[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 74



Trong hang động, sự yên lặng chết chóc cuối cùng đã bị phá vỡ, là một tiếng nổ trầm đục, một lượng lớn đất cát rơi xuống gây ra một mớ âm thanh hỗn loạn, sau đó loáng thoáng có tiếng người.

Cấm chế đã được phá.

Mặc dù vậy, chỉ là những lời nói thì thầm sau tiếng nổ, vài người ngự kiếm đi xuống, cẩn thận đi về hướng hồ nước sâu, thần sắc nghiêm túc, không ai ồn ào. Rốt cuộc dựa theo lời tiểu bối kể lại sau khi ra khỏi hang động, đối chiếu sách cổ ghi lại càng chứng minh phỏng đoán, trong động có con yêu thú to lớn hơn 400 tuổi, là một con vật cạnh tranh thần thú bị thất bại, thế nhưng con vật bán thành phẩm bị yêu hoá này đã từng ăn ít nhất năm nghìn sinh mạng trong quá khứ, một con thần thú Huyền Vũ dị dạng.

Dù cho không phải thần thú chân chính, nhưng uy lực cũng không thể khinh thường, phải nói là trong tình thế nghiêm túc, tuyệt đối không cho phép có quá nhiều quấy nhiễu.

Nhưng đã tìm được người, lập tức có tiếng ai đó kêu lên, xen lẫn vui sướng là kinh ngạc.

"Tìm được rồi! Người ở nơi đó!"

Vị trí của hai người cách bờ hồ không xa, đồng thời xác chết của yêu thú khổng lồ cũng đập vào mắt mọi người, khiến mọi người xôn xao. Không còn cần phải nói nhỏ nữa, trong ánh lửa bập bùng, có thể thấy được bóng người đang ngồi ngay ngắn, đống lửa bên cạnh vẫn đang cháy, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Giang Trừng cũng có mặt, mấy ngày bôn ba nên cũng khó nén được vẻ mỏi mệt, nhưng nghe tin tức này trên mặt lộ vẻ vui mừng, liền cao giọng kêu lên: "Nguỵ Vô Tiện!"

Nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào.

Hơi hơi cứng đờ người, hắn rốt cuộc thấy rõ ràng người ngồi là Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện hai mắt nhắm nghiền bị ôm vào trong ngực, không nhúc nhích, chưa biết sống chết.

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nắm chặt tay Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào hắn.

Cảnh tượng này, cơ hồ khiến cho trong lòng mọi người nổi lên một dự đoán không xong rồi. Trong bảy ngày, thiếu niên chưa tích cốc bị mắc kẹt cùng yêu thú hung bạo trong động, không được ăn no, hoàn cảnh ác liệt, mà yêu thú đã chết, không biết đã trải qua trận quyết đấu nguy hiểm và dữ dội như thế nào, nhìn kỹ trên quần áo vẫn còn dính máu.

Mọi người dừng bước chân, nhất thời không nói chuyện.

Nhưng rốt cuộc cũng cần phải xác nhận, một lát sau Lam Hi Thần lẳng lặng mở miệng, nhẹ giọng dò hỏi: "Vong Cơ?"

"A Tiện hắn....?"

Lam Vong Cơ không đáng lo, bị mọi người ngăn cản mỗi khi tích luỹ được một chút linh lực là ngay lập tức truyền cho Nguỵ Vô Tiện, hành động như vậy giống như tự hại bản thân, linh lực khô cạn có thể từ từ hồi phục, sau đó tĩnh dưỡng mấy ngày thì mệt nhọc và đói khát hoàn toàn không đáng ngại nữa.

Còn người đang ôm trong ngực, khi gia tộc tìm thấy, chỉ là miễn cưỡng còn thở thoi thóp, y sư Lam gia đi theo vào động trong núi Mộ Khê Sơn lập tức chỉ có thể cho hắn uống đan dược để giữ lại tính mạng trước.

Trên đường trở về, Lam Vong Cơ đã cạn kiệt linh lực không thể ngự kiếm, nhưng vẫn cố gắng ôm người đứng dậy, không muốn ai đụng vào Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng là Lam Hi Thần lấy kiếm mang bọn họ thẳng một đường chạy về Cô Tô.

Ôn Tình bí mật vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi nhận được người, lạnh giọng mắng Lam Vong Cơ phải buông Nguỵ Vô Tiện ra, ngay sau đó châm cứu, cho uống thuốc, nhanh chóng cứu chữa, không ngừng một khắc nào, giữa đêm trời mùa thu, mà nàng vẫn mướt mồ hôi trên trán.

