[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 60



Đi tới một đoạn đường, vì chưa từng tới Lịch Dương, nên đương nhiên không nghĩ ra nên đến nơi nào ăn cơm, nhưng đối với Nguỵ Vô Tiện thì đây thật sự không phải là vấn đề, dù sao cái gì hắn cũng sẵn lòng nếm thử, chủ quán nhìn thuận mắt thì đi vào, nếu không phải trên tay cầm nhiều vò rượu thì còn muốn ngồi ăn ở ven đường, có lẽ ven đường thấy mấy sạp nhỏ, nghe mùi thơm thì mua cầm trên tay ăn.

Nhưng có Lam Vong Cơ ở đây, việc chọn quán phải chú ý thêm coi có đủ sạch sẽ không, nếu không chọn được thì cứ như cũ là tạm được.

Nhưng cho dù hắn chọn quán ăn như thế nào, Lam Vong Cơ cũng sẽ không có ý kiến, đều là một câu: "Tuỳ ngươi"

Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng tìm được một quán cơm và yêu cầu một phòng lịch sự để ngồi xuống.

Căn phòng nằm ở lầu hai, hắn muốn xem đường phố Lịch Dương nên chọn phòng ngay lan can, chứ không phải mấy căn phòng khuất bên trong.

Tiểu nhị dẫn bọn hắn lên thấy hai gã thiếu niên quần áo bất phàm, ân cần lau sạch bàn cho bọn hắn rồi mới chỉ chỗ ngồi, Nguỵ Vô Tiện nói cám ơn, hỏi thăm xong rồi gọi mấy món đồ ăn, nhờ lấy giùm bát rượu rồi cho người lui xuống.

Đồ ăn thực mau được dọn lên, Nguỵ Vô Tiện mở nắp bình rượu, rót cho chính mình, phát hiện tiểu nhị mang tới hai bát đựng rượu lận, liền nhìn Lam Vong Cơ chớp chớp mắt: "Uống không?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn.

"Được rồi" Nguỵ Vô Tiện rút tay lại, "Ta biết ngươi không uống"

Hắn cũng không làm ra vẻ thất vọng mà xúi giục Lam Vong Cơ, hắn nghi ngờ rằng nếu hắn thật sự quấn lấy, nói không chừng Lam Vong Cơ sẽ nghe hắn, dù sao ở đây cũng không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, không tính là phạm gia quy.

Đem vò rượu đẩy sang một bên, Nguỵ Vô Tiện vẫn là nhịn không được hỏi: "Tại sao Vân Thâm Bất Tri Xứ các ngươi lại cấm rượu vậy?". Bởi vì tổ tiên là hoà thượng à? Ngay cả thức ăn mặn đều có khẩu vị thanh đạm, cả ngày ăn vô bụng toàn là canh suông quả thuỷ, thảm cỏ rễ cây.

Lam Vong Cơ nói: "Uống rượu dễ hỏng việc"

Nguỵ Vô Tiện vừa nghe liền vui vẻ: "Như thế không sai, nhưng cũng không cần đến mức không uống rượu chứ! Chỉ một chút thì có thể làm hỏng chuyện gì? Nên nhất định gia quy cấm như vậy là bởi vì các ngươi... tửu lượng kém, hay là tửu phẩm kém?"

* tửu phẩm: phẩm chất (hành vi thái độ) sau khi say rượu

"Không biết"

"A, rốt cuộc là ngươi chưa uống qua, làm sao mà biết? Hay là ngày nào đó... đóng cửa lại, ngươi uống thử một chút xem? Ta sẽ giúp ngươi nhìn? Nói không chừng tửu lượng của người thật sự rất tốt á!"

"......."

Lam Vong Cơ cũng không nói như vậy được hay không được, lời này của Nguỵ Vô Tiện cũng không nhìn ra là nghiêm túc hay chỉ là nói cho vui vậy thôi, nhìn y cười một chút, bát rượu đưa đến môi rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.

Uống xong duỗi tay muốn rót tiếp, Lam Vong Cơ ngăn hắn lại: "Ăn đồ ăn lót dạ trước".

Bị ngăn cản cũng không giận, Nguỵ Vô Tiện rút tay lại, cầm đũa cười mỉm mỉm đi gắp đồ ăn.

Vừa ăn vừa nói chuyện, mặt mày hớn hở, Lam Vong Cơ lẳng lặng ngồi nghe, nuốt xong đồ ăn trong miệng sẽ trả lời vài tiếng.

