[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 73-1: (A)



Cũng không cho rằng Lam Vong Cơ sẽ vì một nụ hôn, một lời nói mà nhượng bộ, đó chỉ có thể là, hiện thực ép buộc khiến cho lý trí cuối cùng sẽ chiến thắng, huống chi bọn họ thật sự không thể kéo dài được.

Lại lần nữa trở lại trước hồ nước sâu.

Liếc mắt một cái nhìn lại, chính giữa hồ, một cái mai rùa đầy vết sần đen vẫn nổi trên mặt nước như một pháo đài khổng lồ, mặt ngoài loang lổ rêu nấm, bám đầy trên những góc cạnh gập ghềnh là những sợi rong dài đen như mực, Đồ Lục Huyền Vũ đang co đầu rút cổ ở bên trong, phía trước không nhìn thấy đầu và tứ chi, âm thanh bị bóp nghẹt phát ra đều đặn, vẫn còn đang ngủ.

Trong hang khí lạnh dày đặc, có lẽ vì vậy, khiến cho con quái vật mình rùa đầu rắn này lúc nào cũng muốn ngủ đông.

Đi đến bên hồ, Lam Vong Cơ đã dừng bước, Nguỵ Vô Tiện quay đầu mỉm cười một chút, nhẹ nhàng buông tay y ra.

Hắn hơi cúi xuống, lặng lẽ chìm vào trong nước, không làm nổi lên bất kỳ bọt khí nào, chỉ đến khi tiến gần lại cái hố đen của mai rùa, mới thấy một gợn sóng dài và hẹp trên mặt nước đen ngòm.

Trong tròng mắt nhạt màu tựa như lưu ly, hình ảnh phản chiếu của người nọ như một con cá trắng thon dài, cũng không quay đầu lại mà lặn luôn vào bên trong mai rùa, cứ thế mờ mịt không dấu vết.

Bàn tay nắm chặt trong tay áo rộng sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, Lam Vong Cơ nhắm mắt, cũng lặn vào trong nước, tiến lại gần mai rùa, không một tiếng động mà leo lên trên, đứng yên phía trên cái lỗ đen của mai rùa, chưa truyền linh lực vào sợi dây mềm dẻo mà hắn đang cầm, bắt đầu chờ đợi mòn mỏi.

Chiếc mai rùa dưới chân thường xuyên rung lên theo tiếng ngáy khò khò như sấm rền, y lắng nghe, cũng không biết bên trong Đồ Lục Huyền Vũ, Nguỵ Vô Tiện đã tới đâu rồi, gặp cái gì, có thuận lợi hay không?

Giờ phút này, Lam Vong Cơ vẫn trầm mặc như trước, Nguỵ Vô Tiện lại là an tĩnh một cách không bình thường.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, y đang chờ đợi, chưa hề thả lỏng dù chỉ trong chớp mắt.

Thời gian một nén nhang trôi qua, y buông mi mắt xuống, lắng nghe kỹ xem tiếng ngáy của yêu thú có gì bất thường không, có bị kinh động hay không.

Sau đó Lam Vong Cơ phát hiện, tiếng ngáy vang như tiếng sấm kia bỗng nhiên biến mất.

Y nắm thật chặt sợi dây dài trong tay, ngay sau đó tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mai rùa bắt đầu chấn động, sau đó quay cuồng lên, từng đợt sóng từ nhỏ tới lớn, hung hãn đánh vào bờ hồ, yêu thú không chui ra, chỉ va chạm ở bên trong, làm cho hồ nước sóng cuộn biển gầm, Lam Vong Cơ khống chế được dây cung đặt ở cái lỗ của mai rùa, không lệch khỏi quỹ đạo một chút nào.

Trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, giống như một pho tượng làm hết phận sự đứng canh ở chỗ cũ, không lên tiếng dò hỏi, không làm bất kỳ cái gì có thể gây nhiễu loạn hành động của người nọ.

"......."

Tiếng gào rống của Đồ Lục Huyền Vũ ngày càng thê lương đáng sợ, động tĩnh giãy giụa bên trong càng lúc càng lớn, khiến cho bất kỳ ai đứng trên lưng nó cũng có thể bị ngã ra, nhưng Lam Vong Cơ vẫn đứng vững như cũ.