Những người khác tránh ra bên ngoài đứng chờ, trong đây trước sau chỉ có Lam Vong Cơ trầm mặc, không rên một tiếng cứ nhìn chằm chằm vào người đang được cấp cứu. Biểu tình của Ôn Tình nghiêm trọng, nhíu mày thật chặt, cắn môi liên tiếp châm kim lên người Nguỵ Vô Tiện, lật hắn qua, khi nhìn thấy vết cắn sau cổ thì hơi giật mình, nhưng không nhiều lời, lại tiếp tục làm.

Một canh giờ trôi qua, mỗi huyệt đạo đều đã châm qua một lần, những gì có thể làm đều đã làm. Ôn Tình kéo quần áo của Nguỵ Vô Tiện lên, một lần nữa kiểm tra mạch tượng thật lâu, rồi mới thu tay lại nhìn Lam Vong Cơ. Thiếu niên trước mắt không hề bận tâm đến vẻ bên ngoài, quần áo dính đầy máu, thân thể hình như có vấn đề, sắc mặt tái nhợt, nhưng khí sắc có kém thế nào, thì cũng không kém bằng người đang nằm kia.

Ít nhất y càng lúc càng tỉnh táo hơn, lúc bị mắng liền trầm mặc buông tay, không hề quấy rầy những người khác cấp cứu cho Nguỵ Vô Tiện.

Lúc này, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Người trên giường, hô hấp vẫn rất mỏng manh đến mức ngực dường như không thấy phập phồng, nhưng trên mặt đã có một chút sắc hồng, Ôn Tình thở phào một hơi, sau một lúc lâu mở miệng: "Lập khế ước tạm thời à?"

Thấy tình trạng Nguỵ Vô Tiện không xong, nếu không có cách nào xoay chuyển số mệnh thì sẽ không kịp, sau nhiều lần xác nhận mạch tượng, nàng đã có thể nhìn ra điều đó, nói không chừng vốn đã không kịp từ lâu rồi, Nguỵ Vô Tiện đã một lần hấp hối cho nên chặt đứt khế với Lam Vong Cơ, hiện giờ đây là... Lam Vong Cơ phản ứng kịp thời, cưỡng ép đem người kéo trở về.

Nàng đại khái cũng biết các đệ tử thế gia bị đưa đi dạy dỗ, trong thời gian đó, bao nhiêu ngày ăn không ngon ngủ không yên, lại bôn ba mệt nhọc, nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề, sau khi trở về nhà thì bồi bổ mấy ngày là được, nhiều nhất là uể oải một thời gian mà thôi, căn bản không gây thương tổn gì.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện không giống vậy, triệu chứng Khôn Trạch tuy đã ổn định hơn so với trước, nhưng không phải ổn định hoàn toàn, như lúc trước đã nói, căn bản không thể rời khỏi người đã lập khế ước với hắn – là Lam Vong Cơ, càng không thể không giao hợp trong một thời gian dài, nếu không thì nguy cơ có các triệu chứng bất ổn là cực kỳ cao, vốn ban đầu dự đoán là Nguỵ Vô Tiện ít nhất có thể chịu được hơn một tháng, nhưng do cộng thêm nhiều yếu tố, "kỳ mưa móc" đã đến trước hạn.

Hoặc có thể nói là, cuộc chiến ác liệt vượt quá sức lứa tuổi của bọn họ càng làm cho tình trạng bệnh tật trở nên xấu đi đến mức rơi vào tình huống xấu nhất, kỳ mưa móc phát tác, nhưng lại quá suy nhược, không thể làm nổi tình sự.

Ôn Tình nhận ra, Nguỵ Vô Tiện vốn là không thể đợi được cứu viện.

Hỏi một câu, lâu không thấy trả lời, ngược lại cũng không để ý, Ôn Tình lại nói tiếp: "Bản năng phải không? Ta còn không nghĩ ra được cách đó, chúc mừng, hắn đã được ngươi kéo trở về, đã chống đỡ được".

Phải một lúc lâu sau, giọng Lam Vong Cơ mới vang lên, hơi khàn khàn, lời nói ra dường như còn run rẩy: "Đã chống đỡ được?"

Ôn Tình nói: "Đúng"

Bước lui lại, nhìn Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, người vẫn trong trạng thái hoàn toàn không có ý thức, vẫn đang thở yếu đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng có lẽ đã ổn định hơn một chút.

Ôn Tình đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, rốt cuộc thở dài một hơi, theo quan điểm của nàng, có nhiều việc không thể nói nhiều, chỉ nói: "Lam nhị công tử, ngươi cũng cần nghỉ ngơi đi, hắn tỉnh lại sẽ đòi ngươi đó".

