[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 80



Quả nhiên, ngay sau đó, Vương Linh Kiều nói: "Giang tiểu công tử, ngươi giết người ở trên núi Mộ Khê, việc này... ngươi không quên chứ?"

Giang Trừng xanh mặt không nói được câu nào, Nguỵ Vô Tiện trầm giọng nói: "Người không phải do hắn giết"

Vương Linh Kiều la mắng: "Người chính là hắn giết! Yêu thú ở phía trước, mà hắn không nghe theo lệnh, cứ một hai quấy rối, bị môn sinh Ôn gia ngăn lại thì dám đoạt kiếm giết người, làm hại Ôn công tử bị phân tâm, suýt nữa thì thua trận! Cũng may ông trời phù hộ Ôn công tử, cho dù bị phá rối, vẫn là tuy có hoảng hốt nhưng vẫn bắt được Đồ Lục Huyền Vũ mà không gặp nguy hiểm gì".

Nghe ả đổi trắng thay đen, bịa đặt lung tung, đã định tội còn muốn tiện thể thổi phồng công trạng vốn không hề có của Ôn Triều, Giang Trừng tức giận đến xì khói. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, Đồ Lục Huyền Vũ rõ ràng là do Lam Trạm giết, rốt cuộc Ôn Triều có liên quan gì đâu.

Lại nghĩ tới Giang Phong Miên lúc này chưa trở về Liên Hoa Ổ, chỉ sợ là đã bị giữ chân, người Ôn gia mới chọn lúc này để tới đây gây chuyện.

Vương Linh Kiều tiếp tục nói: "Nhưng đây vẫn là một mạng người nha! Mạng người bị hắn hại, lại còn trong lúc vạn phần nguy cấp, xác chết của môn sinh Ôn gia đều bị yêu thú ăn thịt, không mang về được! Ngu phu nhân, người xem... nên làm thế nào để cho Ôn gia một lời giải thích?"

"......" Ngu phu nhân lạnh giọng lặp lại câu hỏi: "Cho một lời giải thích?"

Nguỵ Vô Tiện biết Ngu phu nhân chắc chắn đã nghe Giang Trừng kể lại tỉ mỉ tình huống lúc ấy, nên không mở miệng, chỉ chú ý xem phản ứng của Ngu phu nhân.

Vương Linh Kiều giơ tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, trong động ở Mộ Khê Sơn, quấy nhiễu Ôn công tử trong lúc đang chiến đấu hăng hái với Đồ Lục Huyền Vũ còn có tiểu công tử Lý thị... Lý gia biết sai, đã chủ động chặt bàn tay phải của hắn, đưa ta mang về coi như hợp lẽ công bằng."

Nghe vậy cả kinh, Nguỵ Vô Tiện biết công tử Lý gia mà ả nói, không phải là người ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ lúc đó đã đánh Vương Linh Kiều một chưởng hay sao?

Nữ nhân này, vì để trả thù cho một chưởng đó, đã trực tiếp đòi chặt một bàn tay của người ta.

Thật là quá tàn nhẫn.

Vương Linh Kiều nói tiếp: "Còn Giang công tử hại một mạng người, tuyệt đối không thể nuông chiều!"

Sắc mặt Ngu phu nhân sầm lại, càng thêm lạnh lùng, ngón tay đeo nhẫn Tử điện trên bàn tay phải khẽ giật khẽ mấy cái, mu bàn tay trắng nõn bắt đầu nổi gân xanh, cất giọng hỏi: "Ngươi muốn như thế nào?"

Vương Linh Kiều giả nhân giả nghĩa nói: "Giết người, đương nhiên là đền mạng, nhưng Ôn công tử rộng lượng, bằng lòng cho Giang tiểu công tử một cơ hội, không cần phải đền mạng, chỉ cần cả đời nhớ kỹ lần giáo huấn này là được. Tình tiết nghiêm trọng hơn so với Lý tiểu công tử, một cánh tay không đủ, vậy... hai cánh tay đi".