Cảm giác được bên trong đang va chạm điên cuồng, không theo thứ tự gì, tần suất ngày càng nhanh, từng cú va chạm đó, mãnh liệt đau lòng mỗi một lần đều như đập vào trong tim __

Y rốt cuộc nhịn không được ở trong lòng nghĩ:

Nguỵ Anh, mau xuất hiện đi.

Một tiếng rống đau đớn phát cuồng vang vọng khắp hang động, Đồ Lục Huyền Vũ rốt cuộc vọt qua, tựa hồ là đau phát điên rồi, bị làm cho sợ hãi, như là muốn chạy toàn bộ ra khỏi cái mai rùa, đem thân thể liều mạng ra bên ngoài, rốt cuộc đã có thể thấy được chỗ thịt non không bị che phủ bởi lớp áo giáp cứng rắn kia, Lam Vong Cơ nhắm ngay chỗ đó, nắm chặt sợi dây, từ bên trên bắn xuống, dây cung bắn ra một đạo bạch quanh chói loà, sắc bén vô cùng mà cắt vào bên trong phần thịt.

Nhưng không cách nào chỉ một nhát như vậy là dcó thể cắt đứt cổ của Đồ Lục Huyền Vũ, máu tươi chảy ra, lại chỉ là cắt sâu vào thịt mấy tấc chưa làm nó chết được, giống như vết thương ở mắt vậy, yêu thú đau đớn kịch liệt lăn lộn càng thêm dữ dội, không ngừng rít gào, ném đầu vẫy đuôi, ở trong hồ nước vùng vẫy lung tung, tạo ra một lốc xoáy khổng lồ.

Nhưng ít nhất cổ vẫn là chỗ yếu hại, kiên nhẫn siết chặt sợi dây, sẽ có thể bóp chết được yêu thú.

Vì thế mặc cho Đồ Lục Huyền Vũ nổi điên như thế nào, Lam Vong Cơ vẫn gắt gao kéo chặt dây cung, không ngừng truyền linh lực ổn định vào, không thể để dây cung bị đứt, muốn giữ sợi dây sắc bén kia từng tấc từng tấc cắt sâu vào, máu của yêu thú chảy càng lúc càng nhiều, nhuộm cả hồ nước thành màu đỏ sậm.

Yêu thú dị dạng cạnh tranh thần thú thất bại cũng có thần trí không thông minh lắm, chỉ biết điên cuồng giãy giụa, mưu toan làm cho bọn họ bị ngã ra, nổi điên như vậy dường như muốn cho y không giữ được sợi dây, bị sóng âm chấn động khiến máu trong ngực quay cuồng, nhưng Lam Vong Cơ vẫn kiên trì.

Chỉ là thời gian trôi đi, trước sau vẫn không thấy được động tĩnh của Nguỵ Vô Tiện, Đồ Lục Huyền Vũ chưa chết, y không thể đi xem xét ngay được, tâm trạng nôn nóng, hắn càng siết chặt dây cung, dùng sức quá độ, khiến cho lòng bàn tay bị cứa máu chảy đầm đìa, dường như không có cách nào đẩy nhanh cái chết của con yêu thú cấp bậc thần thú này.

Một khắc cũng không buông, ước chừng khoảng ba canh giờ.

Ba canh giờ qua đi, Đồ Lục Huyền Vũ mới dần dần bất động, rốt cuộc khi tắt thở, là đầu gần chưa sắp bị cắt rời.

Xác nhận yêu thú đã chết, Lam Vong Cơ buông tay ra, không chút do dự nhảy vào hồ nước tràn ngập mùi máu tanh nồng, nhìn như hồ máu ở Tu La luyện ngục.

Không thấy bóng người, nhưng y biết Nguỵ Vô Tiện ở chỗ nào, Lam Vong Cơ bơi lại gần đầu của Đồ Lục Huyền Vũ, con ngươi thật lớn hai lần bị mũi tên bắn bị thương đã sớm thất thần, không còn phát ra ánh sáng vàng đỏ đậm yêu dị, hai hàm răng nanh sắc bén vẫn còn ngậm chặt.

"Nguỵ Anh!" Y kêu lên, nhưng không hề có một lời nào đáp lại.

