[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 71



Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện đảo qua những gương mặt tuyệt vọng lo sợ không yên, bên tai còn nghe vài thiếu nữ khóc thút tha thút thít.

Đáy lòng bỗng nhiên lại lần nữa nổi lên một trận bực bội khó giải thích.

Cảm giác này tới một cách đột ngột, không khỏi khiến hắn nhanh chóng nhận ra sự khác thường, Nguỵ Vô Tiện mạnh mẽ kềm chế lại, cố gắng không nghe những âm thanh nức nở kia, hít sâu vài lần, sau khi bình phục một chút thì quay đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt giao nhau với đôi mắt cực nhạt màu, tim đập một chút.

Lam Vong Cơ đang lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, nhìn đến mức Nguỵ Vô Tiện dường như muốn tránh né, trực giác người này đã phát hiện ra hắn có gì đó không ổn, đang suy nghĩ xem làm thế nào để trước mắt Lam Vong Cơ đừng để ý đến chuyện này, sau một lúc thì nghe thấy: "Trở lại hồ nước, có cách thoát ra"

Làm như chỉ nói cho hắn nghe, âm lượng không lớn, nhưng so với những tiếng khóc kia, thì lời nói bình tĩnh rõ ràng này khiến mọi người không thể nào không chú ý tới, tiếng khóc cũng ngừng lại.

Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ, khẽ hỏi: "Cách gì?"

Làm như không chú ý tới biểu hiện cố tình như không bị gì của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ bình tĩnh đáp: "Trong hồ nước có lá phong"

Những người khác còn có chút chưa hiểu được, ngay lập tức Nguỵ Vô Tiện đã sực tỉnh, hắn cũng thấy, vài phiến lá phong đỏ tươi trôi nổi trong hồ, còn dính lên mũi con yêu thú, làm nó khịt mũi một cái vang dội. Nhưng trong hang động ngầm sâu thẳm không có ánh sáng thì không thể nào có cây phong sinh sống được, cảnh sắc đơn điệu buồn tẻ lại càng không có ai sống ở đây. Lúc trên đường đi tới đây có đi qua dòng suối nhỏ có thể thấy nước chảy róc rách mang theo những lá phong đỏ.

Xác nhận cấm chế không thể phá được, Giang Trừng quay trở về mặt đất, nghe vậy cũng hiểu được, nói tiếp: "Trong hồ nước hẳn là có đường thông với nguồn nước bên ngoài hang, cho nên mới mang lá phong từ bên ngoài vào trong hồ nước sâu".

Tìm được đường thông kia, có lẽ có thể ra ngoài được.

Một người sợ hãi nói: "Nhưng... chúng ta làm thế nào biết được cái động thông đó có đủ lớn hay không? Có thể đủ chỗ cho chúng ta chui vào hay không? Nhỡ mà, nhỡ mà chỉ là một khe hở..."

Mấy người liên tiếp lên tiếng phụ hoạ, đều là không tin tưởng cách này, giọng nói xôn xao xen lẫn nghi ngờ, một đám người chỉ lo há miệng làm giảm đi hy vọng của người khác, đa số là im lặng trầm mặc không nói gì.

Kim Tử Hiên cũng nhíu mày nói: "Hơn nữa yêu thú còn ở trong hồ nước..."

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên mở miệng ngắt lời, không kiên nhẫn nói: "Có chút hy vọng thì phải thử, còn hơn chờ cha mẹ đến cứu biết khi nào, yêu thú trong hồ nước thì sao, dụ ra ngoài là được chứ gì!"

Thái độ này khiến người ta phải liếc nhìn, nhưng lúc này cảm xúc của ai cũng không tốt, những đệ tử thế gia không thân với hắn sẽ không nhận ra có gì không đúng, chỉ là kinh ngạc một Khôn Trạch lại dám nói chuyện như thế này với một Càn Nguyên, nhưng trong nhiều ngày qua, biểu hiện của Nguỵ Vô Tiện giống như không có gì là không khoẻ cả.

Nói nghe có lý, rốt cuộc đã có người thúc giục hành động, Lam Vong Cơ lại mở miệng cản lại.