Chẳng bao lâu bữa cơm ăn gần xong, Nguỵ Vô Tiện không để ý uống hết cả ba vò rượu, tuy rằng không phải loại vò quá lớn, chỉ là loại vò nhỏ nhỏ đổ hai ba bát là hết vò, nhưng cộng lại vẫn là uống không ít, bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy đi mua rượu, Nguỵ Vô Tiện phụt cười ra tiếng.

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không có gì, ngươi còn nhớ không, cái tên tiểu nhị lấy rượu cho ta uống thử nói ta uống xong một vò là sẽ theo họ của ta đó! Đáng tiếc ta đã uống xong rồi, nhưng không ở trước mặt hắn uống thì chắc chắn hắn sẽ không chịu thừa nhận, ngươi nói xem, trước khi rời khỏi đây, chúng ta hãy quay lại đó mua rượu, ta sẽ uống hết một vò trước mặt hắn, xem hắn theo họ ta như thế nào nha?"

"Không ổn"

"Này có cái gì mà không ổn chứ? Chính hắn đồng ý mà," Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "A, nhưng nói như vậy, ta lại thấy đau đầu, ngươi nói hắn muốn thực hiện lời hứa cùng họ với ta, ta phải kêu hắn là họ Nguỵ hay là họ Lam mới đúng... Lam nhị ca ca, ta là người của ngươi rồi, hắn cùng họ với ta có phải là họ Lam luôn không?"

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện trêu chọc xong, nhìn người vẫn là mặt trắng như ngọc, gương mặt trắng trẻo nhìn không ra một tia ửng đỏ nào, nhưng rõ ràng là không lừa được hắn, ánh mắt lệch sang một bên, quả nhiên vành tai hơi hơi phiếm hồng, thích vô cùng, quả thực muốn nhào qua hôn một cái, mà hắn vừa nghĩ, thì thân thể đã hành động luôn rồi, một tay nắm lấy vạt áo người ta, tay kia câu cổ, liền hôn lên ngay.

Lam Vong Cơ ôm hắn thuận thế xoay người, đưa lưng về phía bên ngoài lan can, không để cho ai đi trên đường ngẩng đầu nhìn thấy, mà có thấy, cũng nhiều lắm là thấy bóng dáng Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện đang choàng một cánh tay qua cổ y.

Nguỵ Vô Tiện không quan tâm chuyện này, cứ hôn hôn vành tai phiếm hồng, lại hôn hôn gương mặt, sau đó liếm môi Lam Vong Cơ.

Hôn xong rồi định sờ đầu, Nguỵ Vô Tiện lại bỗng nhiên từ trong lòng ngực Lam Vong Cơ ngồi dựng thẳng dậy, nhìn ra ngoài __ hắn đang ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, nửa người trên nhìn thẳng vẫn có thể nhìn qua vai Lam Vong Cơ được.

Lam Vong Cơ để hắn nhổm lên, lỏng tay ra, nghiêng người nhìn theo ra bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện ghé vào người y nhìn chằm chằm rất nghiêm túc, một lát sau nói: "Lam Trạm, ngươi xem người nọ, có phải vừa rồi chúng ta thấy hắn cãi nhau với vị kia không?"

"Đúng"

"Hèn chi ta nói nhìn hắn thấy quen mắt, nhớ không lầm hắn bị người ta đánh... Ăn mặc thế này, là người của gia tộc nào? Nhưng ta chưa thấy qua gia văn của nhà này...."

"Đây là thành Lịch Dương, ngươi gặp người nọ chính là gia chủ của Lịch Dương Thường thị."

"Lịch Dương Thường thị...." Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, không thấy ấn tượng gì, khi thi đấu ở Hội Thanh Đàm Kỳ Sơn cũng không gặp người của gia tộc này xuất hiện, "Ta thật sự chưa từng nghe qua á, Lam Trạm, ngươi làm sao mà biết được? Ngươi thật lợi hại nha, cái này cũng biết!"

Không đợi Lam Vong Cơ nói tiếp, hắn tiếp tục nói: "Ai da, ngươi có nghe thấy không? Hắn kêu thằng bé ngồi ở bậc thang lại, muốn nó đi truyền tin, nghe hắn mô tả thì không phải là cái vị lúc trước cãi nhau với hắn sao? Thằng bé ngốc thật sự định giúp hắn truyền tin hả? Lam Trạm, ta với ngươi đánh cuộc, trên giấy truyền tin chắc chắn là không viết gì hay ho!"

