[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 62



Giờ mẹo bị đánh thức, Nguỵ Vô Tiện còn có chút mơ hồ, cuộn ở trên giường không nhúc nhích, Lam Vong Cơ sớm đã mặc chỉnh tề, đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn một hồi, nhẹ tay xốc tấm chăn mỏng ôm người bế lên, khó khăn mãi mới làm cho thân mình mềm nhũn kia ngồi được ở mép giường, để cho y thay quần áo.

Sau khi lau mặt, Nguỵ Vô Tiện ngã về phía trước, được Lam Vong Cơ ôm lấy đụng đầu vào ngực, mặt đụng vào không nhẹ không nặng, than nhẹ một tiếng, Nguỵ Vô Tiện cọ tới cọ lui rồi từ trong lòng Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, kéo người xuống một chút, nhắm hai mắt mổ tới mổ lui mới hôn trúng vào môi.

Đợi cho Nguỵ Vô Tiện hài lòng, qua thời gian nửa nén hương rốt cuộc mới cùng nhau bước ra cửa phòng, đến đại sảnh dùng cơm sáng, Lam Vong Cơ lấy một ít bạc nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Tên tiểu nhị trẻ tuổi chạy tới lấy, nhếch miệng cười nhìn bọn họ nói: "Khách quan đi thong thả ___"

Nên trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.

Trước khi rời khỏi Lịch Dương, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ quay lại tiệm rượu trên đường phố kia, thấy người đứng ở ngã tư mời chào khách qua đường vẫn là vị tiểu nhị hôm qua, cười hì hì đi qua mua hàng.

Mua mười vò rượu Hà Gia, chín vò nhét vào túi càn khôn, định giấu đi để từ từ uống, một vò uống hết ngay trước mặt tiểu nhị, bắt người ta đổi thành họ Lam.

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi đừng lo lắng cái này, nói không chừng sau đó hắn lại đánh cược với người khác, lại đổi họ í mà!"

Lam Vong Cơ: "....."

Việc về trận pháp, chỉ báo cáo lại cho trưởng bối trong tộc, bởi vì từng phát hiện nội gián, mặc dù điều tra biết người đó đã lợi dụng lúc Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp hoạ mà rời đi, nhưng vẫn không thể chắc chắn rằng sẽ không có những người có ý đồ xấu khác, huống chi trận pháp mới tạo ra này cực kỳ đặc biệt, càng không nên để rò rỉ ra ngoài.

Cẩn thận như vậy, còn bởi vì hiệu quả của trận pháp này làm cho người ta sợ hãi, từ thái độ của trưởng bối trong tộc có thể thấy, nhà hắn đã có ý nghĩ liên hợp, thì càng cần phải cẩn thận giấu kín loại tin tức này hơn nữa.

Cô Tô Lam thị thực sự đã nhiều lần bị Ôn thị đụng chạm gây khó dễ, lại có gia tộc khác trực tiếp đã bị diệt môn, hành động của Ôn thị gần đây càng lúc càng bành trướng, có thể nói hành vi ở Hội Thanh Đàm là không kiêng nể gì, càng lúc càng cuồng vọng, ngày càng có nhiều gia tộc kín đáo nhận ra không thể đứng riêng lẻ một mình nữa.

Chỉ là trước mắt không có nhiều gia tộc dám lộ ra ý này, vẫn chưa khả thi.

Trừ việc này, trong nhiều ngày bọn họ ra ngoài cũng không xảy ra việc lớn nhỏ gì.

Từ lúc Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp hoạ cho tới nay, Lam gia vẫn chưa có ý định dạy học lại, mấy tháng sau lại có gia chủ cho rằng sóng gió đã qua, tới chơi có nhắc lại việc này, đã khéo léo từ chối nhưng liên tiếp sau đó vẫn có gia tộc hỏi lại.

Cho đến khi sự việc xảy ra ở Hội Thanh Đàm, các nhà mới xác nhận Ôn thị vẫn chưa giảm nhẹ ý đồ với Lam thị, nên không nghĩ đến chuyện này nữa.

