[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 67



Ôn thị hạ lệnh đương nhiên không thể thương lượng hòng thay đổi gì cả, sau khi biết được, ngầm nghị luận vài câu, cũng không thể thay đổi kết quả, nên chỉ có thể chuẩn bị.

Đưa đi hai mươi đệ tử, ít nhất phải có một đệ tử trực hệ của bổn gia, Lam Hi Thần đã quá hai mươi tuổi, không được tính vào, Cô Tô Lam thị cần phải cử Lam Vong Cơ đi, chuyến này đi không biết bao lâu, nên Nguỵ Vô Tiện cũng cần đi theo.

Chọn ra mười tám tên đệ tử trong tộc, sửa soạn một ngày rồi lên đường, thời gian vội vàng, cũng không kịp chuẩn bị mang theo thứ gì, Nguỵ Vô Tiện thay một thân giáo phục Lam thị, đeo kiếm, cùng Lam Vong Cơ đứng vào hàng ngũ tiểu đối đến Kỳ Sơn, nghe trưởng bối dặn dò xong khởi hành, trong thời hạn quy định của Ôn thị tới địa điểm thiết lập để dạy dỗ.

Một đám mấy trăm người tụ tập lại đây, những thế gia có đông môn sinh thì được yêu cầu cử ra hai mươi tên đệ tử, thế gia nhỏ một chút nếu tiểu bối không đủ hai mươi người, thì đi hết.

Bị bắt đến Kỳ Sơn, các tiểu bối trong cùng gia tộc nương tựa nhau trên địa bàn Ôn gia, mặc dù giữa các nhà cũng có quen biết hoặc quen mặt, nhưng thật ra chỉ dám thấp giọng nói chuyện với nhau, trao đổi với nhau một ít tin tức. Sắc mặt đều kém như nhau, tất cả đều bị triệu tập đến đây một cách cực kỳ thô lỗ, không có ai ngoại lệ.

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện quét một vòng, liếc mắt một cái trước tiên thấy người Hàm Dương Hạ thị.

Một đám thiếu niên mặc đồ màu xanh sắc mặt uể oải, vẻ ngoài tiều tuỵ, đã nhiều ngày các thế gia khác lần lượt đều biết được Hạ gia vừa trải qua sự việc, cho dù từng có quen biết, cũng không có ai dám tiến lên khuyên giải an ủi, ngược lại là tránh xa một chút, sợ Ôn thị không vừa lòng lại sinh sự gây ảnh hưởng.

Nguỵ Vô Tiện vừa muốn dời ánh mắt đi, thấy trưởng tử Hạ gia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt có chút không tập trung, hiển nhiên không phải là cố tình nhìn qua, chỉ là vừa vặn hướng về phía này, một lát sau thần sắc khẽ thay đổi, nhận ra đệ tử Cô Tô Lam thị, bỗng nhiên gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, thấy Lam Vong Cơ gật đầu đáp lại.

Lam gia sau khi nhận được tin tức, có lén giúp đỡ một chút.

Nhưng cũng chỉ dừng ở việc đưa than ngày tuyết, chứ không có gì nhiều.

Nghe nói là một số trưởng bối Hạ gia quyết định cho nhập học sớm không hề cảm kích, thực ra là ngầm có ý trách móc Lam gia. Những thế gia nhạy bén một chút đều có thể liên tưởng việc này tới Cô Tô Lam thị, nếu không có việc lén lập khế ước hai năm trước, Lam Khải Nhân sẽ không ngưng việc dạy học, Cô Tô Lam thị nói không chừng cũng sẽ bị tội này.

Trời xui đất khiến, Lam gia bị chèn ép yếu thế, Hạ gia mới vượt lên trên, nhưng đụng phải vụ việc Giáo hoá ti này, gặp ngay đại nạn mà đáng lẽ Cô Tô Lam thị sẽ phải gánh chịu.

Vì vậy có vài trưởng bối Hạ gia oán giận Lam gia, cũng mặc kệ thôi, chưa từng có ai bắt buộc họ phải làm mấy việc đó.