Lam Vong Cơ đột nhiên ra tay, bất chấp đôi tay bị dây cung cắt vào trong da thịt, vặn hàm dưới của yêu thú, banh rộng ra, nhưng vì trong nước nên không thể dùng sức được.

Không ngừng cố gắng, rốt cuộc tìm được một góc độ bẻ ra được hàm răng đóng chặt.

Một thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ lộ ra trong miệng Đồ Lục Huyền Vũ, hai đầu cắm sâu vào thịt của hàm trên và hàm dưới, lưỡi kiếm bị cắn đến nỗi cong lại.

Nguỵ Vô Tiện cuộn tròn bên cạnh, chỉ còn một tay miễn cưỡng câu lấy thân kiếm, gục đầu xuống, không có chút phản ứng, bởi vì miệng yêu thú đã mở ra, thân thể liền muốn trôi xuống yết hầu sâu thẳm, Lam Vong Cơ lập tức duỗi tay chụp lấy, ôm hắn đem ra ngoài, ôm vào trong lòng ngực.

Bọn họ ở trong hồ nước đỏ sậm lúc chìm lúc nổi, thân thể Nguỵ Vô Tiện thực mềm, hoàn toàn không có ý thức nằm liệt trên khuỷu tay của y, hai mắt nhắm nghiền.

Lam Vong Cơ ôm sát hắn, nói: "Nguỵ Anh!"

Không có chút nào phản ứng

Bàn tay đưa ra hơi run run, Lam Vong Cơ chạm một chút vào gương mặt lạnh lẽo của Nguỵ Vô Tiện, sau đó chậm rãi chuyển qua bên dưới chóp mũi.

Nguỵ Vô Tiện run lên, bỗng nhiên tỉnh lại: "Sao vậy? Sao vậy? Đã chết chưa? Có chết không?"

Hắn vừa tỉnh liền đạp, hai người chìm trong nước, Lam Vong Cơ dùng sức ôm chặt hắn, ở bên tai hắn nói: "Đã chết!"

Nguỵ Vô Tiện thần sắc mờ mịt, phảng phất tự hỏi có chút khó khăn, sau một lúc lâu mới nói: "Đã chết hả? Đã chết? Tốt! Đã chết! Nó vừa rồi cứ kêu gào bên tai ta, ầm ầm ĩ ĩ, khiến ta bị chấn động đến hôn mê.... Lam Trạm? Lam Trạm! Ngươi thì sao? Ngươi có bị gì hay không?"

Một bàn tay lạnh như băng sờ tới, Nguỵ Vô Tiện chạm vào Lam Vong Cơ, tựa như muốn kiểm tra, nhưng ánh mắt lại là tan rã.

Lam Vong Cơ phát hiện hắn khác thường, nói: "Nguỵ Anh? Ngươi như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện lúc lắc đầu: "Không có, Lam Trạm! Ngươi không sao chứ? Không việc gì thì tốt.... Chúng ta ra ngoài đi, đi ra ngoài, cái động ở dưới nước, nhanh lên, việc này không nên chậm trễ!"

Câu nói bị đứng quãng, Lam Vong Cơ càng nhíu chặt lông mày, nhưng cũng biết cho dù Nguỵ Vô Tiện như thế nào, thì trước hết phải mang người ra ngoài cái đã: "Ta sẽ mang ngươi"

Nguỵ Vô Tiện lại có chút hoảng hốt nói: "A... cái gì?"

Lam Vong Cơ nhắc nhở: "Hít hơi"

Xác nhận Nguỵ Vô Tiện làm theo, mới mang hắn lặn vào trong nước, nhắm thẳng chỗ sau khi mai rùa dời đi, không còn bị chặn nữa mà bơi tới.

Sau một lúc, mặt nước màu đỏ sậm lại bị phá vỡ, hai người từ trong nước chui ra.

Nguỵ Vô Tiện ho sặc sụa một chút, dùng tay áo ướt đẫm để lau mặt, bất kể lau thế nào trên mặt vẫn dính máu, nôn nóng hỏi: "Động đâu? Đáy hồ tại sao lại không có động?"