Lại có một nhà gần đây mới mở lớp dạy học, là Hàm Dương Hạ thị, tuy không lâu đời như Lam gia, nhưng cũng có cơ nghiệp dòng dõi học giả cả trăm năm nay, mặc dù xếp sau Lam thị, nhưng cũng khá nổi tiếng trong các gia tộc.

Đến khi nhập học, đúng thật là có mấy nhà đưa con tới nghe học.

Cô Tô Lam thị và Hàm Dương Hạ thị qua lại tuy không thân thiết, nhưng cũng không lãnh đạm xa cách, trước đây còn phái người tới thỉnh giáo, cùng Lam Khải Nhân trò chuyện, không gọi là vui vẻ lắm, nhưng cũng không tệ, ngày thông báo nhập học Lam gia còn cử người mang quà tới tặng.

Thấy Cô Tô Lam thị hành động như vậy, càng nhiều thế gia gửi đệ tử tới đó học, nhưng số lượng học sinh nhận được ít hơn rất nhiều so với ở Lam gia một năm trước, các thế gia tiên môn lớn cũng không động tĩnh gì.

Biết việc này, là do Lam Hi Thần nói cho bọn họ, Nguỵ Vô Tiện ngồi bên cạnh lắng nghe, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói ra được.

Lam Hi Thần trầm mặc một lát nói: "Thúc phụ đã khuyên rằng tốt nhất nên quan sát thêm một thời gian nữa, giải thích rằng không nên vội vàng dạy học vào thời điểm này"

Nhưng Hạ gia không chịu nghe, cũng không biết có phải do lo lắng sau khi Cô Tô Lam thị trì hoãn quá lâu thì sẽ mở học lại, nên nhân cơ hội này tranh thủ lấy tiếng hay không.

Lam Vong Cơ trầm giọng đáp: "Hàm Dương Hạ thị đúng thật là liều lĩnh trong chuyện này".

Nhưng Hạ gia nhập học được mấy tháng cũng không xảy ra chuyện gì, Ôn gia làm như không quan tâm đến chuyện này, càng nhân đó tuyên bố dạy học thành công, thu càng nhiều học sinh.

Đối với người khác chỉ có một câu: "Có thể bớt đi một vài chuyện cũng là điều tốt"

Trong một khoảng thời gian ngắn, mà các nhà lần lượt đều bị gây khó dễ, Ôn gia lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, làm không biết mệt, nghe nói là một khách khanh nào đó mới thu nạp có đưa ra một vài lời khuyên cho Ôn Nhược Hàn, nên muốn thử nghiệm các phương pháp mới lạ và thú vị.

Lúc trước nghe mấy chuyện này, Nguỵ Vô Tiện còn ngầm nói với Lam Vong Cơ vài câu, giống như khi ở Liên Hoa Ổ thảo luận cùng Giang Trừng vậy, nhưng trên bàn cơm Liên Hoa Ổ, hắn và Giang Trừng vừa nói ra, Giang Phong Miên liền bắt bọn họ phải nói chuyện cẩn thận; còn trong Tĩnh Thất Lam Vong Cơ không phụ hoạ, cũng không ngăn cản hắn.

Mà nay nghe nhiều rồi, lười nhắc tới, chỉ là nhíu mày, ánh mắt rũ xuống suy nghĩ xem trận pháp lần trước có phương án cải tiến gì không.

Hoặc là đoạn nhạc đó, thay đổi giai điệu một chút cũng không ảnh hưởng, dường như chủ yếu là dựa vào ý tưởng sử dụng linh lực, nhưng đích thực âm thanh của khúc nhạc đó có thể làm cho hiệu quả càng tốt hơn.

Về phần... làm sao để viết ra được khúc nhạc tương ứng? Đều là ý tưởng vừa nảy ra thì đột nhiên viết được.

"......."

"Nguỵ Anh" Nguỵ Vô Tiện một tay chống cằm, ngồi một mình trong Tĩnh Thất không biết bao lâu, trên bàn là tờ giấy đã khô nét mực, chậm chạp chưa viết tiếp... chợt nghe tiếng gọi trầm thấp của người nọ.