Nhưng, vẫn là có người nhớ rõ Lam gia từng có khuyên bảo, mới vừa rồi trưởng tử Hạ gia lấy lễ mà đãi là có thể đoán ra, gia chủ này hướng đến Lam gia tạ lỗi vì tên trưởng bối Hạ gia nói năng lỗ mãng kia.

Nguỵ Vô Tiện còn nhớ rõ, lúc đó lão già kia đến thăm Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngồi vuốt râu dê ở Lan Thất bình phẩm lung tung, thái độ kiêu ngạo láo liên, nói đặc biệt đến Cô Tô để "học hỏi kinh nghiệm", thần sắc không giấu được vẻ đắc ý.

Đến bây giờ chịu nhiều đau khổ đắng cay nhưng lại đi oán trách người khác.

Có tin đồn là Hạ gia chia thành hai nhánh, mỗi bên tự trùng tu lại tiên phủ, sau khi gặp đại nạn, lại nổi lên tranh giành nội bộ.

...............

Trưởng tử Hạ gia đã thu hồi ánh mắt, tầm mắt Nguỵ Vô Tiện lướt qua hắn, tiếp tục tìm kiếm Giang Trừng, hắn khẳng định Giang gia phái tiểu bối đi chắc chắn phải có Giang Trừng, dù sao trực hệ bổn gia không có khả năng là để Giang Yếm Ly đi.

Tìm một hồi, rốt cuộc thấy màu tím ở xa xa, đang muốn đi qua, bỗng nhiên phía trước có người cao giọng ra lệnh, kêu đệ tử các nhà tập hợp trước một cái đài cao, vài tên môn sinh Ôn gia đi tới la mắng: "Tất cả im lặng! Không được nói chuyện!"

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, trên đài là người tuy gặp không nhiều, nhưng thật khó mà không nhớ cái tướng mạo và kiểu tóc luôn khiến người ta cảm thấy bóng nhẫy khó tả kia.

Lại là Ôn Triều.

Chỉ cần có dịp để khoe khoang một chút ở trước các gia tộc thì y đều sẽ không bỏ qua, lần trước trong buổi tiệc tối ở Hội Thanh Đàm, lúc đó cao giọng khoác lác, nhưng Nguỵ Vô Tiện không dư sức lực để mà chú ý, thiếu điều còn muốn buồn nôn.

Hôm nay cách lúc đó một năm, người hầu phía sau đã thay đổi, có hai người đứng hầu ở hai bên trái phải. Bên trái là một thiếu nữ kiều diễm dáng người thướt tha, Nguỵ Vô Tiện không nhận ra, chỉ biết Ôn Triều là người háo sắc, nên không có gì ngạc nhiên thì nữ nhân bên cạnh y cứ thay đổi xoành xoạch, không để tâm. Đứng phía bên phải là một nam tử cỡ hai mươi ba mươi tuổi, thân cao vai rộng, vẻ mặt lãnh đạm, khí thế lạnh lùng.

Ôn Triều ở trên cao nhìn xuống mọi người, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tụ lại trên người y, có vẻ thập phần hưởng thụ, thần thái lâng lâng một hồi, mở miệng nói: "Bây giờ bắt đầu, từng người nộp kiếm!"

Đám người lập tức xôn xao, cho dù trưởng bối trong nhà trước khi đi đã tìm mọi cách giải thích nhưng với tâm tính thiếu niên thì cũng thiếu kiên nhẫn, thực nhanh có người phản đối: "Người tu chân không thể để kiếm rời khỏi thân mình, vì sao lại muốn chúng ta nộp tiên kiếm?"

Một loạt tiếng ồn ào vang lên, Ôn Triều không nghe ra được người đang ở đâu, nói: "Là ai vừa nói? Là nhà ai? Bước ra!"

Thiếu niên vừa mở miệng mới biết mình liều lĩnh, che che giấu giấu mà trốn, cũng không dám hé răng nữa.