Sợ là ỷ có Ôn Triều chống lưng, nên ở Lý gia cáo mượn oai hùm, Lý gia yếu đuối dễ dàng khuất phục, Vương Linh Kiều thành công vô cùng thuận lợi, đến khi tới Giang gia đương nhiên càng kiêu ngạo hơn, lời nói tàn nhẫn đòi chặt hai tay người khác mà có thể nói ra rất là tự nhiên như vậy.

Ngu phu nhân bỗng nhiên đứng lên, Vương Linh Kiều làm như nhận ra ả đang ở cực gần Ngu phu nhân, vội vàng nói: "Ngu phu nhân, ngươi hãy nghĩ kỹ, việc này Kỳ Sơn Ôn thị chúng ta nhất định sẽ truy cứu, hôm nay không cần Giang tiểu công tử lấy mạng đền mạng, chỉ cần chặt bỏ hai tay, ta mang về cũng coi như là có lời giải thích, mọi việc sẽ dừng ở đây, bằng không lần sau Ôn tiểu công tử truy cứu tiếp, thì có thể sẽ không đơn giản như vậy".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ vậy mà ả cũng dám nói, muốn lấy hai cánh tay của người ta, khác gì là muốn mạng người, tuy cảm thấy Ngu phu nhân chắc chắn sẽ không làm như vậy, nhưng vẫn là không nhịn được phải mở miệng: "Ngu phu nhân, người không phải do Giang Trừng giết, sự việc vốn không phải như nàng ta nói!"

Vương Linh Kiều đập bàn chỉ vào hắn: "Câm mồm! Tiểu tử ngươi, dám nói năng vô lễ với Ôn công tử lúc trong hang động ở Mộ Khê Sơn, chưa truy cứu thì ngươi coi như không có lỗi gì sao?!"

Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng nhìn ả, trong lòng chỉ để ý đến phản ứng của Ngu phu nhân, một cánh tay của Giang Trừng cũng không thể để cho ai chặt, không biết Ngu phu nhân sẽ làm như thế nào....

Nhưng không ngờ câu tiếp theo của Vương Linh Kiều lại là: "Ta biết ngươi rồi, Nguỵ Anh đúng không, Ôn tông chủ đã hạ lệnh, nam tử Khôn Trạch thuộc tiên môn bách gia đều phải nộp lên, để mang thai huyết mạch ưu tú của Kỳ Sơn Ôn thị, ngươi lại không chấp nhận vinh dự này, trong lúc đi cầu học ở nhà khác nhìn thấy Càn Nguyên liền dụ dỗ, thật là không biết kềm chế!"

"......" mở to hai mắt, trước nay không nghĩ tới sẽ bị mắng chửi bằng những lời lẽ thế này, nhất thời Nguỵ Vô Tiện có chút ngây người.

Lam Vong Cơ đứng bên cạnh tức giận, xuất hiện ngay lập tức, đem Nguỵ Vô Tiện kéo ra phía sau che chở, dường như muốn ngăn lại những lời nói khó nghe, nhưng lại sợ nếu có hành động gì ở đây đều sẽ gây bất lợi cho Giang gia, uy thế Càn Nguyên vẫn khống chế cực ổn như trước, bên kia Vương Linh Kiều cao giọng nói: "Vốn dĩ chỉ là con của một gia phó, thật nghĩ có thể leo lên thành công tử thế gia chắc, thân phận khác nhau mà? Không biết tôn ti, trên đại đường còn dám nhiều lần nói chen vào!"

Giang Trừng cả giận nói: "Vương Linh Kiều ___"

Chỉ cần bọn họ còn e sợ, thì Vương Linh Kiều còn sẽ tiếp tục, càng thêm đắc ý là người khác không dám làm trái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt ả tươi cười đầy vẻ ác ý, cố tình nói: "Ngu phu nhân, ta thấy vầy đi, hai cánh tay thì vẫn là hai cánh tay, ngươi nếu có thể thay bằng tiểu tử này, thì ta vẫn có thể mang về đưa cho Ôn công tử coi như là một lời giải thích".

