[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 24



Lam Vong Cơ thu dọn xong, mang hộp đồ ăn không ra khỏi Tĩnh Thất.

Khi cánh cửa đóng lại, Nguỵ Vô Tiện cả người ủ rũ, gục xuống bàn.

"......"

Không nhớ những gì đã phát sinh trong kỳ mưa móc, thậm chí so với lần thứ hai ấn tượng còn mơ hồ hơn một chút, sợ là bởi vì tâm trạng không tốt, tinh thần yếu đi, khó giữ được tỉnh táo.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn nhớ rõ mình đã khóc như thế nào, lại còn cào Lam Vong Cơ bị thương.

Giấc mộng đồng sàng sau khi mây mưa vẫn nhớ rõ, rõ ràng bất thường, trong mộng hắn hoảng hốt, khi tỉnh mộng, hình ảnh cuối cùng thật sống động, không thể không kinh sợ, cho dù là không xảy ra, nhưng thế là....

Che mặt lại, thật bất lực, thật sự không nghĩ sẽ trải qua.

Trước đây hắn đã làm gì?

Hồi mới bị ôm về Liên Hoa Ổ, được người ta nhận nuôi, rất sợ bị chán ghét, sợ bị vứt bỏ lần nữa, cho nên giày không vừa chân cũng không dám nói, cơm không dám ăn nhiều, tắm gội cũng không dám dùng nhiều nước. Bắt đầu học cái gì, luyện cái gì, so với người khác đều nghiêm túc hơn, đều chăm chỉ hơn. Khởi đầu muộn màng, may mắn đuổi kịp, từ từ càng lúc lại càng giỏi hơn người khác, ban đầu trong đám con nít choai choai, Nguỵ Vô Tiện thực tế lớn tuổi hơn một chút, thậm chí so với Giang Trừng còn lớn hơn mấy ngày, Giang Phong Miên mới mở miệng yêu cầu đứa nhỏ mang vẻ mặt miễn cưỡng ngồi vào chức "Đại sư huynh", có người còn bất mãn.

Nhưng sự so sánh giữa những đứa trẻ, sau khi quen nhau đã xoá dần, từ từ có cười nói, Nguỵ Vô Tiện cũng mới có thể bộc lộ tài năng của mình, được đánh giá có năng lực của Càn Nguyên, là người có tài, thêm vẻ tươi cười trời sinh khiến cho địch ý của người khác dễ dàng giảm đi, Giang Trừng sau đó lại cố ý giúp đỡ -- được đón nhận, dần dần an ổn, dần dần..... lười biếng.

Đến lúc phát hiện ra thì đã lộ rõ toàn bộ bản tính, cả ngày trộm đài sen, bắt gà rừng, bắt cá, chèo thuyền trên hồ, đào trứng chim, dẫn đầu một đám đệ tử ngang hàng ở Liên Hoa Ổ đi khắp nơi lêu lỏng không làm việc gì đứng đắn, có vài phần ỷ vào sự nuông chiều của Giang Phong Miên, dám chống chế, lịch làm việc và nghỉ ngơi của hắn đều là tệ nhất, thức giấc còn dám tuỳ ý trốn ra ngoài chơi.

Nói ra thì là, tập thể dục buổi sáng không tham dự, chỉ thỉnh thoảng đến giáo trường xem những người khác khổ luyện, có ai cổ động mới ra tay trổ tài, tâm tính thiếu niên khoe hết ra, ở mức độ yêu cầu nào đó, nói một cách nghiêm túc thì Nguỵ Vô Tiện chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách để làm đại sư huynh của Giang gia.

Cuộc sống đều náo loạn như vậy, nhưng dựa vào tài năng xuất chúng, nên không bị tuột lại trong lớp học hay là không theo kịp việc tu luyện, có thể thắng cả mấy môn sinh lớn hơn vài tuổi, hàng ngày tự do bay bổng, thái độ cợt nhả, chỉ có mình Ngu phu nhân là không quen nhìn hắn, quở trách phạt nhiều lần vẫn không thay đổi.

Bị đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, ít nhiều phát hiện Giang Phong Miên nghiêm túc muốn hắn được dạy dỗ, chỉ là tính tình vẫn như cũ, mọi thứ đến lúc này so với trước kia chẳng khá hơn, chỉ là tai hoạ thay vì nhắm vào đệ tử Giang gia thì đổi thành bọn công tử của các thế gia khác đến đây học. Môn sinh Lam thị đúng là khó nhai, hắn cũng chê cứng nhắc và nhàm chán, chỉ có Lam Vong Cơ, cho dù bị cự tuyệt như thế nào, Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn đi gây chuyện, làm không biết mệt, một hai xâm nhập vào thế giới của y, khi đưa con thỏ ở Tàng Thư Các, tội nghiệp trên khuôn mặt lạnh nhạt đó toàn bộ đều hiện ra sự tê liệt.