Hắn ném bút đi và nằm ngả ra sau, bả vai được nâng lấy nhẹ nhàng, Lam Vong Cơ quỳ xuống bên cạnh hắn, hơi chỉnh tư thế một chút, Nguỵ Vô Tiện đã nằm gọn trong lòng ngực y.

"Nhị ca ca kêu ta có chuyện gì vậy?"

"......" Lam Vong Cơ một tay ôm hắn, thoáng nhổm dậy dọn sơ mặt bàn, rồi ngồi lại chọn một tư thế để Nguỵ Vô Tiện được ôm thoải mái hơn: "Nên nghỉ ngơi".

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nghiêng người, ghé vào lòng ngực Lam Vong Cơ: "Thế này không phải ta đang nghỉ ngơi sao?"

Hắn ngửi thấy trên người y một làn hơi gió lạnh cóng từ những cây tùng: "Lam Trạm, bên ngoài thực sự lạnh quá"

"Không lạnh"

"Lạnh, trên người của ngươi đều... được rồi vẫn là ấm" Nguỵ Vô Tiện nói xong đôi tay lại vòng chặt hơn một chút, lơ đãng nghĩ, nếu là lạnh, Lam Vong Cơ nhất định sẽ không cho hắn đụng tới, sợ hắn bị nhiễm lạnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như thế thật là quá mức quan tâm, hắn đâu có yếu ớt như vậy, "Ngươi đi tuần tra ban đêm trở về, tại sao còn ấm hơn ta ngồi trong Tĩnh Thất vậy?"

Vạch áo ngoài của y ra một chút, cơ hồ vùi cả người vào đó, ngửi được mùi đàn hương quen thuộc, hắn lúc này mới vừa lòng mà cọ cọ.

Bắt đầu mùa đông Cô Tô đổ tuyết, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều chìm trong thế giới màu trắng, những cây tùng cao như cây dù đều được bao phủ bởi tuyết, đêm khuya thế này đi tuần tra ban đêm, chính là cực kỳ lạnh.

Lam Vong Cơ xoa xoa tóc hắn: "Giờ hợi đã qua, nên ngủ"

Y biết Nguỵ Vô Tiện là chờ y, cũng không hỏi vì sao không đi ngủ trước.

"Được"

Nguỵ Vô Tiện trộm liếc Lam Vong Cơ, thấy y không hỏi nhiều, trong lòng nghĩ, nếu hỏi tại sao không ngủ thì biết trả lời thế nào đây?

Nói rằng từ lâu hắn đã hình thành một thói quen kỳ lạ, thích đè lên người Lam Vong Cơ để ngủ, nếu không có thân thể to lớn này lót bên dưới, hắn kiểu gì cũng không thể ngủ được, cho đến khi mới vừa rồi ngửi thấy mùi trên người Lam Vong Cơ, hắn liền thấy buồn ngủ.

Thấy hắn vẫn ngồi yên, Lam Vong Cơ mở miệng nhắc nhở: "Tắm gội"

Đợi cho hai người đều nằm trên giường, trong bóng đêm, Nguỵ Vô Tiện gối đầu lên ngực Lam Vong Cơ, mơ màng sắp ngủ, lại nhớ tới cái gì.

"Lam Trạm, thuỷ hành uyên ở Thải Y trấn... thúc phụ và các trưởng bối tính thế nào?"

Lam Vong Cơ vòng chặt lấy eo hắn, trầm mặc một lát nói: "Ngày mai gia cố trận pháp, lén phái người đi tuần tra phòng thủ".

".... Úi" Nguỵ Vô Tiện thấp giọng kêu lên, lại thì thầm nói: "Vậy những tà tuý nhỏ vặt khác thì sao? Dân chúng tới cầu viện, không lẽ chúng ta bỏ mặc" Dừng một chút, đều không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định, "Ôn gia... sẽ không quản những tà ám có giết cũng không có thanh danh đó".

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, ánh trăng trắng bạc chiếu vào cửa sổ, tuy không sáng ngời, những cũng đủ để bọn họ bốn mắt nhìn nhau mà hiểu rõ lẫn nhau.

"Có thể giúp việc nào hay việc nấy". Sau một lúc lâu Lam Vong Cơ đáp lại, rồi nói: "Ngủ đi".