Khế ước đã thật sự bị chặt đứt, cắn sau cổ để mạnh mẽ đưa tin tức vào, chỉ là tạm thời làm cho triệu chứng hỗn loạn của Nguỵ Vô Tiện ổn định trong một thời gian ngắn, từ mạch tượng yếu ớt của Nguỵ Vô Tiện, Ôn Tình vẫn nhìn ra dấu hiệu của kỳ mưa móc, chưa từng nghe thấy việc lập khế ước lần thứ hai, sợ là không thể tránh khỏi.

Không nói gì về chuyện này, sau một lúc trầm mặc, Lam Vong Cơ nói: "Đa tạ"

Đã qua giờ hợi, bầu trời đêm tối đen không trăng không sao, chỉ có Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì tình huống đặc biệt hiếm có mà đốt một dãy đèn dầu dài.

Khi Ôn Tình đi ra ngoài và đóng cửa, nói sơ qua tình hình cho đám người Lam Hi Thần đang đứng chờ ngoài cửa, ngoài ra cũng ngăn cản vào thăm hỏi.

Ánh mắt Giang Trừng chằm chằm dán chặt vào cánh cửa gỗ, trong đầu toàn hiện lên gương mặt gần như không hề tức giận của Nguỵ Vô Tiện, hắn vốn định tìm được người sẽ nổi giận mà mắng một trận, mắng Nguỵ Vô Tiện không biết lấy đâu ra tật xấu là phải một hai làm anh hùng đòi đi phía sau, lại tự mình dẫn dắt sự chú ý của yêu thú, để cho những người khác trốn trước, còn mình thì bị mắc kẹt trong hang động, còn khiến hắn mất công, bị Ôn thị ác ý cản trở gây khó dễ mất mấy ngày liền bôn ba mới có thể quay lại hang động để cứu người.

Nhưng thấy tính mạng Nguỵ Vô Tiện thật sự bị đe doạ, lời muốn mắng không ra khỏi miệng được, muốn ép hỏi Lam Vong Cơ trông coi thế nào mà để cho người trở thành ra như vậy, nhưng nhìn mọi người mạnh mẽ ngăn cản, mới làm cho Lam Vong Cơ, vốn đã khô cạn linh lực, chịu ngưng việc truyền linh lực cho Nguỵ Vô Tiện, vội vàng thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt kia, lời chất vấn đành nuốt trở lại trong bụng.

Kềm chế nghe Ôn Tình kể xong tình trạng của Nguỵ Vô Tiện, biết được ít nhất tình huống đã ổn định, đứng lặng chỗ cũ, cúi đầu không nói một câu.

Hắn cũng là sức cùng lực kiệt, mệt mỏi.

Đêm nay chỉ truyền thư cho Liên Hoa Ổ, báo việc này.

Tá túc ở phòng dành ở cho khách tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, hôm sau quay lại chỗ Nguỵ Vô Tiện dưỡng thương, định đứng bên ngoài ngó một cái, hỏi thăm tình hình. Nhưng đi tới lại nghe bùng nổ một trận hơi thở Khôn Trạch mãnh liệt. Biến sắc, cẩn thận kiểm tra hương vị Càn Nguyên dây dưa trong đó, nhưng nhanh chóng bị áp chế lại, ít nhất để khu vực gần đó không phát sinh hỗn loạn gì.

Giang Trừng quyết đoán tránh lui, thời gian nửa nén hương trôi qua mới biết là đã xảy ra chuyện gì. Một mình suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là thông báo với trưởng bối Lam gia, lên đường trở về Vân Mộng.

Theo nhận định ban đầu của Ôn Tình, ít nhất sau khi hơi hồi phục thể lực Nguỵ Vô Tiện mới có thể tiến vào kỳ mưa móc, hiện giờ, nói nhanh nhất cũng sẽ hôn mê ba bốn ngày.

Lại không ngờ chỉ mới trải qua một ngày, bỗng nhiên Nguỵ Vô Tiện trợn mắt, hai mắt tan rã không có thần, mùi hương ngọt ngào của Khôn Trạch tìm kiếm sự giao hợp đã toả ra mạnh mẽ, rõ ràng đang rất suy yếu, nhưng lại ham muốn một cách vô thức. Ở nơi dưỡng thương cho đệ tử trong tộc Cô Tô Lam thị, cũng có phòng nghỉ ngơi cho y sư dược sư, Ôn Tình nghỉ ngơi tạm tại đây, sau khi chợt phát hiện ra bất thường liền đẩy cửa vào, liếc mắt một cái, chụp vội lấy Nguỵ Vô Tiện, chuẩn xác châm kim vào Nguỵ Vô Tiện đang đau đớn thở dốc, khiến hắn lại rơi vào hôn mê.

Toàn bộ phòng dưỡng thương đều là hơi thở Khôn Trạch, nàng đứng thẳng một hồi, hô hấp hơi dồn dập vì phải đối phó với sự việc bất ngờ.