Trong hai ba tháng, Lam Khải Nhân không có biện pháp nào đối với hắn, việc học của Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ được đánh giá tốt, quậy phá trên lớp học, giúp bạn gian lận, đủ kiểu, Lam Khải Nhân nhiều lần gửi thư kể tội tới Liên Hoa Ổ, thế mà vẫn không chút nào yên thân. Cho dù hắn lại tiếp tục chơi đùa vui vẻ, so với những người cứng nhắc chỉ biết tuân theo quy củ cũng còn tốt hơn nhiều, những ánh mắt hâm mộ sùng bái đó, làm sao lại không khiến hắn thoả thuê đắc ý cho được?

Trong đám tiểu bối, tài năng chói lọi, phẩm mạo xếp hạng tư trong bảng công tử thế gia, chung quy cảm thấy nếu thực sự dùng hết thực lực, hắn cũng có thể hạ được Kim Tử Hiên, Lam Hi Thần hắn không biết, nhưng nếu cùng Lam Vong Cơ giao đấu, hai lần đều thắng bại khó phân.

Rồi sau đó, bất ngờ trở thành Khôn Trạch, cùng Lam Vong Cơ lập khế ước, chịu sự phân hoá và kỳ mưa móc hành hạ tơi tả một trận, ngay sau khi qua khỏi kỳ mưa móc thì không khác gì lúc xưa, chỉ là Lam Vong Cơ nhân nhượng nhiều hơn, không muốn gây khó khăn cho người ta, lời nói việc làm lúc trên lớp học và sau khi học đều đã tém lại rất nhiều, không còn dễ dàng chọc giận Lam Khải Nhân nữa, nhưng vẫn là chưa nghiêm túc nghe giảng bài, ngoài mặt, lúc tu luyện, cũng không nỗ lực tối đa, lại còn nhiều khi quấy nhiễu Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ rõ ràng cũng không tán đồng một vài suy nghĩ của hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện không bao giờ để tâm đến chuyện đó.

Vẫn cảm thấy không cần phải khắc khổ, hắn vẫn là một tay kiếm tài giỏi, đã có bao nhiêu là tự hào, bị Lam Vong Cơ vài lần đánh rớt cành khô thay thế linh kiếm trong tay, cũng chỉ là thoáng nghiêm túc hơn một chút, chứ không hoàn toàn để tâm, bởi vì những người khác, hắn đều có thể thắng được.

Trở thành Khôn Trạch thì có sao? Thiên phú vẫn được đánh giá rất cao như cũ, không có gì thay đổi.

Mỗi ngày trôi qua đều như xưa, trước giờ không cần phải giảm bớt vì điều gì.

Cho đến khi bóng ma Ôn gia bao phủ lên Vân Thâm Bất Tri Xứ, thậm chí còn đồn đãi là bởi vì cái tội danh Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tự mình lập khế ước.

Lo lắng, áy náy, bỗng nhiên phát hiện, chính mình cái gì cũng không làm được.

Thiên tư dù cao, nhưng với quái vật khổng lồ ở phía trước, thì có là gì?

Không quấy rầy, không làm phiền Lam Vong Cơ, vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra dù tài năng chói lọi tới đâu, thì tư tưởng của hắn đều là của một thanh niên chưa trưởng thành, vậy thì lấy đâu ra sự tự tin mà kén chọn, chê việc tu luyện nhàm chán, không ý nghĩa.

Kỳ mưa móc tiếp theo đã đến, ngoại trừ làm liên luỵ Lam Vong Cơ, thì còn làm được gì nữa?

Khóc lóc với người ta ư?

Mọi thứ đều ỷ lại, mất đi chính kiến, vẫn bị đánh thức bởi những cơn ác mộng và khóc lóc, hắn là cái gì đây?

Một Khôn Trạch yếu ớt bất lực? Gây rắc rối cho người khác, chỉ biết dựa dẫm.

Đổ lỗi cho kỳ mưa móc hành hạ?

Chẳng phải.... hắn đã nói, không thể cản trở, mọi thứ đều có thể dễ dàng vượt qua hay sao....

Rốt cuộc thì đang làm gì, cho tới nay đã làm được gì?

Đã nói hắn là gánh nặng của Lam Vong Cơ, lúc này đây, thật đúng là triệt triệt để để trở thành gánh nặng không sai, hắn tự phụ như vậy, rốt cuộc đây là cái gì với cái gì? Tự tin đâu rồi?