Hắn cuối cùng tỉnh táo được một chút, có thể tự hỏi, nhớ kỹ Giang Trừng nói rằng dưới đáy hồ có một cái động một lần có thể qua năm sáu người, cũng xác nhận ngoại trừ bọn họ còn ở lại đây, tất cả những người khác đều đã chạy thoát, nhưng hiện tại, bọn họ tìm kiếm một vòng quanh chỗ ban đầu con Đồ Lục Huyền Vũ che chắn, nhưng đừng nói cái động có thể chứa năm sáu người, mà ngay cả cái động chứa một người cũng không có.

Đầu tóc thân thể Lam Vong Cơ ướt đẫm nước, mím chặt môi không trả lời, ánh mắt hai người giao nhau, đều nghĩ tới một đáp án đáng sợ.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên đẩy Lam Vong Cơ ra, hít sâu một hơi lặn vào trong nước, Lam Vong Cơ bị hắn đẩy ra hơi sửng sốt, ngay sau đó đuổi theo, hai người ở đáy hồ tìm kỹ một hồi, cũng không thu hoạch được điều gì.

Không biết đã lần thứ mấy ra khỏi nước, Nguỵ Vô Tiện còn định lặn xuống tiếp, bị Lam Vong Cơ giữ chặt: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện vùng vẫy nói: "Một lần nữa! Ta tìm lại một lần nữa!"

Lam Vong Cơ lắc đầu, mang hắn đi lên trên bờ: "Ngươi cần phải nghỉ ngơi"

Nguỵ Vô Tiện giãy giụa không có kết quả, lực đạo càng lúc càng yếu, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại như vậy?"

Hắn nói muốn tìm một lần nữa, nhưng cũng biết chính mình đã lục tung đáy hồ nước rồi, chỉ là không muốn thừa nhận khả năng, sợ là trong lúc Đồ Lục Huyền Vũ bị đau đớn, điên cuồng giãy giụa có lẽ làm vỡ đá ở đâu đó khiến cho huyệt động bị chôn vùi, hoặc là cửa động đã sụp đổ rồi, thậm chí... Từ lâu trước khi bọn họ có ý đồ giết nó, trong một lần truy đuổi nào đó, hoặc là sau khi đám người Giang Trừng rời đi, trong lúc mắt trái yêu thú bị thương, nó quay cuồng nên đã làm cho cửa động bị....

Lam Vong Cơ vốn tưởng rằng Nguỵ Vô Tiện sẽ la mắng, dù sao việc này cũng thực sự quá mức nghẹn khuất mà, lo lắng sợ cứu viện tới không được nên mới ra tay đọ sức, không ngờ cuối cùng dùng hết sức lực lại đổi được kết quả này.

Nhưng khi kéo được người lên bờ, đừng nói mắng Ôn Triều hại bọn họ rơi vào hoàn cảnh này, hay tức giận mắng hoạ vô đơn chí gặp con Đồ Lục Huyền Vũ, mà thân thể hắn mềm nhũn đến mức ngay cả đứng cũng không nổi.

Nguỵ Vô Tiện cũng phát hiện, ý muốn đứng thẳng lên, nhưng không cách nào được, chỉ có thể mềm như bông dựa vào trên người Lam Vong Cơ: "Sao lại thế này?"

Tuy rằng đúng thật mấy ngày liền bôn ba không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bốn ngày chưa ăn cơm, mới vừa rồi lại một phen đại chiến... Những việc này, chắc chắn là không đủ làm cho hắn đùng một cái mất đi toàn bộ sức lực.

Lam Vong Cơ mang hắn đi ra xa hồ nước một chút, đến một nơi tương đối khô ráo, đỡ hắn từ từ ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện chú ý thấy vết thương trên tay Lam Vong Cơ, tuy đã hết chảy máu, nhưng những vết cắt ngang dọc khiến người nhìn cũng phát hoảng, lại muốn kéo: "Lam Trạm, tay của ngươi...."

Lam Vong Cơ đẩy hắn ra, đem mu bàn tay dán lên trán hắn, không cần cẩn thận kiểm tra đã có thể xác định, trầm giọng nói: "Nguỵ Anh, ngươi phát sốt rồi".

Nguỵ Vô Tiện phủ nhận nói: "Sao có thể? Hay là tay ngươi lạnh?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, trực tiếp nắm tay hắn, Nguỵ Vô Tiện liền cảm nhận được, tay Lam Vong Cơ cho dù thương tích chằng chịt nhưng lại là ấm, chính hắn mới là lạnh.