Ôn Triều cũng không khăng khăng đòi bắt người này cho bằng được, có lẽ là do tâm tình đang vui, hưởng thụ việc một đám đệ tử thế gia giận dữ mà không dám biểu lộ và nói gì, y cao giọng nói: "Đây chính là lý do vì sao ta quyết tâm muốn thiết lập Giáo hoá ti, cần phải có người dạy dỗ cho cái đám toàn hạng người ngu muội không hiểu tôn ti, không hiểu lễ nghi, không biết phục tùng các ngươi. Hiện giờ không biết nên không sợ, nếu không nhân lúc còn sớm mà chỉnh đốn thói quen, thì sau này biết đâu có người mưu toan thách thức quyền uy, leo lên đầu Ôn gia mà ngồi sao!"

Lần này, không ai dám lên tiếng phản đối, người của Ôn gia bắt đầu đi vào trong đám người và thu kiếm, gia phó gia nô của Ôn thị, cũng có thái độ kiêu căng ngạo mạn với đệ tử của các thế gia.

Nhiều công tử tính tình nóng nảy không thể chịu đựng được đều phải bị người khác giữ lại, mới không sinh chuyện.

Từ trước đến nay, Ôn gia làm ra bao nhiêu chuyện, các thế gia ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều đã phải nếm đau khổ, thậm chí những người không có mặt, sợ là đã bị trừ khử, một đám tiểu bối không dám phản kháng chút nào, rất sợ chọc cho Ôn Triều bất mãn, thì liên luỵ đến toàn tộc.

Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, biết y rất coi trọng Tị Trần, không nói gì.

Đến khi gia phó Ôn gia đi tới bên này, Lam Vong Cơ không nói một câu, thần sắc lạnh đến doạ người nhưng vẫn phải tháo kiếm trao ra.

Nếu nói Hội Thanh Đàm một năm trước ít nhất còn sáng sủa, bảy ngày tập hợp Kỳ Sơn Ôn thị có thể phô trương xa hoa, còn ở nơi dạy dỗ này, chính là ăn thì kém, còn ở, mười người ngủ chung một giường. Đối với các đệ tử thế gia khác mà nói, chật một chút tuy có khó chịu, không ít người đầy một bụng oán giận, nhưng tất cả đều là Trung Dung, Càn Nguyên, ít nhất là không gặp trở ngại gì.

Nguỵ Vô Tiện cuối cùng nằm sát vách trong, Lam Vong Cơ ngủ bên cạnh hắn, tạm chấp nhận chịu đựng trong giai đoạn này.

Trong tình huống này, bọn họ đương nhiên không có khả năng làm cái gì, mỗi ngày trước khi đi ngủ Lam Vong Cơ sẽ duỗi tay ra, những ngón tay trắng nõn thon dài di chuyển theo cổ tay, chậm rãi xoa nhấn, mất thời gian khoảng nửa nén hương để y bắt mạch, kiểm tra thân thể.

May mà triệu chứng Khôn Trạch của Nguỵ Vô Tiện ngày càng ổn định, trong lúc Lam Vong Cơ dưỡng thương hơn một tháng, Ôn Tình theo dõi mạch tượng của hắn trái lại không thấy bị yếu đi rõ ràng, lần này đến Kỳ Sơn chịu "dạy dỗ", liên tiếp nhiều ngày không được làm chuyện kia theo lý thì sẽ không có gì trở ngại.

Nếu có, nói không chừng đây không phải là nguyên nhân, cơm canh ở Cô Tô Lam thị đều bị các đệ tử thế gia cầu học ghét ăn canh suông quả thuỷ, toàn là đồ chay, các công tử thế gia có thể không thích, nhưng... tóm lại là vẫn có thể ăn, cũng không bị đói.

Giáo hoá ti của Ôn thị cung cấp canh suông quả thuỷ đúng là canh suông quả thuỷ, đã khó ăn, mà số lượng còn cắt giảm.

Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Trừng nói trước khi đệ tử Giang gia khởi hành từ Liên Hoa Ổ, Giang Yếm Ly đã chuẩn bị cả đống thức ăn lương khô trong hành lý của bọn hắn, vì sợ bọn họ ăn không ngon, mà bọn họ đúng là ăn không ngon, nhưng mang thức ăn đầy người khi đến đây cũng sớm bị lục soát tịch thu hết, các đệ tử thế gia nhỏ tuổi phải đến đây, có người không tích cốc, phải nói là rất khổ sở.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, lỡ mà Lam Vong Cơ thật sự cảm thấy mạch tượng hắn kém, khí sắc không tốt, chắc chỉ là do đói.