Mọi người lúc này mới chú ý tới, từ chỗ này cách rất xa mà cũng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ mơ hồ vang lên từng đợt, hiện tại qua đó cũng không thích hợp.

Vì thế lần lượt ngồi xuống đất, yên tĩnh điều hoà hơi thở, thừa dịp đang bình ổn mà chuẩn bị tinh thần, nghỉ ngơi dưỡng sức trước.

Sau nửa canh giờ không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, mọi người mới bàn bạc một hồi, lại theo đường cũ vòng về hồ nước.

Núp ở một chỗ trong hang động có thể nhìn thấy được yêu thú, lặng lẽ lén nhìn nó.

Mũi tên trong mắt yêu thú không biết nó làm thế nào cũng đã rớt ra, tất nhiên nó đã bình tĩnh lại, hơn phân nửa thân thể vẫn ngâm ở trong hồ nước, nhưng hai chân trước đầy móng vuốt đã để lên bờ, từ trong mai rùa thò ra cái cổ cực dài, giống thân rắn hơn, ngoạm lấy môn sinh Ôn gia đang nằm cách xa hồ khoảng mấy trượng, tên môn sinh đó mất máu quá nhiều nên hôn mê, không hề có chút phản ứng, không nhúc nhích gì bị kéo vào mai rùa tối om.

Yêu thú chịu rời khỏi hồ nước, lúc này đối với bọn họ mà nói là một tin tốt.

Nhưng tên môn sinh Ôn gia nằm ở vị trí xa hồ nước nhất, bị ngoạm đi như vậy tức là trên bờ gần đó đã không còn thi thể nào, sắc mặt của vài thiếu nữ có đồng môn bị chết trở nên trắng bệch, từ lúc hỗn loạn cho tới giờ, rốt cuộc nhớ tới ít nhất cũng phải mang xác người của gia tộc đi mai táng, nhưng không còn kịp nữa rồi. Yêu thú thấy không còn đồ ăn nữa, đầu rút về trong mai, thân hình chậm rãi lui về sau, làm như định quay trở lại hồ nước bắt đầu thưởng thức bữa ăn ngon.

Một thiếu niên cầm cây đuốc vội vàng ném ra, rơi vào một góc của hang động.

Bên trong hang động quá mức yên tĩnh, ánh lửa cùng với âm thanh của ngọn đuốc rơi xuống đất bị phóng đại lên gấp nhiều lần, yêu thú quả nhiên bị hấp dẫn, một lần nữa từ trong mai rùa chui ra, đầu thú ngóc lên cao cao, dùng mắt phải chưa bị thương nhìn thẳng vào cây đuốc, đồng tử gặp ánh sáng trở thành một đường thẳng thật mảnh, làm như tò mò, chậm rãi thò đầu lại gần cái thứ vừa sáng vừa nóng kia.

Giang Trừng nín thở vòng ra sau nó nhảy vào trong hồ nước, Liên Hoa Ổ xây dựng ở vùng sông nước, nên đệ tử Vân Mộng Giang thị đều bơi giỏi, vào nước không hề có tí gợn sóng nào.

Mọi người nín thở, vừa ngóng trông Giang Trừng quay trở lại, vừa nhìn chằm chằm vào động tĩnh của yêu thú, hy vọng nó bị hấp dẫn lâu một chút.

Yêu thú vẫn đang chăm chú nghiên cứu cây đuốc, cổ vòng quanh cây đuốc, do do dự dự, cứ tiến tiến lùi lùi làm thần kinh mọi người căng thẳng, thở cũng không dám thở. Một hồi, rốt cuộc nhịn không nổi tò mò, kiểu giống như hạ quyết tâm, chậm rãi chạm vào, ngọn lửa nhỏ chạm vào nó một chút, yêu thú hoảng sợ giận dữ, trong mũi phun ra hơi nước dập tắt ngọn đuốc.

Ánh lửa tắt, động tác yêu thú ngưng lại, tựa hồ có chút hoang mang.

Giang Trừng vừa vặn nổi lên ở phía sau nó, thời gian lặn xuống nước rất dài, vừa trồi lên khỏi mặt nước không thể không hít sâu một hơi, động tác đó khiến con yêu thú bị quấy rầy, liền tấn công ngay Giang Trừng.