"Ừm" để mặc Nguỵ Vô Tiện bám vào người y mà nói chuyện, Lam Vong Cơ vỗ lưng hắn một chút, đang định ôm người đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện liền nhảy xuống từ trên người y.

"Không được, Lam Trạm, thằng bé này ngốc nghếch, thật sự chỉ vì một đĩa điểm tâm mà đi đưa tin, ngươi tính tiền đi! Ta đi xuống xem".

Lúc nãy thấy hai người trưởng thành cãi nhau rồi đánh nhau, không quản, dù gì cũng không biết rõ chân tướng lắm, ai đúng ai sai, không nên xen vào việc của người khác, huống chi cũng không thật sự đánh nhau gì ghê gớm, nhưng chuyện này, hắn nghe được rõ ràng, vị gia chủ Thường thị bị đánh này lấy một đĩa điểm tâm làm thù lao, lừa gạt đứa trẻ ven đường đi truyền tin cho hắn, không cần nghĩ, đứa trẻ chắc chắn sẽ bị hại, hắn có thể không để ý đến nam nhân có hành vi phải nói là đáng khinh kia, nhưng đã thấy mọi việc, thì muốn đến khuyên nhủ đứa trẻ một chút xem có được không.

Lại nghĩ tới cái gì, thuận miệng nói: "Nhân tiện, ngươi mang theo một đĩa điểm tâm nha, ta xuống kia ngăn đứa bé lại".

Nói xong chống tay lên lan can, nhảy xuống dưới, chỗ ngồi ở lầu hai cách mặt đường không tới một trượng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Cũng mặc kệ ánh mắt của người qua đường, Nguỵ Vô Tiện đuổi theo hướng đi của đứa bé, đứa bé không biết có phải là vội vã muốn ăn điểm tâm hay không, mà hắn mới nói với Lam Vong Cơ mấy câu đã chạy nhanh đi mất, hắn phải chạy một đoạn ngắn mới ngăn được thằng nhỏ lại.

Lam Vong Cơ ở phía trên nhìn một hồi, xác định vị trí cuối cùng Nguỵ Vô Tiện dừng lại, rồi đi xuống lầu, khi thanh toán tiền, y mua một phần điểm tâm và mang theo.

Đuổi kịp thằng bé, Nguỵ Vô Tiện cũng không tuỳ tiện đoạt lấy tin, mà chỉ cản cản không cho đứa nhỏ đi qua, đứa nhỏ thấy hắn không nói gì, sốt ruột, giọng trẻ con la lên: "Ngươi đừng chặn đường nha! Ta còn phải vội đi truyền tin đó?"

Nguỵ Vô Tiện liếc mắt đánh giá đứa bé, đại khái nhìn bộ dạng khoảng sáu bảy tuổi, thân hình nhỏ gầy, nói không chừng tuổi thực tế còn lớn hơn, không muốn đứa bé lo lắng, nói thẳng: "Đưa tin xong rồi ăn điểm tâm hả? Ngươi đừng có gấp... ca ca ở đây cũng chút điểm tâm, ngươi muốn ăn không?"

"Muốn!"

Nguỵ Vô Tiện suýt nữa phụt ra, hắn mới vừa rồi nói xong liền nghĩ, đứa bé này ngốc, nội trong thời gian một chén trà nhỏ có hai người nói cho nó ăn điểm tâm, kiểu gì cũng phải cảm thấy cảnh giác chứ, rồi hắn có thể nói với đứa bé rằng nam nhân lúc nãy không có ý tốt, nhưng không ngờ đứa bé này vậy mà ngốc tới như vậy.

Nhưng cũng không sao, dù sao giờ đã thấy, thì tiện tay giúp một chút thôi: "Vậy ngươi đem tin trên tay đưa cho ca ca, ta sẽ cho ngươi ăn điểm tâm"

Đứa bé mặt đầy ham muốn, nhưng lại do dự: "Thế này không được, mới nãy, mới nãy ta đã đồng ý với người ta..."

Ha? Chẳng những ngốc mà còn thành thật, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không tác động đứa nhỏ này là không được, "Được rồi, ta nói cho ngươi, thứ ngươi đang mang đi truyền tin không có tốt gì đâu".