Ngồi ở mép giường, mới vừa vì Nguỵ Vô Tiện giãy giụa, không thể không để cho Lam Vong Cơ mạnh mẽ áp chế Nguỵ Vô Tiện rồi sau đó kéo đệm chăn che lên cơ thể bị xộc xệch quần áo của hắn.

Ôn Tình lấy lại tinh thần rồi dời ánh mắt đi ngay, quay lưng đi đến cửa rồi cất tiếng: "Lam nhị công tử, mạo phạm rồi, nhưng trạng thái hiện tại của hắn tuyệt đối không có cách nào thừa nhận lập khế ước."

Lam Vong Cơ lẳng lặng nói: "Ta biết".

Ôn Tình tiếp tục giải thích: "Cây châm kia không được rút ra, hắn tỉnh lại nhất định sẽ lại phát tác, đợi thân thể bồi dưỡng lại thật tốt, xác nhận chấp nhận được kỳ mưa móc thì mới rút châm."

Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta vốn dĩ không nghĩ sẽ dùng loại phương pháp này để cưỡng ép ngăn chặn, như đã nói, đã dùng cách này rồi, sau khi rút châm ra, chỉ sợ kỳ mưa móc của hắn sẽ kéo dài, khó mà giữ được thần trí tỉnh táo."

Nhưng không còn cách nào khác, nếu cứ mặc kệ cho Nguỵ Vô Tiện động dục, thì thật sự là muốn hắn suy kiệt đến tia sức lực cuối cùng.

Lam Vong Cơ trầm mặc gật đầu.

Ôn Tình cũng không ở lâu, dứt lời liền dứt khoát ra khỏi cửa.

Nguỵ Vô Tiện thật ra bị thương không nghiêm trọng, tuy nhiều ngày không ăn uống, quá sức mệt nhọc, nhưng dù sao cũng còn trẻ, bình thường sức khoẻ tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là sẽ khoẻ lại, để miễn cưỡng trì hoãn các triệu chứng rối loạn thêm vài ngày, mỗi ngày Ôn Tình đều phải châm cứu, cho uống thuốc để điều trị.

Nhưng ít ra trạng thái dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.

Sau bảy ngày trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tình hình đã hoàn toàn ổn định, hết sốt, vết thương do đánh nhau với Đồ Lục Huyền Vũ cũng đã khỏi, để cho Lam Vong Cơ ôm trở về Tĩnh Thất, chưa rút cây châm làm chậm lại kỳ mưa móc, trong lúc hôn mê vẫn tiếp tục dựa vào thuốc cùng với Lam Vong Cơ giúp hắn uống nước ăn cơm.

Lại thêm ba ngày, Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ nằm ngủ yên trên giường, lông mày giãn ra, hô hấp ổn định. Nhưng những ngón tay dưới lớp chăn thỉnh thoảng lại hơi run, nét ửng hồng nhạt trên mặt vẫn còn, cho thấy những bất thường chỉ là bị mạnh mẽ áp chế.

Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, rũ xuống mi mắt, khẽ vuốt ve một hồi người vẫn luôn ngủ say.

Sau một lúc lâu, y bế hắn lên, ôm thân hình mềm mại kia dựa vào trong ngực, đút cho một ít nước.

Cho uống xong để chén xuống, cẩn thận lau đi vệt nước dính trên môi, ghé vào bên tai, nhỏ giọng kêu: "Nguỵ Anh"

Tính từ ngày hắn rơi vào hôn mê, Nguỵ Vô Tiện đã hơn mười ngày chưa từng tỉnh táo, nói gì đến việc mở miệng trả lời.

Mà nay đã là mười ngày được cứu trở về Cô Tô, Ôn Tình có giải thích qua, muộn nhất là hôm nay phải rút châm, không thể kéo dài nữa.

Nhắm mắt, Lam Vong Cơ khẽ chạm vào cây châm trên chiếc gáy trắng nõn, ngưng một hồi, rồi rút ra.

Hàng lông mi mảnh dài run rẩy, giây lát chậm rãi mở ra, một đôi mắt đen láy đối diện với y.

Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một chút, duỗi tay về phía Lam Vong Cơ: "Lam Trạm......"

Phảng phất có một khoảnh khắc tỉnh táo.

Lam Vong Cơ nhẹ nắm lấy bàn tay kia, dịu dàng nói: "Ta ở đây"

Mùi hương rượu ngọt ngào thanh khiết, hương vị đàn hương bên trong đó đã tiêu tán gần sắp không còn nghe thấy nữa, hơi thở Khôn Trạch bỗng nhiên liền toả ra, dần dần bao phủ toàn bộ Tĩnh Thất, nhưng nhanh chóng lại bị mùi thơm đàn hương ngào ngạt lấn át.