Nguỵ Vô Tiện thấy tình thế không ổn, xông lên phía trước cắn ngón tay, vẽ nguệch ngoạc vài đường trên lòng bàn tay rồi mạnh mẽ vỗ xuống, một ngọn lửa cao khoảng một trượng phựt lên cao, khí thế mạnh hơn so với hành động tạo ra lửa của đệ tử thế gia, có người la lên kinh ngạc, nhưng Nguỵ Vô Tiện mặc kệ, lui về sau vài bước, khi sự chú ý của yêu thú bị ngọn lửa hấp dẫn thì vội vàng thoáng nhìn Giang Trừng: "Như thế nào?"

Giang Trừng lên bờ đáp: "Trong nước có động, rất lớn!"

Nguỵ Vô Tiện hô: "Rất lớn là bao lớn? Nói rõ hơn đi!"

Giang Trừng nói: "Một lần qua khoảng năm sáu người!"

Nguỵ Vô Tiện phát hiện ánh lửa sắp tắt, lại vỗ thật mạnh, tạo ra một ngọn lửa mới đồng thời hướng về mọi người la lên: "Nhanh! Chia nhóm ra, năm sáu người một nhóm, không bị thương mang theo người bị thương, biết bơi mang người không biết bơi! Không cần tranh giành, cứ theo thứ tự xuống nước ra khỏi động!"

Yêu thú bị hấp dẫn, giống như bị kích thích bởi lửa cháy, không quan tâm Giang Trừng nữa mà bò về phía Nguỵ Vô Tiện, thân hình dần dần rời khỏi mặt nước.

Giang Trừng phát hiện Nguỵ Vô Tiện định tự mình dẫn dắt yêu thú rời đi, không giống như hồi nãy đã bàn bạc, đang muốn giận mắng, nhưng thấy Lam Vong Cơ cũng đã đi qua đó, khẽ cắn môi, quát: "Tất cả mọi người lại đây! Biết bơi đứng bên trái, không biết bơi đứng bên phải!"

Lam Vong Cơ đứng cách xa Nguỵ Vô Tiện mấy trượng đánh ra một ngọn lửa khác, đầu thú đã tới sát Nguỵ Vô Tiện cuối cùng dời khỏi mục tiêu, Nguỵ Vô Tiện ẩn ẩn cảm thấy không đúng, lúc nãy yêu thú tựa như rất có hứng thú đối với hắn, hàm răng nanh hung dữ đã hơi hé ra, hắn nín thở ngưng thần, án binh bất động để cho con yêu thú có thị lực không tốt này chỉ chú ý đến ánh lửa, nhưng yêu thú vẫn hướng đến gần hắn, lúc này Lam Vong Cơ ra tay mới mạnh mẽ dụ nó rời khỏi.

Người trên bờ ngày càng ít đi, vào lúc nguy hiểm, may mà không xảy ra sự cố gì, tất cả đều theo thứ tự lặn xuống nước. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Hắn và Lam Vong Cơ từng người thối lui, thay phiên nhau dẫn dắt sự chú ý của con yêu thú, cơ thể yêu thú rời khỏi nước càng lúc càng nhiều hơn, hiện ra một mai rùa thật lớn như một bức thành luỹ, rõ ràng rất là cồng kềnh, thế mà hành động không hề kém linh hoạt, tốc độ tới gần bọn họ càng lúc càng nhanh, tốc độ đánh ra lửa càng phải tăng lên, để câu giờ cho người kia.

"Nguỵ Vô Tiện! Các ngươi mau tới đây!" Giang Trừng lại lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện vừa thấy hắn sắp đem ba thiếu niên cuối cùng xuống nước, trong lòng khẽ thở phào, đến phiên hắn dùng sức vỗ xuống mặt đất, kêu lên: "Lam Trạm! Ngươi bỏ qua con rùa này và nhanh chóng xuống nước đi!"