Ngoại trừ việc này, cái gọi là "dạy dỗ" của Kỳ Sơn Ôn thị, cũng không phải là bọn họ ngồi trong phòng nghe người ta truyền thụ, mà là phát cho mỗi người một cuốn "Tinh hoa tạp lục Ôn gia", chép chi chít các danh ngôn và sự tích lẫy lừng của các đại gia chủ cùng danh sĩ Ôn thị, yêu cầu đọc tới đọc lui, ghi nhớ trong lòng.

Sau khi Nguỵ Vô Tiện nhận được cuốn sách này, ngay buổi tối đầu tiên trước giờ hợi đi ngủ, hắn nhanh chóng lục ra, đặc biệt chọn ra những nội dung tiêu biểu đọc cho Lam Vong Cơ nghe vài đoạn, chính mình còn thấy ghê tởm đến mức giả vờ nôn khan, Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng hắn để trấn an.

Được người ta vỗ vỗ, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bò dậy bổ nhào lên người y gọi bậy vài tiếng, dáng ngồi của Lam Vong Cơ đoan chính mà vững vàng, không bị hắn làm cho ngã ra, Nguỵ Vô Tiện làm ầm ĩ xong ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của vài tên môn sinh Lam gia nhịn không được nhìn qua, hơi giật mình, thực nhanh làm như không có chuyện gì lạ rồi cười một cái, mọi người ngay sau đó tự giác thu hồi ánh mắt, lúc đó hắn mới ung dung bình thản leo xuống khỏi người Lam Vong Cơ.

Sơ ý quên mất trong phòng còn có người khác.

May mà Ôn Triều cũng không hào hứng với việc truy hỏi các đệ tử thế gia về nội dung trong cuốn "Tinh hoa tạp lục Ôn gia", mà vẫn yêu thích mỗi ngày đứng trên đài cao, phát biểu một thôi một hồi trước mặt mọi người, yêu cầu bọn họ phải tung hô hắn, mỗi tiếng nói hành động đều phải coi hắn là hình mẫu.

Còn đi săn đêm thì cũng giống như lần thứ hai người Ôn gia đến Cô Tô, mang theo đệ tử chúng gia, bắt bọn họ chạy phía trước, dò đường mở lối, thu hút sự chú ý của đám yêu thú tà ám rồi ra sức quyết đấu, cuối cùng hắn mới ló mặt ra ngồi không hưởng lộc, chém đứt đầu con yêu thú chỉ còn thở thoi thóp, đi ra ngoài khoe khoang là chiến công của một mình hắn.

Cả trăm ngàn người ở đây, đều biết rõ chân tơ kẽ tóc, chỉ là không biết, với việc khoe khoang loại chuyện khó tin này, làm sao Ôn Triều có thể thoả mãn được thói tự phụ của mình?

Con trai của Ôn Nhược Hàn, là một Càn Nguyên, mà biểu hiện kém xa so với Trung Dung của các thế gia khác.

Mà Nguỵ Vô Tiện đến đây, cũng biết Ôn Triều chắc chắn sẽ muốn gây phiền toái, nên cũng không bất ngờ khi mấy ngày liên tiếp bị qưở trách trước mặt mọi người, Lam Vong Cơ cũng bị, ngay cả Kim Tử Hiên và Giang Trừng cũng bị đối xử như thế. Sớm biết ra bốn người bọn họ thường xuyên bị kêu lên đài không hề liên quan đến chuyện lén lập khế ước, dù sao còn có Kim Tử Hiên nữa mà, nguyên nhân rõ ràng, chẳng qua là tại vì ở Hội Thanh Đàm của bách gia năm ngoái, Ôn Triều tham dự thi đấu bắn tên không được đạt giải, nên nhớ kỹ bốn người có thành tích đứng đầu.