Được nhẹ nhàng đỡ nằm xuống, gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, hai người đều ướt, cả bộ đồ trắng nhiễm máu chuyển sang màu hồng, trong mũi toàn ngửi thấy mùi máu nồng nặc, Nguỵ Vô Tiện có chút không thoải mái mà tránh né thì bị đè lại, cũng không cho động đậy.

Đầu váng mắt hoa, Lam Vong Cơ cầm tay hắn, một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, giảm bớt cơn mệt mỏi của hắn.

Nguỵ Vô Tiện đợi cho có chút sức lực liền giãy giụa: "Người đừng truyền linh lực cho ta nữa, bản thân ngươi cũng còn bao nhiêu đâu."

Hắn không biết mới vừa rồi Lam Vong Cơ sử dụng Huyền sát thuật trong bao lâu mới giết được yêu thú, nhưng khẳng định là rất lâu, tiêu hao một lượng linh lực cực lớn.

Lam Vong Cơ không thèm để ý, kéo tay Nguỵ Vô Tiện về tiếp tục truyền.

Từ sau khi Nguỵ Vô Tiện lên bờ chỉ có thể tuỳ vào y sắp xếp, tránh không được, nói: "Hay là, ngươi băng bó tay ngươi một chút đi, bị thương như vậy, có đau không?"

Hắn có thể cảm giác được bàn tay đang cầm tay mình, vết cắt trên lòng bàn tay nghiêm trọng tới cỡ nào.

Lam Vong Cơ nói: "Không phải việc đáng ngại"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhị ca ca, ta cầu xin ngươi, ngươi xử lý cho chính mình trước đi, một chút thôi, ngươi cứ để như vậy, ta sờ thấy rất khó chịu". Trong lòng thấy khó chịu.

Lam Vong Cơ lại truyền linh lực cho hắn một hồi, rốt cuộc bằng lòng băng bó cho chính mình, xé một mảnh vải rồi cột lên tay mình.

Lẽ ra nên cẩn thận rửa sạch, rồi sau đó xức thuốc, quấn băng vải sạch sẽ lên, nhưng hiện tại bọn họ cái gì cũng không có, hồ nước thì toàn là máu, dùng không được.

"Khoan đã" nhắm hai mắt nghe động tác của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nhớ tới cái gì: "Lam Trạm, ngươi tìm xem, trong áo của ta, khi đó môn sinh Ôn gia đưa thuốc trị thương hẳn là còn dư lại, ngươi tìm ra để uống đi".

Cho người ta uống thuốc xong, Đồ Lục Huyền Vũ xuất hiện, trong lúc hỗn loạn tuỳ ý cất vào trong ngực, dường như quên mất có thứ này.... Hiện giờ nhớ ra, trong bình chắc là còn ba viên.

Lam Vong Cơ theo lời hắn tìm kiếm trong vạt áo ướt nhẹp, quả thực tìm được bình thuốc, mở ra, may mà đóng kín nên không bị vô nước, lấy ra kiểm tra một hồi, liền đút vào miệng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu đi, nói thầm: "Đừng.... Đừng, ta đang sốt, không phải bị thương, ngươi cho ăn uống làm gì? Cũng không dư nhiều, ngươi đừng lãng phí...."

Lam Vong Cơ dễ dàng xoay mặt hắn qua, đút cho hắn một viên, xác nhận đã nuốt rồi mới buông tay.

Nguỵ Vô Tiện mê mê man man mà phản đối vài câu, lời nói càng ngày càng ít, càng ngày càng rời rạc... Khi Lam Vong Cơ một lần nữa truyền linh lực cho hắn, hắn chịu không nổi ngủ thiếp đi.

Sau khi hắn ngủ, y dùng tay xé toạc ống quần nhuộm máu đỏ tươi, quả nhiên tìm thấy một vết thương sâu hoắm trên chân, Lam Vong Cơ mím môi, khi mang Nguỵ Vô Tiện lên bờ liền phát hiện, người này là toàn thân mềm nhũn đứng không nổi, chân phải còn hơi hơi co lại, cứ cố ý che giấu, vẫn nói chuyện để y không nhìn ra sự khác thường.