Lam Vong Cơ không đáp lại, yêu thú lúc này cũng không bị ánh lửa thu hút nữa, phát hiện có bất thường nên ngó qua, cổ của con yêu thú đột ngột ngỏng cao lên, răng nanh mở rộng ra, Nguỵ Vô Tiện đồng thời chú ý trên người Lam Vong Cơ có dính máu, vạt áo dính một mảng lớn màu đỏ sậm, cùng với đôi giày ban đầu trắng tinh giờ đều có máu – đó là do cứu tên môn sinh Ôn gia mà bị dính vào, trên người Nguỵ Vô Tiện cũng có, khó trách yêu thú mới hồi nãy hứng thú với hắn hơn cả ánh lửa.....

Đầu con thú nhào qua cắn lấy, Lam Vong Cơ phóng người tránh khỏi, nhìn cực kỳ nguy hiểm, nhưng rõ ràng y đã tính toán trước, con yêu thú đụng vào vách đá cũng không dừng lại, làm như nhận rõ mùi máu trên người Lam Vong Cơ, không chịu buông tha mà đuổi theo, như thế này Lam Vong Cơ cũng không thể xuống nước, đã bị yêu thú nhắm tới, yêu thú sau khi vào nước tốc độ chắc chắn sẽ nhanh, sợ là nhanh chóng bắt kịp, nên y chỉ có thể bỏ chạy lên bờ hồ,nhưng yêu thú đã chặn đường đi.

Tạm thời y không có cách nào, Lam Vong Cơ bình tĩnh tiếp tục né tránh, mỗi điểm rơi đều được tính toán cực chuẩn, yêu thú tuy linh hoạt, nhưng cũng không cắn được hắn.

Nguỵ Vô Tiện đứng ở chỗ cũ vội vàng suy nghĩ đối sách, hiện tại nếu chỉ còn lại hai người, yêu thú lại bị mùi máu trên người Lam Vong Cơ hấp dẫn, hắn thật ra có thể đi, nhưng sau khi hắn đi rồi thì Lam Vong Cơ chắn chắn không thể đi.

Tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc thấy cây cung rơi trên mặt đất, hắn nhặt lên, tìm mũi tên gắn vào, nhắm chuẩn.

Lam Vong Cơ thấy vậy, nhảy lên lưng yêu thú, yêu thú đương nhiên sẽ hướng lên lưng mà táp, cú ngoặt cổ này, để lộ ra mục tiêu mà Nguỵ Vô Tiện mong muốn, không chút do dự buông tay, dây cung chấn động, mũi tên lại một lần nữa vững vàng bắn vào mắt trái con yêu thú.

Tiếng gầm rú dữ dội vang lên như mong đợi, Lam Vong Cơ đã nhảy khỏi lưng yêu thú chạy về phía hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện ra hiệu bảo thừa dịp yêu thú đang đau đớn giãy giụa thì xuống nước để đi ra ngoài, Lam Vong Cơ gật gật đầu.

Nhưng hai người không ngờ rằng, lúc này đây, yêu thú lại không đứng yên tại chỗ mà phát cuồng như lúc nãy, mà là đau quá đập lung tung lao vào hồ nước sâu.

Trong nháy mắt sóng dâng cuồn cuộn trong hồ nước, đánh vào bờ mạnh khủng khiếp, thêm tiếng gào rú đinh tai nhức óc, đứng gần đó, lồng ngực bị chấn động đến mức lưu thông máu huyết và hơi thở đều bị rối loạn, bọn họ vội vã không ngừng lui xa khỏi hồ nước.

Lần thứ hai mắt trái bị bắn trúng, yêu thú phát cuồng càng dữ dội hơn, nước trong hồ văng tung toé khắp nơi, đầu yêu thú đột nhiên lại lao ra, muốn đuổi kịp tới nơi, cổ tay Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nắm chặt kéo chạy vào bên trong động, chui vào một cái động hẹp mà yêu thú không cách nào chen vào được, không ngừng chạy, cho đến khi tiếng kêu nghe cách thật xa, mới chậm lại.

Tiếng động ở nơi xa đó cực kỳ lớn, nói không chừng người bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng gầm rú và tiếng đánh nhau, tuy biết người bên ngoài thấy bọn họ chậm chạp không ra chắc chắn là rất lo lắng, nhưng hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi sau khi yêu thú bình tĩnh rồi mới thử lại.