Nguỵ Vô Tiện ôm sát hắn, nhắm mắt lại.

Hôm nay quá ngọ Ôn Tình tới chơi, báo rằng mấy ngày nữa Ôn thị sẽ tuyên bố với các nhà, toàn bộ các địa điểm săn đêm đều sẽ do Ôn thị sử dụng.

Nguỵ Vô Tiện có thể tưởng tượng mấy ngày nữa chuyện này sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào, sau đó các nhà lại buộc phải kiên nhẫn chịu đựng.

Và những nhà mà Ôn gia bỏ mặc không quan tâm, cho dù có người tới cầu xin cũng không được giúp đỡ.

Hết thảy những hành động đó, tiên môn bách gia trong lòng đều cảm thấy phẫn uất đến chết lặng hàng ngày.

Chỉ là, không thể nào thật sự chết lặng được.

Cô Tô lại có thêm một đám môn nhân Kỳ Sơn Ôn thị tiến vào chiếm giữ, không cùng chi họ với Ôn Tình, tới đây ở nhưng lại không giúp bình dân bá tánh trừ hại, kén chọn con mồi, lại còn hay ức hiếp, trình độ không đồng đều, gặp tà tuý hơi lợi hại một chút là muốn ra lệnh người khác tới giúp đỡ, Nguỵ Vô Tiện có tham gia một lần, nhìn đám đó chuyện trò vui vẻ sai khiến môn sinh Lam gia xung phong, cuối cùng mới đánh cú chót, rồi cắt lấy chiến lợi phẩm từ trên người con yêu thú tà ám để khoe với các môn nhân Ôn thị khác, không còn lời nào để nói.

Còn gặp Ôn Ninh không biết tại sao bị kêu đi cùng, nhiều lần bị trêu chọc mà không biết phải làm sao, Nguỵ Vô Tiện định giúp, Ôn Ninh vội vàng hướng về hắn lắc đầu, sợ hắn chuốc hoạ vào thân, Nguỵ Vô Tiện ngẫm lại, cảm thấy đám môn nhân Ôn gia này sợ là chưa từng thấy sự đáng sợ của Ôn Tình, Ôn Ninh lại không tự mình nói cho Ôn Tình nghe, nên hiếm khi động khẩu thay cho động thủ.

Sau đó đám môn nhân Ôn thị kia ngừng tay, cũng không biết Ôn Tình đã làm gì.

May là mặc dù bọn họ không được phép xử lý các tà tuý trong vùng Cô Tô, nhưng thuỷ hành uyên đã bị quản chế, rút cạn lòng sông, chỉ cần định kỳ tuần tra trông giữ thì cũng không thể phá quấy lại nữa, những tà ám nhỏ trước đó bọn họ gặp được là trừ khử ngay, ngược lại cũng không phát sinh ra vấn đề gì lớn, vấn đề phiền toái lớn hơn là môn nhân Ôn gia sẽ lao vào, trị không được lại còn muốn kéo người khác tới làm bia đỡ đạn.

Môn nhân Lam thị tuy không thích thái độ xấu của bọn chúng, nhưng cũng như các lão tăng đã nhập định, không thèm nghe những lời quở trách nhục mạ đó, làm xong việc, liền quay người rời đi.

Nhất thời làm như cũng bình an không xảy ra việc gì.

Dù sao bởi vì nhiều năm dọn dẹp tốt, nên khu vực săn đêm của Cô Tô Lam thị không thể thường xuyên có con mồi cấp cao nào, môn nhân Ôn thị thật sự không kiếm được gì nhiều trong vùng đất Lam gia.

Tiểu bối Lam thị tuân lệnh ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ tu hành, bớt đi ra ngoài để tránh phát sinh việc không đâu mượn cớ gây chuyện.

Lại nói Giang Trừng gửi thư, tình hình bên Vân Mộng ngược lại có nhiều việc phải giải quyết hơn Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn phải ra tay giúp đỡ, nhưng một đám đệ tử chỉ có thể cả ngày ở Liên Hoa Ổ không được ra ngoài, mỗi ngày đều bắn diều đến mức chán ngấy, cũng không biết những ngày tháng này đến khi nào mới kết thúc.