim Lăng không trả lời, Nguỵ Vô Tiện nhìn theo tầm mắt của nó, nhìn đến hắn đang mặc áo rộng thùng thình, mặc dù không lộ rõ, nhưng nhìn kỹ thì bụng cũng có hơi nhô lên khỏi thân hình, giật mình, đứa nhỏ Kim Lăng này chắc chắn là còn chưa gặp qua người mang bầu, Kim Tử Hiên dù tài năng đến đâu, cũng chưa thể làm cho Giang Yếm Ly mau sinh cho nó.... một đệ đệ muội muội.

Đang muốn chọc đứa nhỏ, thì Kim Lăng đã mở miệng, tuổi còn nhỏ nên nói hơi chậm một chút, nhưng từng chữ rõ ràng, được dạy dỗ rất tốt, vẫn nói được câu dài không ngắn: "Tiểu cữu cữu, ngươi không nên ăn bánh cùng với ta nữa".

Nghe vậy nhướng mày lên, Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp nói, tiểu Kim Lăng lại chậm rãi nói tiếp: "Không phải là ta keo kiệt, mà tiểu cữu cữu, ngươi xem ngươi béo chưa kìa"

"Béo quá nhiều"

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Không, hắn thế này không phải là béo, thực sự không phải.....

Hơn nữa tính thế nào đi nữa, cho dù hắn chỉ lớn hơn Giang Trừng vài ngày thì cũng là lớn, nói sao thì cũng phải gọi là đại cữu chứ không phải là tiểu cữu chứ?!

Giang Yếm Ly giải thích mãi, nói là sau này Kim Lăng sẽ được gặp tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, thế này không phải là béo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Lăng nghiêm túc nhìn Nguỵ Vô Tiện, còn chưa nói đồng ý, thế mà vẫn chưa bị thuyết phục, trong mắt vẫn hoài nghi, Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, dù sao cũng không phải béo thiệt, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm vậy, hắn thật không ngại.

Đứa trẻ ba tuổi thôi, chấp làm gì.

Chỉ là hắn lo lắng về chuyện khác hơn, Nguỵ Vô Tiện sửa lại: "A Lăng, ngươi phải gọi ta là đại cữu cữu, tiểu cữu cữu là Giang cữu cữu của ngươi đó, có biết không?" Được người ta nhận nuôi, vai vế vẫn tính dựa theo tuổi, sinh trước vài ngày thì vẫn là lớn hơn một chút.

Kim Lăng nghe xong lập tức phản bác, tiếng trẻ con lanh lảnh, rõ ràng nói: "Ngươi toàn ăn hiếp ta, lại ngây thơ như vậy! Sao mà lớn được? Ngươi mới là không phải đại cữu cữu, ngươi chính là chỉ có thể là tiểu cữu cữu thôi!"