Ả đứng lên, nhấc váy đi về phía trước: "Giang tiểu công tử, ngươi còn muốn nói gì nữa? Ngươi còn muốn mắng ta hả? Đây chính là cơ hội rất tốt của ngươi đó! Nguỵ Anh này, cũng chỉ là gia phó của Giang gia, trước mắt Giang tông chủ không ở đây, tin rằng Ngu phu nhân chắc chắn sẽ bằng lòng chấp nhận con đường thứ hai mà ta ban cho các ngươi, dùng một gia phó thay thế cho Giang tông chủ tương lai, có chỗ nào không đúng nữa?"

Rõ ràng chính hắn là người bị Vương Linh Kiều sỉ nhục, ác ý không biết từ đâu ra cũng nhằm vào hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại chẳng có phản ứng gì, thật sự không cảm thấy gì hết, ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng Lam Vong Cơ lộ ra vẻ lạnh lùng băng giá, hắn lại nhịn không được mà nghĩ rằng thật sự mình không cần bị đưa ra sau để bảo vệ, vốn dĩ không thể chỉ vì nữ nhân này nói mấy câu mà bị làm sao.

Ngược lại Giang Trừng vừa tức giận vừa gấp gáp, hô lên: "Mẹ! Việc này không được! Người đừng nghe nàng ta nói bậy!"

Hắn thật đúng là sợ, Ngu phu nhân chưa bao giờ thích Nguỵ Vô Tiện, chỉ có một lần đó nói giúp cho Nguỵ Vô Tiện ở từ đường Lam gia, sau này tuy không hề trách phạt đánh chửi, nhưng thái độ cũng không khác gì – nếu thật mà quyết định hy sinh Nguỵ Vô Tiện để bảo vệ Giang gia, bảo vệ hắn... không thể nghĩ, nghĩ cũng không thể nghĩ.

Trong mắt Ngu phu nhân loé lên tia ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt rơi xuống trên người Nguỵ Vô Tiện.

Lam Vong Cơ vẫn che chở cho hắn thật kỹ, tầm mắt lạnh băng rời khỏi Vương Linh Kiều, lẳng lặng nhìn xem Ngu phu nhân.

Giang Trừng vội la lên: "Mẹ? Mẹ! Người không thể nào! Ngàn vạn lần không thể làm như vậy ___"

Ngu phu nhân nói: "Câm miệng!"

Giang Trừng thất thanh nói: "Mẹ!"

Vương Linh Kiều nhìn phản ứng của bọn họ tựa hồ rất là hài lòng, làm như đã đoán trước kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cười khanh khách nói: " Ngu phu nhân quả nhiên biết làm như thế nào để có lựa chọn chính xác, trừ phi... nợ phong lưu của Giang tông chủ năm xưa là thật, Vân Mộng Giang thị thế mà thà đụng vào Giang tiểu công tử, chứ không hy sinh tên...."

Lời nói còn chưa dứt, Ngu phu nhân đã tát cho ả một cái tát trời giáng.

Cho dù là lực tát hay âm thanh của cái tát đều là kinh thiên động địa, Vương Linh Kiều bị tát đến nỗi xoay mấy cái mới té lăn ra đất, máu mũi giàn giụa, nửa mặt bị sưng lên.

Môn sinh Ôn gia thấy thế đồng loạt rút kiếm, Ngu phu nhân vung tay lên, Tử điện vút ra một dây ánh sáng màu tím loá mắt, cả đám tê liệt ngã rạp xuống hết.

Ngay sau đó duyên dáng đi tới trước mặt Vương Linh Kiều, Ngu phu nhân từ trên cao cúi nhìn xuống, bỗng nhiên giơ tay nắm tóc Vương Linh Kiều, lại thêm một cái tát dữ dội nữa vả vào mặt ả: "Tiện tì ngươi dám!"

Tiếng thét chói tai bị nhốt trong lớp cửa bị đóng chặt, ngay lúc Ngu phu nhân động thủ, Kim Châu Ngân Châu đã nhanh chóng đóng chặt cửa của thính đường.

Ngu phu nhân lại tát Vương Linh Kiều đến nỗi ả không còn la nổi, xách đầu ả như xách một cái túi, vứt ra đất, rõ ràng cảm thấy dơ tay, rút khăn tay ra từ từ lau tay, Kim Châu Ngân Châu rút kiếm ra, ở trong đại đường đi một vòng, thành thục giết chết từng tên môn nhân Ôn thị đang còn nằm bất động.