Trong lúc hỏi đáp cùng với đứa bé hắn đã thoáng nhìn nội dung trên tin nhắn, thậm chí còn không gấp lại, cứ phất phơ đưa người ta cầm, hắn nhìn quần áo của đứa bé không hẳn là sạch sẽ, không phải là đứa trẻ bị lưu lạc thì cũng là con nhà nghèo khó, đoán chừng không đọc sách không biết chữ, dễ dàng bị người ta lừa.

"Ngươi đừng đưa tin đi, cũng không cần trở về, trên tin nhắn không viết gì hay ho đâu, nam nhân kia kêu ngươi truyền tin cho một người, lúc trước bọn họ cãi nhau ở chỗ này, chắc là thấy ngươi không biết nên sai ngươi đi để xả giận cho hắn đó".

"....A?"

Thấy bộ dáng đứa nhỏ vẫn là ngây thơ, Nguỵ Vô Tiện nói: "Tóm lại ngươi đừng đưa tin, không tin lời ta, thì đi tìm người biết chữ hỏi xem trên đó viết gì, là ngươi sẽ biết ta nói có đúng hay không".

"Còn nữa, ngươi muốn ăn điểm tâm, ta cho ngươi một phần, ngươi không cần đưa tin, lần sau gặp được nam nhân kia, thì trốn xa một chút."

Lam Vong Cơ đã chạy đến sau lưng hắn, kiên nhẫn nghe hắn khuyên đứa bé, đứng một hồi, Nguỵ Vô Tiện sớm đã biết y tới, nói xong, quay đầu lại cầm bao giấy dầu đựng điểm tâm từ tay y đưa cho đứa bé, dặn dò nói: "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không cần đưa tin, nếu ngươi không tin ta, ít nhất hãy đưa tin nhắn cho người khác xem một chút".

Đứa nhỏ ngơ ngác nhận điểm tâm, nói cảm ơn hắn.

Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ thành thật lại có chút ngốc nên cười một chút:

"Điểm tâm đã lấy rồi, có nhớ kỹ những gì ta vừa nói không?"

"....Ờ"

"Về sau đừng có nghe người ta kêu làm gì thì làm cái đó, phải nghi ngờ một chút, biết không?"

Nói hết ý, cảm thấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ không ngu ngốc đi truyền tin, Nguỵ Vô Tiện cũng không chậm trễ nữa, nói một câu chia tay, rồi cùng Lam Vong Cơ rời đi.

Đứa trẻ ít nhất còn nhớ nói tạm biệt với hắn, vẫn là bộ dáng không hiểu tại sao có được một bao điểm tâm nên hơi ngây người một chút.

Hướng về phía chợ đi tới, Nguỵ Vô Tiện lại nhắc tới chuyện hồi nãy: "Lam Trạm, ngươi biết không? Tin nhắn vừa rồi thật đúng là... ngươi nói, ngươi nọ là một gia chủ, tại sao lại làm ra chuyện này chứ..."

Lam Vong Cơ trầm mặc, dường như cũng đang tự hỏi.

"Ai da! Ngưng lại, ngưng lại, Lam Trạm ngươi không cần nghiêm túc nghĩ như vậy, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không phải thật sự muốn ngươi trả lời, chuyện này cũng không hay ho gì, bất quá tranh cãi với người khác nhưng bản thân lại không có can đảm thách đấu, ăn hiếp một đứa nhỏ ngốc đi truyền tin nói những lời ác ý của mình" dừng một chút, Nguỵ Vô Tiện cân nhắc cách dùng từ, "chính là hành vi thật sự... không xứng với vị thế của một gia chủ thôi".

Hành động như vậy, không có khả năng giúp gia tộc phát triển mạnh lên, thậm chí nếu xui rủi lọt vào vòng vây của một gia tộc tu tiên khác, e rằng sẽ dễ dàng gây hoạ cho gia tộc mình.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, xem như đồng ý với hắn.

Nói về chuyện này đến đây là xong, Nguỵ Vô Tiện cũng không có hứng thú tiếp tục chú ý đến nữa, tiện tay giúp xong rồi, hiện tại hắn muốn trước khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, phải ở thành Lịch Dương xem thêm nhiều thứ mới mẻ.

Lại nghĩ tới rượu Hà Gia mới uống lúc nãy, hương vị thật sự không tồi....

"Lam Trạm, tới phía trước, ta lại đi mua vò rượu, ngươi nói có được không?"