Lam Vong Cơ chưa bao giờ trách cứ, chỉ trấn an hắn, mà hắn cuối cùng rõ ràng là không chịu tỉnh táo.....

Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất, đẩy cửa, thấy Nguỵ Vô Tiện nằm trên án thư giống như là đã ngủ tiếp rồi.

Trong lòng biết mấy ngày nay mọi người đều chịu áp lực, Nguỵ Vô Tiện lại gặp kỳ mưa móc, tinh thần yếu ớt nhất, hai tầng áp lực càng nhân lên, kiểu mất sức này chắc là tổn thương nguyên khí, cần nghỉ ngơi nhiều.

Lại nhớ tới những lời áy náy hắn nói ra trong kỳ mưa móc, không cách nào trấn an, rồi lại nghe tiếng kêu khóc thốt ra từ trong cơn ác mộng, thực sự luống cuống, không biết nên làm thế nào để kéo người ấy ra.

Mối hoạ diệt môn ngay trước mắt, không ai có thể thực sự bình tĩnh, là sơ suất của y.

Lẳng lặng đi vào, định ôm người đem lên giường, nhưng vừa chạm đến, Nguỵ Vô Tiện cùng lúc ngồi dậy, thấy y thế mà lại ngẩn người ra: "Lam Trạm? Ngươi mở cửa không có tiếng động nào vậy."

"....." cẩn thận nhìn kỹ biểu tình trên gương mặt kia, Lam Vong Cơ không lộ vẻ gì nói: "Mệt rồi thì ngủ tiếp một chút đi".

"Không được, nếu ngủ nữa, xương cốt ta sẽ giòn mất...." Hắn trả lời còn có chút hoảng hốt, lắc lắc đầu mình, như muốn tỉnh táo lại.

Lam Vong Cơ quỳ xuống bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, kéo hắn qua, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương, Nguỵ Vô Tiện ngớ ra, tựa như có chút phản đối, Lam Vong Cơ cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn không dừng lại, xoa nhẹ lại, Nguỵ Vô Tiện không hề nhúc nhích, chậm rãi thả lỏng ra......

Nhất thời Tĩnh Thất không một tiếng động.

Phát hiện thấy hôm nay lúc tỉnh lại thần thái của Nguỵ Vô Tiện có nhiều điều bất thường.

Muốn hỏi, nhưng không biết mở miệng thế nào.

Trước nay y hành động luôn lặng lẽ, cho rằng Nguỵ Vô Tiện càng nghỉ ngơi sẽ càng đỡ hơn, nhưng chỉ cần tỉnh táo, Nguỵ Vô Tiện nhất định có thể phát hiện ra y, mới vừa rồi như vậy cũng là bất thường.

Hôm nay tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện toàn kêu y bằng tên, không xưng hô thân mật như bình thường vẫn lén gọi, biết rằng trong hoàn cảnh này, đại nạn vừa qua, tâm trạng chưa điều chỉnh lại, nhưng vẫn cần phải chú ý đến hắn nhiều hơn, đến nỗi đụng chạm cũng hơi phản đối, thật sự là... không thể không lưu tâm.

Nguỵ Vô Tiện nỉ non kêu tên y: "Lam Trạm...."

Chậm rãi tựa vào lòng ngực người, được xoa ấn, tựa hồ muốn ngủ, nhưng là lại thở dài một tiếng, như là nói mê, như là lầu bầu lẩm bẩm.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nghe, tiếp tục chờ đợi.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói... ta có phải là...." Quá tự phụ? Quá không biết tốt xấu? Quá mức ấu trĩ? Quá.... dựa dẫm vào người ta?

Cho dù có hỏi, Lam Vong Cơ cũng sẽ không công nhận.

Nhíu nhíu mi, Nguỵ Vô Tiện lựa lời một lúc lâu, không có kết quả, rốt cuộc nói: "..... không có gì".

"......" Tay Lam Vong Cơ không ngừng động tác, hạ ánh mắt xuống.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lại nói: "Lam Trạm"

"Ừm"

"Ngày mai, lại kêu ta dậy, chúng ta.... cùng nhau luyện kiếm đi". Nghiêm túc luyện.

"......" Lam Vong Cơ dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Được"

"Nhị ca ca, ta lại muốn ngủ... Hôm nay nghỉ ngơi đi, ta thật sự.... rất mệt" Âm thanh nhỏ dần.

Nhẹ nhàng chậm rãi đứng dậy, ôm người mang đến giường, Lam Trạm đặt Nguỵ Vô Tiện xuống, đắp chăn, nhìn người đã ngủ say.

Đại khái, không cần phải hỏi nữa.