Nguỵ Vô Tiện không kịp phản ứng, Giang Trừng mới vừa rồi còn đang cầu xin cũng không kịp phản ứng.

Mọi việc xảy ra đột ngột, Vương Linh Kiều căn bản không biết tại sao sự tình lại bỗng nhiên trở thành như vậy, vừa sợ lại vừa giận, trên mặt nóng rát, mũi miệng đều đầy máu. Mắt thấy Ngu phu nhân lạnh lùng nhìn xuống, hai thị nữ chĩa mũi kiếm dính đầy máu tới gần ả, liền bừng tỉnh lại, mặt cũng không che, tay chân vùng vẫy lùi về phía sau, giãy chết mà đe doạ: "Ngươi dám! Ngươi dám... Ôn công tử biết ta hôm nay đi đâu, ngươi cho rằng giết ta thì hắn sẽ không biết sao? Sau này biết ra thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi!"

Ngân Châu cười nhạo nói: "Nói làm như bây giờ hắn sẽ chịu buông tha vậy".

Vương Linh Kiều nói: "Ta là người bên cạnh Ôn công tử! Là người thân cận nhất! Các ngươi dám đụng đến ta một chút thôi, thì Ôn công tử nhất định sẽ đem các ngươi..."

Ngu phu nhân đá ả ngã lăn ra đất, chế nhạo: "Như thế nào? Chặt tay hay chặt chân? Hay là phái vạn người đến san bằng Liên Hoa Ổ? Một phen đốt lửa thiêu huỷ tiên phủ?"

Vương Linh Kiều thấy không còn ai muốn nghe ả nói nữa, Kim Châu giơ kiếm lên, loé lên ánh kiếm lạnh lẽo, bèn thét thật to: "Người đâu! Cứu mạng! Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu cứu ta __"

Ánh mắt Ngu phu nhân nghiêm lại, Kim Ngân nhanh chóng đâm kiếm xuống, nhưng kiếm bị chấn động, rơi ra khỏi tay không đâm tới ngực ả được, cắt qua mặt Vương Linh Kiều bay xuống đất phía bên kia, máu nhanh chóng chảy ra từ vết cắt sâu hoắm.

Vương Linh Kiều kêu la thảm thiết không ngừng, nước mắt và máu hoà lẫn nhau trên mặt ả, Ngu phu nhân không để ý tới ả nữa, xoay người đối diện cùng người mới tới, cửa đại sảnh bị đánh mở ra, một nam tử thân hình cao lớn phá cửa đi vào, toàn thân mặc đồ đen, khuôn mặt âm trầm, chính là hộ vệ bên người Ôn Triều, Ôn Trục Lưu.

Ngu phu nhân giơ Tử điện lên trước ngực để đề phòng, nghe thấy thanh danh Hoá Đan Thủ của Ôn Trục Lưu, nhưng chưa từng gặp qua, nhanh chóng thấy rõ, nói: "Hoá Đan Thủ?"

Giọng điệu nghe hơi cổ quái.

Ôn Trục Lưu lạnh lùng đáp: "Tử Tri Chu?" (Con nhện tím). Rõ ràng hắn nhận ra Ngu Tử Diên.

Vương Linh Kiều thấy rốt cuộc có người tới, ả hét lên: "Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu, ngươi còn không mau cứu ta! Mặt của ta! Mặt của ta ___" lại bị Ngu phu nhân giẫm lên cổ tay, khóc lóc kêu gào.

Ngu phu nhân nói: "Ôn Trục Lưu? Hoá Đan Thủ? Hoá ra là ngươi, tên thật của ngươi không phải là Triệu Trục Lưu sao? Rõ ràng không phải họ Ôn, lại một hai phải tranh nhau vỡ đầu để đổi họ, bị xua như xua vịt, họ của Ôn cẩu chả nhẽ lại quý giá như vậy? Quay lưng với tổ tiên, thật buồn cười!"