Những lời khiển trách cực kỳ khó nghe, nội dung chủ yếu là sỉ nhục, ngày đầu tiên, Nguỵ Vô Tiện là Khôn Trạch duy nhất nên gây ấn tượng với những người khác, hoặc nói đúng hơn, mọi người nhớ tới hắn vì hắn chính là Khôn Trạch, người của Giang gia, lập khế ước với Lam Vong Cơ, không ít người còn nhớ việc hắn và Lam Vong Cơ cùng bị thương ở Hội Thanh Đàm.

Nguỵ Vô Tiện không để tâm đến mấy lời này, mấy năm liền nghe Ngu phu nhân mắng chửi đủ kiểu, cho dù mấy năm nay không ở Liên Hoa Ổ nên không còn nghe Ngu phu nhân mắng hắn nữa, nhưng sức chịu đựng vẫn có, những lời lẽ của Ôn Triệu thật sự không thể khiến hắn để vào mắt, còn Lam Vong Cơ thì tâm như nước lặng, coi thường mọi thứ, để bỏ ngoài tai những việc như thế này thật sự cũng không có gì trở ngại.

Ngược lại, hắn khá lo lắng cho Giang Trừng, tính tình Giang Trừng không chịu được khi có người khác nói xấu y, đây vẫn là vấn đề khó giải thích, nhưng Giang Trừng cũng nhịn được, xanh mặt xuống đài, lần nào người khác cũng nghĩ rằng y sẽ nhịn không được, nhưng rốt cuộc vẫn là không bộc phát ra.

Mấy lần suýt bùng nổ chính là Kim Tử Hiên, Giang Trừng ít nhiều cũng từng bị Ngu phu nhân quở trách, còn Kim Tử Hiên trong Kim gia được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, đừng nói nhục mạ như vậy, ngay cả lời răn dạy dường như cũng không có, nếu không có các đệ tử Lan Lăng Kim thị khác gắt gao giữ hắn lại, cũng biết người hộ vệ phía sau Ôn Triều không phải là người tốt, có xông lên cũng không thể nào cùng chết với Ôn Triều, nên chỉ có thể vạn phần nghẹn khuất mà nhịn.

Mỗi ngày trôi qua, bị tiếp đãi không thoải mái ở Kỳ Sơn cũng thế, ngày ngày bị Ôn Triều mắng chửi cũng thế, dù tạm thời không gây trở ngại gì, các đệ tử thế gia vẫn không thể không lo lắng, không biết khi nào lại có thể xảy ra chuyện gì.

Lần trước bị ép phải làm lá chắn thịt khi vây bắt con yêu thú, một số người bị thương, may mà không chết, nhưng vết thương không được chữa trị đàng hoàng lại không cho nghỉ ngơi, vẫn phải tiếp tục đi săn đêm.

Cho dù không có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng lờ mờ đoán được, những hành động nhỏ bí mật của các thế gia đã bị Ôn gia phát hiện nên cảnh cáo, tiểu bối bọn họ bị bắt đến đây, bị Ôn Triều tuỳ ý sai khiến không hề kiêng nể, đại khái chắc cũng coi như là... con tin.

Tiểu đối bị đàn áp ở đây, cũng không biết được tình hình gần đây của các nhà, nhiều người nghĩ, chắc vẫn yên lặng như trước đây.

Nguỵ Vô Tiện lại được Lam Vong Cơ bắt mạch, lúc sau thuận miệng hỏi: "Như thế nào?".

Lam Vong Cơ nói: "Vẫn ổn định"

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Đã hơn hai mươi ngày, cũng không biết khi nào thả chúng ta đi, nếu quá một tháng, thì hơi phiền".

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ hắn: "Sẽ có cách"

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Không sao, kỳ thật ta đã từng chịu đựng một tháng, lâu hơn chút chắc cũng không có việc gì".

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, hiển nhiên không cảm thấy tình hình lạc quan như vậy, nhưng cũng không nói gì, dù sao đến giờ vẫn là mạnh khoẻ.

Lát sau, nói: "Ngủ đi"

Ở đây không có tiếng chuông nhắc nhở như ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng môn sinh Lam thị đều biết giờ hợi đã đến.