Ôn Trục Lưu bình thản nói: "Ta cũng vì chủ mà thôi".

Hai người chỉ mới nói qua lại vài câu, Vương Linh Kiều đã đau đến mức không chịu nổi, máu tươi chảy vào trong tai, lại muốn kêu lên, Ngu phu nhân phát hiện, chân lại nghiến mạnh xuống, làm cho ả không nói được lời nào.

Ôn Trục Lưu hơi nhíu mày, tuy chán ghét Vương Linh Kiều, nhưng biết nếu hắn không bảo vệ ả đàng hoàng, thì Ôn Triều tất nhiên sẽ không để yên, nên trầm giọng nói: "Đắc tội"

Tử điện phóng ra, Ngu phu nhân lạnh lùng nói: "Triệu Trục Lưu, ngươi có biết ngươi đang làm việc cho ai không!"

Bàn tay to lớn của Ôn Trục Lưu đang giơ lên, nắm lấy Tử điện, nghe câu nói tiếp theo của Ngu phu nhân làm hắn hơi chựng lại.

Ngu phu nhân lạnh lùng nói: "Ôn cẩu diệt toàn tộc của ngươi, ngươi còn giúp bọn họ làm việc, thực sự quay lưng với tổ tiên, bất quá cũng thế thôi".

Nguỵ Vô Tiện định thần lại, khi nghe thấy Ngu phu nhân kêu Ôn Trục Lưu là Triệu Trục Lưu, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa nhìn chằm chằm, để có thể hỗ trợ bất kỳ lúc nào, vừa không ngăn được cứ suy nghĩ xem rốt cuộc là không đúng ở đâu.

Lời sau của Ngu phu nhân vừa nói ra, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, trong tiên môn thế gia, Triệu gia chỉ có một Triệu gia, hai năm trước hắn trở về Liên Hoa Ổ, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngu phu nhân và Giang Phong Miên, Triệu thị đã bị diệt môn.

Nói diệt môn cũng không đúng, con thứ ba của Triệu gia vì phân hoá là Khôn Trạch nên đang ở trong tay của Ôn gia, dù chưa biết sống chết, nhưng lúc trước đại khái là còn sống, ngoài ra trong lời nói của vợ chồng Giang thị có nhắc đến, trưởng tử của Triệu gia ra ngoài rèn luyện bị mất tích....

Nhưng người không chết như mọi người đoán, đã trở lại, sửa thành họ Ôn, cho đến nay Ôn Trục Lưu với danh hiệu Hoá Đan Thủ lại giúp Kỳ Sơn Ôn thị làm việc ác __ Mi Sơn Ngu thị có quen biết với Triệu thị, nên Ngu phu nhân mới nhận ra.

Tử điện bị Ôn Trục Lưu nắm trong tay, thế nhưng Ôn Trục Lưu không phản ứng gì, Ngu phu nhân giật mình, bà có ý muốn giết hắn, muốn giết sạch không chừa người nào của Ôn cẩu, nhưng lại kiêng nể Hoá Đan Thủ, khiến cho toàn bộ linh lực bị mở ra hết, Tử điện tung hoành nhiều năm nay, chưa từng có người nào có thể nắm được một cách đơn giản như vậy.

Bà ngưng lại, thế là Vương Linh Kiều nhân cơ hội đó lăn ra, ôm đầu lồm cồm bò sang một bên, luống cuống tay chân móc tín hiệu từ trong ngực ra, Nguỵ Vô Tiện thấy vậy đồng tử co lại, dường như ra tay cùng lúc với Lam Vong Cơ, mỗi người một chưởng đánh bay Vương Linh Kiều ra ngoài, đập vào tường văng ra, miệng phun máu tươi, nhất thời hôn mê bất tỉnh, tín hiệu văng ra xa biến mất.

Bọn họ động thủ xong, lập tức xoay người phòng thủ, chuẩn bị ứng phó khả năng Ôn Trục Lưu đánh úp.

Ôn Trục Lưu lại chỉ đứng yên chỗ cũ, trong tay vẫn nắm Tử điện, hỏi một câu: "Triệu gia diệt môn?"